Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 1



Nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long.

Thời trẻ ai cũng có quá nhiều mơ ước như thế, hơn nữalại một mực tin tưởng rằng, ở một tương lai không xa, nhất định sẽ có ngườicùng mình xây đắp nên mong ước đó.Ôn Nhiễm cũng không phải là ngoại lệ.

Trước đây cô đọcrất nhiều truyện cổ tích, và đa sốđều có kết thúc, chàng hoàng tử sẽ tìm được nàng công chúa, hai người sống bênnhau hạnh phúc suốt đời.Lúc đầu cô vô cùng tin tưởng, đến khi lớn lên mới hiểuđược, trong cuộc sống khó khăn chồng chất khó khăn này, tình yêu ngọt ngào nhưthế, có lẽ chỉ có thể tồn tại trong cổ tích.

Sau này Ôn Nhiễm nói suy nghĩ đó cho cô bạn thân củamình nghe, không đợi cô nói xong, người bạn liền vỗ vỗ vai cô,cười lớn:"Nói cho cậu biết, bây giờ tìm một tình yêu chân thành cũng giống như bịsét đánh trúng, đa số hai người ở bên nhau đều không nồng nàn là mấy."

Ôn Nhiễm nhún vai, lật lật xấp tài liệu trong tay,tiếp tục làm việc.Đúng vậy, ước mơ chỉ là ước mơ, dù rất mong chờ cũng đâu thểliền biến thành sự thật.

Hôm nay vừa đến công ty, Ôn Nhiễm cảm thấy không khívăn phòng rất nặng nề, ngột ngạt. Cô thong thả bước tới cửa sổ, mở cánh cửara,một làn gió mát lạnh thổi vào khiến cô thư thái đi một chút.

"Sao thế?" Cô hỏi bạn đồng nghiệp Tiểu Hứa.

Tiểu Hứa nhún vai:"Gần đây công ty mới nhận mộthạng mục, liên hệ với một vài ngân hàng nhưngkhả năng hợp tác không cao, hôm nay có cuộc hẹn với người phụ trách GP, khôngbiết sẽ thế nào".

"GP?"Ôn Nhiễm có chút ngạc nhiên,"Côngty GP hợp tác cùng chúng ta?".

Vừa nói xong liền thấy Tiểu Hứa để ngón tay trênmôi,"Nhỏ giọng chút, cuộc hẹn vào buổi chiều,đến lúc đó nói sau".

Buổi chiều, Sở Lận- tổng phụ trách hạng mục điện thoạibảo Tiểu Hứa và Ôn Nhiễm chuẩn bị cùng đi đến GP tham gia đàm phán.Dập điệnthoại xong, Tiểu Hứa quay sang nói:" Quả nhiên, mình biết ngay là gọichúng ta đi, đúng là chuyện chẳng tốt đẹp gì".Nghe được câu oán giận củabạn, Ôn Nhiễm cười cười, dọn dẹp một chút rồi cùng Tiểu Hứa ra ngoài.

Thành phố T trời tháng năm đã bắt đầu nóng, Ôn Nhiễmmặc một chiếc áo mỏng cũng không mát mẻ là bao, cô đành hạ cửa sổ xuống mộtchút, gió lạnh thổi vào mới thấy tốt hơn.

"Thời tiết oi bức như thế, hay là trời sắp mưanhỉ?" Tiểu Hứa nói.

Sở Lận cười cười, nhìn qua kính chiếu hậu đến hàng ghếsau, Ôn Nhiễm đang trang điểm lại, cô gái này im lặng quá làm cho anh nhịnkhông được bắt chuyện:"Ôn Nhiễm,tôi xem qua lý lịch của cô thấy có đề lúccòn học đại học đã từng tham gia một hạng mục, nghe nói là hợp tác cùng GP."

Ôn Nhiễm thoáng sửng sốt, hồi lâu sau mới trả lời:"Vâng, đó chỉ là hạng mục bình thường thôi, không có gì đáng nói".

