Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 56: Anh đi dự tiệc



Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu NgạnLý Diệc Phi nói với Tiền Phỉ, tối hôm cô trở về, tạm thời anh có chút việc không đi được, cho nên gọi bạn thân của anh đến đón cô hộ anh.

Tiền Phỉ nói không cần phiền phức như vậy, “Sao phải khác người như vậy? Mười tám năm trước lúc không biết anh, em kéo hành lý ra khỏi sân bay chưa bao giờ lạc đường!”

Lý Diệc Phi “Ôi” một tiếng nói: “Em cũng không biết xấu hổ với hành động mười tám năm trước đó à?! Cân Cân đây không phải khác người, đây là phương thức thể hiện tình yêu của anh đối với em, em cảm nhận một chút đi!”

Lý Diệc Phi còn nói với Tiền Phỉ: “Đúng rồi người bạn thân đi đón em là tiểu vương tử ngu ngốc nạp thẻ điện thoại trong truyền thuyết, người hơi ngốc, miệng đê tiện, hoa tâm (*), đến lúc đó em coi tên đó tài xế là được, mặc kệ nó nói chuyện gì với em, em đều không cần trả lời nó đâu.”

(*) Hoa tâm: chỉ người trong tình yêu không chung thủy, đa phần là chỉ nam nhân.

Tiền Phỉ hỏi: “Vì sao không trả lời người ta?”

Lý Diệc Phi nói: “Bởi vì đứa nhỏ này thích quấn và đùa giỡn người khác (*), một khi em trả lời nó, nó sẽ hăng hái, có thể một hơi nói một vạn chữ, thuận tiện theo đuổi em.”

(*)赛脸: là tiếng địa phương vùng Đông Bắc và An Huy, dùng để chỉ hành vi của những đứa trẻ do tinh nghịch mà quấy rầy, đùa giỡn và không nghe lời người khác. Hoặc dùng để phê bình người không biết điều.

Tiền Phỉ nói: “Vậy thì tốt, người ngốc nhiều tiền, em thiếu người bạn khác giới như vậy!”

Lý Diệc Phi im lặng, nói: “Được rồi đến lúc đó em tự mình bắt xe đi về.”

Nhưng mà đêm hôm đó sau khi máy bay của Tiền Phỉ hạ cánh vẫn là Đại Quân tới đón cô.

Lần đầu tiên Tiền Phỉ tiếp xúc gần gũi với tiểu vương tử nạp thẻ điện thoại trong truyền thuyết, cảm thấy dung mạo của cậu ta thuộc về càng xem càng thấy giống em trai nhà hàng xóm.

Đây là ấn tượng của cô khi chưa nói chuyện với người này. Đợi đến khi cậu ta mở miệng, Tiền Phỉ lập tức phục rồi.

Trong sinh mệnh của cô, thiệt tình chưa thấy ai nói nhiều như người này.

Đại Quân tự giới thiệu với cô: “Xin chào Tiền Phỉ, tôi tên Quân Thừa, Quân trong quân đội, Thừa trong thừa tướng, là bạn học cùng lớp mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba của Lý Diệc Phi. Cô chắc chắn thấy kỳ lạ vì sao tôi lại muốn nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, mà không phải một câu tôi và Lý Diệc Phi là bạn học cùng lớp. Bởi vì tôi cảm thấy như vậy càng thể hiện việc tôi và Lý Diệc Phi đã quen biết lâu rồi, lại có thể loại bỏ cảm giác bỡ ngỡ của cô đối với tôi, như vậy sau này hai chúng ta cùng nhau không quá xấu hổ!”

Hiện tại, Tiền Phỉ thực sự không cảm thấy xấu hổ mà chỉ thấy đau đầu.

︶3︶●Trên đường, Tiền Phỉ nói: “Tôi cho là anh tên gì gì đó Quân, không nghĩ tới anh tên là Quân gì gì đó. Họ này của anh rất hiếm thấy!”

Đại Quân đập vào tay lái nói: “Đúng vậy! Thật ra nhũ danh của tôi nên là Đại Thừa hoặc là Đại Thừa Tướng gì đó, thế nhưng mà bọn họ không hỏi đã tôi gọi là Đại Quân, tên của tôi cao lớn như vậy, sinh ra bị gọi thành nhỏ bé, cô cảm nhận được không! Ngoài ra Tiền Phỉ tôi phải sửa lại lời cô nói một chút, tôi không tên Quân gì gì đó, tôi là Quân gì đó, tên tôi là một chữ.”

Tiền Phỉ cảm thấy não hơi phình to. Người thích nạp thẻ điện thoại, sao lại nói lảm nhảm như vậy. . .

Cô quyết định không trò chuyện với anh ta nữa, cô sợ tiếp theo anh ta sẽ nói một vạn chữ mới dừng. Cô chuyển chủ đề đến trên người Lý Diệc Phi.

“Anh và Lý Diệc Phi hai người là bạn cùng lớp, quan hệ nhất định rất tốt đúng không?” Cô tùy ý hỏi. Cô cảm thấy đàn ông đều thích thổi phồng tình huynh đệ gì đó.

