Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 37



Ôn Nhiễm sững sờ, ly trà trong tay chao ra ngoài mộtít, cô bị nóng mới hoàn hồn lại.Kiều Vũ Phân giật mình, cuống quýt lấy khăn lausạch sẽ cho cô, oán trách nói:"Cô bé ngốc, khẩn trương cái gì chứ."ÔnNhiễm cúi thấp đầu, nhận khăn tay rồi nhẹ lau.

"Nóng lắm không?"

Ôn Nhiễm lắc đầu, khẽ cười:"Không sao đâubác."

Kiều Vũ Phân hít một hơi, chợt nhớ ra gì đó cườinói:"Còn nhớ ông nội từng làm cháu phỏng một lần không?Cháu nói không đượcnói với mẹ, sau này mẹ cháu không biết sao biết được, gọi điện mắng bác, cònnói nếu cháu bị thương ở trong nhà này một lần nữa sẽ không bao giờ cho cháubước vào đây một bước."Bà ngừng một lát rồi cảm khái nói:"Mẹ cháu,thật thương cháu mà."

Ôn Nhiễm chớp mắt, có chút ấm ướt:"Vâng."

"Cho nên mới nói, làm gì cũng phải lo cho mẹcháu.Cháu lớn rồi, đến khi tốt nghiệp, tìm việc, rồi kết hôn, không biết mẹcháu phải làm gì bây giờ?"Kiều Vũ Phân hỏi, thần sắc rất nghiêmtúc:"Không nên trách bác lắm điều, dù sao cháu cũng là người Ôn gia, mọithứ đều lo cho cháu chu toàn.Cháu thực sự có bạn trai?"

Ôn Nhiễm dạ một tiếng, xem như trả lời.Bác gái làm saobiết, cô không muốn hỏi nhiều, cũng không cần nói dối, cần gì phải sợ người taphát hiện ra.Kiều Vũ Phân thừa thắng xông lên:"Là người như thế nào?"

Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ rồi trả lời:"Là thầy cháu, lớnhơn cháu tám tuổi, thầy tốt lắm, đối xử với cháu cũng rất tốt."Theo bảnnăng cô không nhắc đến gia thế của anh.

Kiều Vũ Phân cũng ngạc nhiên:"Thầy, thầycháu?Việc này sao được?"

Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn bà, cũng cảm giác được mìnhthất thố Kiều Vũ Phân chậm rãi nói:"Không phải bác muốn phản đối.Chỉ là,cháu có nghĩ tới ông nội không?"

Ôn Nhiễm sửng sốt, rồi nói:"Mẹ cháu cũng rấtthích anh."Cô chỉ để ý đến hai người, tán thành thì xem như là có thể.Côphải làm bây giờ chính là quan tâm đến anh nhiều hơn mà thôi.

Kiều Vũ Phân nghẹn lại, không biết phải nói cái gì.

Ôn Nhiễm đành đứng dậy cáo từ, vừa bước ra khỏi tiềnsảnh đã thấy Ôn Viễn.Cô bé bày ra vẻ mặt đau khổ, kéo kéo tay cô:"Hôm quaem về mẹ hỏi em làm gì, em lỡ miệng nói, chị, không phải em cố ý."

Ôn Nhiễm cười khổ nói không có việc gì.Sớm muộn mọingười cũng biết, sớm một chút trễ một chút cũng có sao?

Từ Ôn trạch do ra tâm tình Ôn Nhiễm không được tốtlắm.Vừa uể oải, lại cô đơn.Cô kém cỏi như vậy sao, thế nên mới khiếnnhiều người không xem trọng mình như vậy.Có đôi khi cô muốn hỏi thầy Diệp nghĩgì, mà lại coi trọng mình đến thế.

Điện thoại reo, cô không thèm để ý liền nhấc máy, làanh.

"Bạn học Ôn Nhiễm, em đang ở đâu?"

"À.... em ở bên ngoài."

Đầu dây khẽ ừ:"Bên ngoài là chỗ nào?"

Tầm mắt cô đảo quanh, rồi mới phát hiện ra mình đang ởđâu không biết.Thành phố B rất lớn, nói quen cũng không hẳn là quen, nói lạcũng giống như xa lạ, cô nhìn quanh một hồi, sau đó nhỏ giọng:"Em cũngkhông biết nữa."

