Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 39



Ôn Nhiễm cũng lâu rồi không nằm mơ.

Nhưng tuy là không mơ, hằng đêm vẫn luôn giật mìnhtỉnh dậy, tỉnh rồi lại cần một khoảng thời gian dài mới ngủ lại được, khi ngủcũng chẳng an ổn gì.

Nhưng mà đêm nay rất lạ.Cô không hề tỉnh lại, hơn nữa,suốt một đêm, cô đều mơ.Là nơi chôn giấu kĩ nhất trong lòng, cũng là nơi yếuđuối nhất.

Kết quả sau mộtđêm ngủ mê mệt lại càng tệ hơn, buổi sáng tỉnh dậy, Ôn Nhiễm cảm giác mí mắtnặng trĩu.Cô đứng trong nhà về sinh nhìn vẻ mặt xanh xao của mình trước gươngmà ngẩn người, mãi một lúc lâu mới cười xòa một tiếng, bắt đầu trang điểm.

Lại mơ về anh.

Trong lòng có một tiếng nói rất nhỏ cất lên.

Trong văn phòng, Tiểu Hứa đến từ sớm.Cô ngồi trước máytính ăn bữa sáng.Trên màn hình là trạng thái biến động giao dịch cổ phiếu, gầnđây Tiểu Hứa có mua cổ phiếu, cho nên cô bạn nhìn đồ thị hết sức chăm chú.Bâygiờ còn chưa đến thời gian giao dịch, thế mà Tiểu Hứa mới chú ý đến Ôn Nhiễmmột chút.

"Cậu sao ủ rũ vậy?Cử nhân kinh tế ở một trườngđại học tầm cỡ Ôn Nhiễm tiểu thư, xin hỏi cậu có muốn mua cô phiếu haykhông?"Tiểu Hứa nhìn cô hỏi, gần đây giá cổ phiếu tăng lên không ít, thịtrường trong nước đa phần đều là một màu xanh.

Ôn Nhiễm sửa sang lại bàn làm việc, thản nhiên nói mộtcâu :"Mình không mua cổ phiếu."Trên thực tế, cổ phiếu hay những loạiđầu tư mạo hiểm linh tinh gì đó, cô đều không đụng vào, đây có lẽ là bản năng.

Tiểu Hứa chép miệng, quay lại tiếp tục nghiên cứu mànhình máy tính.Sở Lân chỉnh chu trong tây trang giày da vào công ty, nét mặtkhông giấu vẻ rạng ngời làm cho Tiểu Hữa cũng tò mò theo, hỏi vội:"Tổnggiám đốc, có chuyện gì tốt sao, chia sẻ cho mọi người một chút đi."

Sở Lận mỉm cười, chỉ nói một câu:"Tối nay có bữacơm, Ôn Nhiễm cô đi cùng tôi."

Ôn Nhiễm sửng sốt, nửa đứng dậy hỏi:"Cùng đối tácdùng cơm?"

"Ngân hàng JS, nếu có thể, công ty sẽ theo chânhọ đàm phán chuyện hạng mục.Ngân hàng này cũng không tính là lớn."

"Vậy GP thì sao?"Tiểu Hứa hỏi.

Sở Lận cười khổ:"Bên phía GP chắc là không đồngý, chúng ta cũng không phải là một hạng mục lớn, có lẽ bọn họ cũng không quantâm nhiều đâu."

Ôn Nhiễm khẽ thở ra, rất nhanh lại cảm thấy mất mát.Côxoa xoa mặt mình, cưỡng chế chính mình phải đem toàn bộ chú ý vào công việctrước đã.

Tối qua không phải cô đã cự tuyệt anh rồi sao?

Cô kiên trì không lên xe, hất tay anh rồi đi thẳng vềphía trước, mà anh cũng thực có bản lĩnh, lái một chiếc xe hạng sang Cayennebằng tốc độ của người đi bộ.Giằng co như thế, cho đến khi cô bỗng nhiên chạynhư điên, lao lên một chiếc xe buýt.

Người trên xe đều kinh ngạc nhìn cô, mà Ôn Nhiễm vừathở hổn hển vừa nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy xe của Diệp Dĩ Trinh chuyển hướng,quay xe rồi đi mất.