Sờ Lận không nói gì nhưng Tiểu Hứa ngồi bên cạnh lạinhéo nhéo,"Này, hay là tổng giám đốc thấy điểm này nên mới nhận cậu vào".

Ôn Nhiễm cười, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ.

Bởi vì đường hơi kẹt xe cho nên khi đến GP cũng đã gầnthời điểm tan tầm, Ôn Nhiễm đi theo Sở Lận và Tiểu Hứa vào thang máy, cô nhìnlại mình qua tấm kính thủy tinh trong suốt rồi phô ra một nụ cười.

Trụ sở chính của GP là ở Anh, trong nước có hai chinhánh, một ở Hongkong, một ở thành phố T.Đây là một tòa nhà to lớn, người đếnngười đi nối gót nhau, không khí khẩn trương đó làm Ôn Nhiễm có chút không thởnổi.

Người phụ trách GP tiếp đón họ là một người đàn ôngcòn trẻ, cười rộ lên trông rất hiền lành, cũng khiến cho sự căng thẳng nãy giờgiảm đi nhiều, Sở Lận vội giới thiệu hai cô cho anh.

Người đó lộ vẻ thú vị liếc nhìn cô một cái rồinói:" Mời theo tôi".

Đàm phán được sắp xếp ở bên trong phòng họp, từng bướctừng bước tiến vào làm Ôn Nhiễm cảm giác được không khí lại chìm xuống đi mộtít.Rất nhiều người ngẩng đầu quét mắt qua họ rồi lại nhanh chóng cúi xuống, chỉcó một người mặc tây trang màu đen là ngược lại.Bên trong là một chiếc áo sơ mimàu trắng, cánh tay áo hơi nổi lên thể hiện sự cường tráng của cánh tay.

Người dẫn chúng tôi đến cười giới thiệu:"Đây làcố vấn cao cấp của GP".

Sở Lận và Tiểu Hứa mặt hơi giãn ra, trong khi bêncạnh, Ôn Nhiễm trong lòng lại càng chộn rộn, vội cúi đầu.Người đàn ông trướcmặt đứng dậy, tầm mắt thản nhiên nhìn qua ba người rồi sau đó vươn tay phải vềphía Sở Lận :"Chào ông, tôi là Diệp Dĩ Trinh".

Diệp Dĩ Trinh, dù cố gắng hạ thấp ba chữ đó Ôn Nhiễmcũng nghe được rõ ràng, hô hấp hỗn loạn hơn.

Sở Lận nhìn anh, cười cười nắm tay :"Tôi là Sở Lận,mong được anh chiếu cố hơn".

Theo góc độ của anh có thể dễ dàng nhìn thấy khóe môicủa anh ta nhếch lên, anh trả lời : "GP cũng rất hi vọng cùng quý công tycó cơ hội hợp tác" . Giọng điệu khách sáo nhưng cũng để cho bọn họ mặtmũi, Sở Lận nghe xong rất vừa lòng.

Đợi cho anh quay người sang chỗ khác, Ôn Nhiễm mới khẽthở dài nhẹ nhõm, Tiểu Hứa thấy cô có vẻ là lạ liền cầm lấy tay cô, Ôn Nhiễmmỉm cười nắm lại,vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu mới dần khôi phục.

Đàm phán tiến hành có chút khó khăn,tuy rằng GP khôngcó ý kiến đối với phương án của các cô nhưng nhìn qua cũng thấy, họ không phảithật sự vừa lòng, thảo luận mãi cũng không đưa đến kết quả gì.Hai giờ qua đi,đến khi sắp tới thời gian kết thúc, đối phương bỗng nhiên đưa ra một đề nghị,Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn qua, quả nhiên là đề xuất của Diệp Dĩ Trinh.

"Ở phương diện tài vụ, việc nhân sự được sắp xếpnhư thế nào?"