Đầu dây trầm mặc vài giây, thản nhiên nói:"Emquay lại đi."

Ôn Nhiễm lập tức nghe lời quay đầu lại, sau đó cô thấychiếc xe màu xám quen thuộc, từ từ về phía cô.Xe vững vàng dừng lại bên đường,cửa kính hạ xuống, cô hơi khuất tầm nhìn, sau mới thấy đôi mắt quen thuộc đó,ôn hòa mà im lặng.Lúc đó giống như cô đã hiểu được lòng mình, dù có cách xa đếnđâu, cũng có người hiểu được cô.Cô mở miệng, giọng khàn khàn có chút ủy khuấtkhó hiểu.

"Anh không phải đi công tác hai tuần sao?Mới cómột tuần."Người nào đó tuần trước gọi điện thoại cho cô khi ở sân bay, nóitổng bộ GP Anh quốc có việc anh phải sang Luân Đôn một chuyến.

Bây giờ, bởi vì hạng mục đó xảy ra ít vấn đề nên tạmthời dừng lại.Diệp Dĩ Trinh vội vàng quay về ngay.Nhưng mà xem ra, vị bạn họcnày không có bộ dạng vui mừng lắm.Diệp giáo sư nhíu mày:"Anh sợ không trởlại, cô bé đó sẽ chạy mất."

Ôn Nhiễm phồng má, mở cửa xe ngồi xuống, máy sưởi ấmáp làm cho cô thực thoải mái, thả lỏng hơn nhiều.Đã thành thói quen, chỉ cầnbên cạnh có anh, cô sẽ luôn cảm thấy nhẹ nhàng tự tại như thế.

"Anh sao gần đầy đi công tác mãi thế?"ÔnNhiễm lẩm bẩm một tiếng.

Diệp Dĩ Trinh thản nhiên liếc mắt nhìn con mèo nhỏ mộtcái, khóe môi cong lên:"Cơm chiều đã ăn chưa?"

"Em không đói."Cô dựa sát ghế, buồn ngủ.

Thấy tâm trạng cô không tốt, anh cũng khônghỏi:"Không đói cũng chịu khó ăn gì đó đi."

Nói thì nói vậy, xe vẫn dừng lại ở một siêu thị.ÔnNhiễm ngỡ ngàng rồi nhìn về phía anh:"Đến siêu thị làm gì?"

Người nào đó rất bình tĩnh:"Về nhà ăn cơm, tấtnhiên phải đến siêu thị rồi."Sau đó vuốt lại mái tóc hỗn độn củacô,"Không muốn xuống thì ở trên xe chờ anh, nhanh thôi."

Ôn Nhiễm ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, anh làmuốn làm cơm cho cô ăn sao?

Nhà của Diệp Dĩ Trinh ở trung tâm thành phố B, ÔnNhiễm cũng không phải lần đầu đến, nhưng mà tinh tế đánh giá thì là lần đầu tiên.Nhìnquanh một vòng mặt cô lại đỏ lên, thế là lủi vào phòng bếp.

"Đầu bếp, khi nào có thể ăn cơm, em đói."Côbày ra vẻ mặt đáng thương.

Đầu bếp tiên sinh thản nhiên liếc cô một cái, động tácdứt khoát đâu vào đấy:"Trong túi có bánh quy, đói bụng thì ăn trước mộtchút, đợi cơm lát nữa mới xong."

Ôn Nhiễm chạy đi tìm túi, rồi nhảy lại mang theo hộpbánh:"Không phải con nít mới ăn loại này sao?"

Diệp giáo sư cười nhạt:"Cho nên anh mớimua."Sau đó nhìn cô theo kiểu"Ăn hay không tùy em", tiếp tục nấucơm.

Ôn Nhiễm đấu tranh tư tưởng một lát, vẫn hung hăn cắncắn túi.

Đợi cơm chiều bày lên bàn, Ôn Nhiễm đã ăn xong hộpbánh rồi.Bàn ăn cũng đơn giản ba món, màu sắc phối hợp.Ôn Nhiễm quả thực sợngây người, nhìn đầu bếp, chạy qua khen anh hai tiếng:"Thầy Diệp, anh cáigì cũng làm được sao?"