Anh không đuổi theo cô nữa, mà lòng cô cũng khôngthoải mái, chỉ có một cảm giác phiền muộn.

Kì thực cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.

Tối qua về nhà cô đã cố ý xem lịch, bây giờ đã làtháng năm, cách ngày cô rời trường đã ba tháng.Khoảng cách kể từ lần cuối côgặp anh ở trường cũng đã sắp bốn tháng rồi.

Mở quyển sách ra, giấu ở trang cuối cùng là bức ảnhchụp ngày tốt nghiệp.Ôn Nhiễm nhìn chính mình trong bộ áo cử nhân, không khỏitức cười.Mới đó thôi mà, cô đã cảm thấy xa lạ đến thế.

Nhớ ngày chụp ảnh tốt nghiệp, giáo sư Ngô từng lơ đãngnói một câu:"Trong ảnh chụp thiếu mất một người, thật là đáng tiếc."

Cô khi đó ngực đau đến tê rần, hít từng chút không khímột.

Đương nhiên cô biết, đó là ai.

Ôn Nhiễm còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp anh, khi đó anhđưa cô về nhà, đứng dưới lầu nói lời từ biệt, ý cười trên mặt anh, vừa ấm áp,dung túng, cũng rất sủng nịch.Mà cô lại bướng bỉnh không chịu cho anh một cáihôn làm quà năm mới.

Khi đó mới hạnh phúc làm sao, thế mà, về sau không còngặp anh được nữa.

Ôn Nhiễm lẩm bẩm nói:"Không biết đã rời điđâu?"Cũng có thể nói là, đi lâu như vậy sao giờ còn trở lại?

Ạnh ở đó, lại càng làm cho cô tay chân luống cuống.

Buổi tối đặt ở khách sạn lớn nhất thành phố T, ÔnNhiễm cùng Tiểu Hứa bước vào.Tiểu Hứa chậc lưỡi:"Công ty này cũng lớn nha,ngay cả khách sạn này cũng đặt được."

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng cười, không nói gì, trong đầu côlại hiện về ngày đó, cô và anh cũng ở một tầng khách sạn, nói chuyện thâu đêm.

Đại diện của ngân hàng JS là phó giám đốc Lưu.Phó tổngnày là một người đàn ông trung niên đầu hói, đi phía trước Sở Lận, lén quay lạidùng một ánh mắt khôn khéo đảo quanh người Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm cũng rất phiền chán mấy hình thức xã giao bênngoài này, nhưng vẫn phải mở miệng cười chống đỡ.Cô không tránh khỏi xã hội,một mình đọc sách thánh hiền trong tháp, cho nên, rất nhiều chuyện không thểkhông làm.

Rượu quá ba chén, Ôn Nhiễm hơi ngấm men say.Chỉ là đốivới ông Lưu lại liên tiếp mời rượu cô, áp lực quá lớn.Ôn Nhiễm vụng trộm nhìnthủ trưởng Sở Lận một cái, chỉ thấy anh hơi khép mắt lại, ý bảo cô nâng chénđi.Ôn Nhiễm đành bất đắc dĩ phải cụng ly.

Rượu Bordeaux cũng rất quý, thế mà tên mặt người dạthú này lại mời hơn 10 bình, mặt cô cũng đỏ rực rồi mới thấy được tìnhhình.Hiện tại rốt cục cũng không chống nổi nữa, Ôn Nhiễm cầu cứu Sở Lận, anhđương nhiên hiểu, vội bưng chén rượu lên:"Ôn tiểu thư mới đến công tykhông lâu, tưu lượng còn kém, chén này tôi uống thay cấp dưới."

Lưu đầu hói xua tay:"Chén này nhất định Ôn tiểuthư phải uống."

Sắc mặt Sở Lận càng trở nên khó coi.Để khỏi phải khóxử, Ôn Nhiễm cười cười, cắn răng uống chén rượu cuối cùng, xin phép đứng lên,đi ra ngoài.