Sở Lận suy nghĩ một chút rồi trả lời:" Phần tàivụ hiện tại là do Ôn tiểu thư phụ trách."

Một câu đem toàn bộ vấn đề vứt sang cho Ôn Nhiễm, cô ngẩngđầu nhìn lại ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh, vẻ mặt anh trầm như nước, chờ đợi đápán của cô trông khá kiên nhẫn.Trong lòng Ôn Nhiễm chợt run lên, ngẫm nghĩ rồitrả lời.Không ngờ anh lại nở một nụ cười, nhẹ nhàng hỏi :" Ôn tiểu thư đãlấy được chứng nhận của CPA?".

Đợi chút, cô có nói cái này sao? Ôn Nhiễm sửng sốt mộtlúc sau mới gật gật đầu.Khi đó anh mới quay đi, không hỏi thêm.

Đàm phán chấm dứt, mọi người từ tòa nhà đi ra, bênngoài đã mưa rất to.Những giọt mưa dày đặc bắn lên người Ôn Nhiễm làm cô thấyrất không thoải mái.

"Tôi đưa mọi người về hay là chúng ta tìm một chỗăn cơm, tôi mời khách".Sở Lận đề nghị,anh ta rất ít khi mời nên Tiểu Hứađồng ý ngay lập tức.

Ôn Nhiễm lắc đầu:" Mọi người đi trước đi, tôimuốn về nhà ".

Sở Lận nhìn cô,muốn nói lại thôi, rồi cũng cùng TiểuHứa đi trước.Ôn Nhiễm nhìn theo dáng anh ta lại có chút xúc động.Vị tổng giámđốc này từ khi vào công ty đã rất quan tâm đến cô, nàng cũng là người có đầu óclàm sao lại không nhận ra ý tứ đó,nhưng mà, tình yêu , đối với Ôn Nhiễm bâygiờ, cũng giống như thuốc phiện.Chạm vào một chút thì sẽ mất đi toàn bộ sứclực.

Đến khi lấy lại tinh thần cô mới giật mình, cô đã đứngcả nửa người ngoài trời mưa, giờ mới cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào da thịt, côkhẽ rùng mình.Bỗng nhiên phía sau có tiếng còi ô tô, cô quay người lại, cáchmột màn mưa cô chạm vào ánh mắt một người.

Cô mỉm cười, thì ra xe của anh là chiếc Cayenne màuđen, quả nhiên rất xứng.

Cayenne trượttới trước mặt, Ôn Nhiễm nhìn qua cửa kính xe chào hỏi:"Chào Diệp tiênsinh".

Diệp Dĩ Trinh chậm rãi quay đầu, nhìn cô từtrên xuống dưới chỉ nói hai chữ:" Lên xe".

Ôn Nhiễm cố gắng mỉm cười:"Diệp tiên sinh, chúngta hình như không cùng đường".

Anh yên lặng nhìn cô, lặp lại :" Lên xe".

Ôn Nhiễm cố khống chế cảm xúc của mình:"Tôi còn cóviệc ở ngoài, xin phép đi trước".

Nói xong cô quay người ngay lập tức, một giây cũngkhông muốn ở lại.Nhưng mà cô không ngờ rằng, mới chưa được bao xa cổ tay đã bịmột người nắm lấy, cô quay đầu, thấy khuôn mặt anh ánh lên một tia tức giận:" Lên xe, chẳng lẽ em còn muốn dầm mưa bao lâu nữa?"

Ôn Nhiễm giận dữ cười:"Diệp tiên sinh, chúng takhông quen biết".

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô vài giây rồi khẽ cười, đôi mắtthoáng dịu dàng, anh ta hình như không có ý nghe theo.Ôn Nhiễm thấy mình khôngthể kiên trì thêm nữa, đầu cô như muốn nổ tung, chuyện cũ cứ thể ùa về, cô nhìnhắn, nói không nên lời.