Diệp giáo sư liếc nhìn cô, cười nhẹ.Đương nhiên, nấucơm, nuôi động vật, nhất là khi một loài có thói quen ăn uống không tốt lắm.

Ăn uống no say Ôn Nhiễm bỗng nhớ ra gì đó vội chạy đếnphòng khách lấy từ túi xách ra một cái hộp rồi đưa món quà tới trước mặt Diệpgiáo sư.Diệp Dĩ Trinh dời mắt khỏi màn hình máy tính, có chút nghi ngờ nhìn hộpquà.

Ôn Nhiễm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:"Là emkhi đi dạo phố thấy thích hợp nên mua."

"Vậy sao?"Anh nở nụ cười, mở ra xem, là đôigăng tay màu tím nhạt.

"Đẹp không?"Cô lóng lánh mắt nhìn anh, trongđáy mắt có đầy sự chờ mong, thấy vậy anh gật đầu, mới vừa lòng cười.

"Sao lại tặng khăn tay cho anh?"Anh ngướcnhìn cô.

"Bởi vì thấy đẹp, anh không thấy sao?"Cô cúirất gần anh, hơi thở ấm áp vây quanh, Diệp Dĩ Trinh không khỏi hoảng hồn.Látsau mới hồi phục tinh thần, khẽ hôn lên mặt cô một cái:"Đây là đáp án củaanh."

Ôn Nhiễm thoáng sửng sốt, sau đó vội rút tới phạm vian toàn, bưng kín mặt.Quả nhiên, mặt nóng lên rồi.

Sáng sớm hôm sau Ôn Nhiễm lại nhận được điện thoại củaKiều Vũ Phân.Nhìn số máy, cô không muốn tiếp, nhưng mà do dự một hồi vẫnnhấc.Giọng Kiều Vũ Phân có chút nghẹn ngào:"Nhiễm Nhiễm có rảnhkhông?"

Ôn Nhiễm dạ một tiếng.

"Vậy cháu có thể đến trông Viễn Viễn không, nóđang ở bệnh viện."

"Bệnh viện?"Ôn Nhiễm giật mình."Nó bịsao vậy ạ?"Mấy ngày hôm trước còn cùng cô đi dạo phố, sao giờ lại vào bệnhviện?

Kiều Vũ Phân thở dài:"Chuyện này không nói quađiện thoại được, cháu rảnh thì trực tiếp đến đây."

Thời tiết giá rét, trong bệnh viện vẫn đông đúc người,Ôn Nhiễm không tốn nhiều sức đã tìm thấy phòng bệnh Ôn Viễn.Kiều Vũ Phân đứngchờ ở ngoài, thấy cô chạy ra đón.

"Có chuyện gì vậy ạ?"Kiều Vũ Phân lau launước mắt.

"Là tai nạn xe cộ".

"Viễn Viễn lái xe?"

"Nó ngồi xe taxi, rồi bị một chiếc xe hơi tôngvào đuôi xe, may mà không gặp chuyện gì."Kiều Vũ Phân nói ra vẫn còn cảmgiác sợ hãi, khi bà nhận được điện thoại của bệnh viện, bà không nghĩ ra phảilàm gì cả, may mà bà nội thay bà gọi lái xe, đưa đến bệnh viện xem Ôn Viễn.Saukhi thấy không có gì nghiêm trọng mới yên lòng.

Ôn Nhiễm mím môi:"Cháu vào xem nó."

Phòng bệnh im lặng lạ thường, Ôn Viễn ngồi trêngiường, cúi đầu trầm mặc nhìn cánh tay băng vải trắng.Cô bị thương không nặng,chỉ là ô tô va phải đụng đến cánh tay, cũng đụng đầu một chút.Bác sĩ bảo xuấtviện cũng được, chỉ là Kiều Vũ Phân kiên trì bắt Ôn Viễn phải nằm viện nghỉngơi vài ngày, xem tình hình thế nào đã rồi nói sau."

Ôn Nhiễm thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh, nhìnqua gói quần áo to trên tủ đầu giường, chính là thứ hai người mua dịptrước:"Em đi gặp ai?"