Thời điểm bữa ăn sắp kết thúc, Ôn Nhiễm lấy cớ đi vệsinh chạy vội ra toilet, ôm bồn cầu mà nôn.Giống như cả lục phủ ngũ tạng đếnmuốn ói ra ngoài.Cô rất muốn chửi ầm lên, chuyện trước mắt thực là, cô cứ nhưtừ dưới nước chui lên vậy, bây giờ cũng là cuối thu, cả người đều ra tầng tầngmồ hôi lạnh.

Đứng trước gương, cô trang điểm lại, rửa mặt sạch mộtlần rồi mới đi ra.Bước chân có phần chao đảo, cô chống tường bước đi, không cẩnthận đụng phải một người.

"Ơ..."Cô ngẩng đầu, cái người kia lại mạnhmẽ kéo cô lại.

Người đó im lặng đứng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cóthêu ít hoa văn, đôi tay giữ lấy cánh tay cô, anh nhíu mày:"Em uốngrượu?"

Ôn Nhiễm chớp mắt, không nói.

Người này nghĩ rằng cô chưa muốn nói rõ mọi chuyện,liền xoay người lại, xoa xoa đầu cô.Loại cảm xúc này làm cả người cô run lên,Ôn Nhiễm phục hồi lại tinh thần, lùi về sau từng bước.

Động tác của Diệp Dĩ Trinh dừng lại, tay thong dongthu về:"Anh đưa em về."

"Không cần."Cô cự tuyệt rất nhanh,"Tôicòn có bữa ăn."

"Thôi đi, anh đưa em về."Cô hoàn toàn khôngbiết cô bây giờ trong như thế nào sao, đã ra cái dạng này rồi, còn muốn tiếptục uống rượu?

Ôn Nhiễm chăm chú nhìn anh vài giây, sau đó nhe răngcười:"Diệp tiên sinh, bữa ăn này là công việc của tôi, không thể thôiđược, đây là việc thủ trưởng của tôi quyết định."

Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nắm mạnhcánh tay của cô, kéo ra ngoài.

"Làm gì vậy?"Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn anh.

Người nào đó mỉm cười,"Em đã cố ý, chúng ta cứ đixin phép thủ trưởng của em, để cho anh đưa em về..."

Ôn Nhiễm rất muốn trốn thoát, nhưng mà Diệp Dĩ Trinhlại lấp tức túm được cô.Nhớ ra thân phận của anh, Ôn Nhiễm lại càng kíchđộng.Nếu để cho cấp trên của cô biết cô và cố vấn cao cấp GP dây dưa với nhaumột chỗ, hậu quả nhất định sẽ không tưởng tượng nổi.

Cả người chấn động mạnh mẽ, Ôn Nhiễm đang muốn ngănchặn lại, nhưng mà, muộn rồi.

Toàn bộ mọi người trong phòng mở to hai mắt nhìn haingười, người phản ứng trước hết vẫn là Lưu phó tổng.Hắn cười ha ha hai tiếngrồi vội chạy tới bên này.

"Diệp tiên sinh, rất hân hạnh hân hạnh đượcgặp."Hắn vươn tay ra,"Anh cũng ăn cơm ở đây sao?"

Phả ra toàn mùi rượu làm cho Diệp Dĩ Trinh hơi nhíumày, nhưng vẫn vươn tay đáp lễ :"Vâng."

Lưu đầu hói vội hỏi:"Mời ngài sang bên này uốngmột chén, xin mời, xin mời."

Them bản năng anh vốn muốn cự tuyệt, nhưng tầm mắt đảoqua Sở Lận, anh vẫn đồng ý.Bồi bàn lấy một chén rượu sạch ra, rót một ly đầy.

Anh bưng ly lên, khóe môi khẽ nhếch :"Tôi chỉuống một ly này thôi.Mọi người, xin mời."Nói xong anh uống một ngụm, rượuchạy thẳng nóng rực cả yết hầu, mặt anh hơi nhăn lại.

Anh đặt chén xuống, nhìn sang phía Sở Lận:"Giámđốc Sở, tôi có việc mang cấp dưới của anh đi trước, không có vấn đề gìchứ?"

Sở Lận hồi phục tinh thần, ngỡ ngàng hỏi:"Haingười biết nhau?"

"Biết."

"Không biết."

Sở Lận bị hai người này làm rối rắm.Ôn Nhiễm trừng mắtnhìn Diệp Dĩ Trinh thế mà anh lại chỉ mỉm cười, nhìn Sở Lận:"Quá vài ngàynữa GP sẽ có nhân viên đến đàm phán hợp đồng công việc cụ thể với công ty, hyvọng chúng ta có thể hợp tác thuận lợi."

Lời vừa nói ra, không chỉ ba người, tất cả mọi người ởđây đều ngây ngẩn cả người.Mà người bỏ bom xong lại oanh liệt dẫn Ôn Nhiễm rờiđi, Ôn Nhiễm muốn tránh cũng không được, bởi vì, tay anh mạnh quá, thực đáng sợmà.

"Lên xe."Diệp Dĩ Trinh mở cửa xe, ánh mắttrầm tĩnh nhìn Ôn Nhiễm.Nhưng mà Ôn Nhiễm ở cùng anh lâu như thế làm sao màkhông nhận ra anh càng tức giận vẻ mặt sẽ càng điềm tĩnh chứ.

"Không cần."Cô hạ quyết tâm nói, ánh mắtngấn nước đảo quanh,"Nếu tôi nhớ không nhầm, tối qua tôi đã cự tuyệtrồi."

Anh nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn một đứa bé đanggiận dỗi, anh khẽ cười:"Vậy còn hôm nay."

Ôn Nhiễm bây giờ lại càng ghét cái điệu cười của ngườiđó:"Đêm nay tôi cũng cự tuyệt."

Diệp Dĩ Trinh không tức giận, nhanh tay sửa lại nếpnhăn trên cổ áo cô, cô mà biết sẽ lại né tránh.Anh giữ chặt cổ taycô:"Ngày mai anh đành phải nói lời xin lỗi với Sở Lận vậy."

Ôn Nhiễm trừng mắt:"Nói không giữ lời, tiểu nhân,vô sỉ."

Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, mở cửa xe ra, ý đồ cực kì rõràng.

Ôn Nhiễm cắn môi, vẫn phải ngồi vào xe, đem cửa đóngthật mạnh.

Chiếc xe vội vã nhập vào dòng tấp nập.

Ngày hôm qua mưa một này, tuy là đã ngớt nhưng mà buổitối nhiệt độ cũng không cao, Ôn Nhiễm khẽ hắt xì rất nhỏ.

Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn sang, kéo cửa kính xelên.Ôn Nhiễm cứ quay đầu ra ngoài cửa, nhất quyết không nhìn anh.Từ cửa kính,cô có thể thấy trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, bộ dạng trầm tĩnh như trướckia, phản ứng kích động của cô cũng không thể làm anh tức giận, anh càng thànhthục và trầm ổn.

Xe dừng bánh trước lầu nhà cô, đi hết con đường đó,anh vẫn nhớ rất rõ ràng.Ôn Nhiễm mở cửa xuống xe, bỗng nhiên chợt nhớ ra, côquay đầu lại mỉm cười:"Cám ơn ngài đã đưa tôi về, Diệp tiên sinh."

Anh hít một hơi, quay đầu lại :"Ôn Nhiễm?"

Cô nao lòng, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định:"Có việcgì sao Diệp tiên sinh?"

Cô càng cố ý xem nhẹ anh, anh khẽ cau mày, nháy mắt lạigiãn ra:"Em sắp xếp thời gian, chúng ta nói chuyện."

Anh định đêm nay nói chuyện với cô, tất cả cho rõràng.Nhưng mà đưa cô từ khách sạn đi ra lại thấy đây không phải đúng thời điểmcho lắm.

Cô say rượu, lại còn tức giận, chỉ sợ nghe cũng khôngvào, tốt nhất là cứ đưa về nhà đã.

Nói chuyện gì?Nói chuyện anh biết mất lâu như thế giờmới nhớ đến cảm giác của cô sao?Ôn Nhiễm càng thấy buồn cười:"Diệp tiênsinh, nếu là chuyện hợp đồng, tôi có thời gian, còn chuyện khác không bàntới."

Nói xong vội xoay người lên lầu, tiếng giày cao gótnghe cũng đoán được, rất khí thế, làm cho khóe môi người nào đó không kìm đượckhẽ nhếch lên.

Đã bốn tháng không gặp, cô bé này quả nhiên đã trưởngthành...