"Chú út."Ôn Viễn rầu rĩ trả lời, người đóchăm sóc cô như thế, cho nên cô muốn nhân dịp người đó không ở đây đem nhét vàongăn tủ.

"Vậy chú có biết em bị tai nạn không?"

Lại lắc đầu.Ôn Nhiễm thở dài, dặn dò:"Em cứ nghỉngơi thật tốt, đừng chạy loạn, mọi thứ để nói sau.Nhớ đừng làm mẹ em sốtruột."

"Chị Nhiễm Nhiễm."Ôn Viễn bỗng nhiêm ngẩngđầu gọi cô, vẻ mặt mê man lại có chút uể oải.Ôn Nhiễm hiểu được, cảm giác củacô ấy, đau ốm, người muốn gặp nhất lại không có ở đây, thực sự ủy khuất vôcùng, dù được nhiều người an ủi cũng không đỡ được.

Cô đứng dậy, đi ra hành lang gọi điện cho Ôn Hành Chi,điện thoại reo ba tiếng đã có người nhấc máy, là trợ lý của chú:"Xin chào,Ôn tiên sinh bây giờ đang họp, cô có thể gọi lại sau không ạ?"

Ôn Nhiễm bấm dãy số riêng của chú, số này rất ít ngườibiết, chỉ khi có việc hệ trọng mới liên hệ, cho nên trợ lý cũng không dám chậmtrễ.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn vòa phòng bệnh.Ôn Viễn vẫn ngồithế, không nhúc nhích, tựa đầu vào thành giường, ngẩn người.Bộ dạng đáng thươngđó làm cho Ôn Nhiễm không đành lòng.Điện thoại trong tay rung lên, cô vội nhấcmáy, đầu dây là giọng trầm thấp của Ôn Hành Chi:"Có việc gì vậy?"

Ôn Nhiễm hít một hơi:"Chú út, Viễn Viễn bị tainạn xe cộ giờ đang nằm trong bệnh viện, nhưng mà không nghiêm trọng lắm."

Đâu kia trầm mặc vài giây:"Chú biết rồi."

Biết?Đơn giản như vậy sao?Ôn Nhiễm ngạcnhiên:"Chú không đến bệnh viện xem thử sao?"

"Chú còn có việc."Đáp lại vô cùng nhanhchóng,"Vài ngày gần đây không có thời gian, bảo nói chiếu cố mình thậttốt."

Ôn Nhiễm há hốc mồm, không biết nói gì hơn.Mà Ôn HànhChi cũng đã nhanh chóng cắt điện thoại làm cô trở tay không kịp.

Chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?

Thẳng đến giờ ăn cơm ÔnNhiễmvẫn còn rất bất bình, cầm đôi đũa đảo loạn cái chén trong tay.Diệp Dĩ Trinhkhông khỏi bật cười, thay cô đổi chén khác:"Sao vậy, sao tức giận nhưthế?"

Ôn Nhiễm nhìn anh, muốn nóirồi lại thôi.Không thể nói, người này cùng một ruột với chú út.Anh nhìn cô mộtcái, cô mới lúng túng:"Là em gái em Ôn Viễn, nó bị tai nạn xe cộ."

Sao?Diệp Dĩ Trinh lo lắng:"Tai nạn thế nào?"

"Tông vào đuôi xe."ÔnNhiễm nuốt ngụmcháo,"Nhưng mà chỉ ở bệnh viện vài ngày là tốt rồi."

Anh trấn định:"Thế còn tức cáigì?"

"Em tức người lái xe kia, mắt như mù!"Cô nhỏgiọng nói thầm.

Anh cười nhẹ, lắc đầu tiếp tục ăn cơm, trong phòng lạitrở về im lặng.Bọn họ đang ăn cơm ở nhà, Diệp Dĩ Trinh cũng tình cờ phát hiệnra, anh thực rất thích thời gian này, yên tĩnh, thân cận tuyệt vời.

Cơm nước xong anh đưa cô về lại trường, nhìn cô xuốngxe đi về phía xa, ánh mắt ôn hòa trở nên thâm thúy, nghĩ nghĩ một lát, anh lấyđiện thoại ra.