“Không tốt!” Kết quả Đại Thừa nói như thế, “Tên đó là tên lưu manh, cặn bã, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác! Nếu không phải trong tay Lý Diệc Phi có điểm yếu của tôi, tôi để ý đến cậu ta mới là lạ! Từ trước đến giờ chuyện tốt không có tôi; công việc dơ bẩn, vất vả đều để lại cho tôi làm! Nói về cô à, năm đó cô nói xem: trà của cô, vé xem Đại Bằng diễn xuất, vé máy bay trở về nhà ăn Tết của cô, iPhone 5S của cô, còn có hai bình rượu Ngũ Lương (*), không phải việc nào cũng là tôi đi lo liệu hay sao? Vâng, cách làm đều là cậu ta nghĩ ra, nhưng cuối cùng chân chạy việc không phải là tôi sao?! Sao đến cuối cùng người thành đôi với cô lại là cậu ta mà! Tôi cảm thấy tôi hợp với cô hơn cậu ta đấy! Tiếp đó hôm nay cũng là như vậy, Stop! Cặn bã, cầm thú, gia súc!”

(*) Rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực.

Tiền Phỉ đổ mồ hôi. Lý Diệc Phi nói cái gì ấy nhỉ? Quả nhiên tiểu vương tử nạp tiền điện thoại hưng phấn bắt đầu thuận tiện trình bày rồi sao?

Nhưng mà trong lời nói trên cô nắm được vài chuyện.

“Vừa rồi anh nói điện thoại iphone là sao?” Cô hỏi Đại Quân.

Đại Quân trong lúc bận rộn quay đầu lại lườm cô — chính xác ra là lườm điện thoại cô nắm ở trong tay, “Ừ, chiếc điện thoại cô đang cầm là tôi chạy đi mua!”

Tiền Phỉ ngẩn ngơ, “Mua? Tốn bao nhiêu tiền?”

Đại Quân nói: “Giá thị trường hơn năm ngàn!” Anh ta dừng lại một chút, kinh ngạc la lên, “Thôi rồi, hình như lúc đầu không nói như vậy, dường như nên nói chiếc điện thoại này của cô là đồ của hải quan tịch thu!”

Tiền Phỉ quay đầu ngây ngốc nhìn anh ta, cảm thấy tiểu vương tử nạp tiền điện thoại thực sự xứng với danh hiệu người ngốc nhiều tiền.

“Vậy rượu Ngũ Lương là sao?” Cô lại hỏi.

Đại Quân nói: “Lý Diệc Phi nói với cô như thế nào?”

Tiền Phỉ nói: “Tôi quên rồi!”

Đại Quân nói: “Tôi cũng đã quên!”

Tiền Phỉ nói: “Đợi về đến nhà tôi sẽ nói với Lý Diệc Phi là anh đã để lộ chuyện điện thoại Iphone rồi.”

Đại Quân gào khóc: “Chị hai, cô đừng như vậy! Hai bình rượu Ngũ Lương là Lý Diệc Phi bảo tôi về nhà tên kia, mượn danh thăm hỏi bố cậu ta, trộm từ dưới giường của bố cậu ta đó”.

Tiền Phỉ cảm thấy mình sắp rạn nứt rồi. Cô nghĩ khi còn bé người trước mắt này nhất định đã nằm ở bệnh viện nhi, nhất định là như vậy.

︶3︶●Tiền Phỉ nghĩ một lúc, nói: “Vừa rồi anh nói từ trước tới giờ Lý Diệc Phi chuyện tốt không mang theo anh, chuyện xấu vất vả sẽ để lại cho anh làm, sau đó nói hôm nay lại như thế, là sao?”

Đại Quân liếc Tiền Phỉ, “À” một tiếng, “Thật cũng không có gì, chính là hôm nay tên kia tham gia bữa tiệc kinh doanh, tôi cũng muốn đi, tên đó không cho, nói người tên đó muốn dẫn là bạn gái, giới tính tôi không rõ, trực tiếp bị bỏ qua.”

Tiền Phỉ cũng “À” một tiếng, không nói gì nữa.

Sau đó trên đường đi, mặc kệ Đại Quân khơi chuyện như thế nào, cô đều không có tâm tư nói chuyện.

Đợi sau khi về đến nhà, cô không biết mình trúng tà gì, bật máy tính vào Baidu (*), nhập từ quan trọng “Bữa tiệc kinh doanh” .

(*) Website tìm kiếm của Trung Quốc có tính năng như Google

Đáng tiếc đều là mấy thứ lung tung như “mục đích và kế hoạch trình tự quy trình của Bữa tiệc kinh doanh”, “Trong bữa tiệc kinh doanh phải chú ý cái gì”, không có tin tức cô muốn xem như miêu tả “Ngày nào, tháng nào, năm nào, nơi nào tổ chức bữa tiệc kinh doanh”.

Cô khổ sở khép máy tính lại, đi tắm rửa. Sau khi tắm xong cô nằm chết dí trên giường. Lúc cô cầm lấy điện thoại, nhớ tới giá của điện thoại, đáy lòng thở dài. Nghĩ đến hai ngày nữa nhất định phải bổ sung quà sinh nhật đàng hoàng cho Lý Diệc Phi.

Sau đó ấn phát sáng màn hình, thời gian đã là 11:30.

Ngày hôm qua vào thời gian này, Lý Diệc Phi bắt đầu quấy rối cô. Wechat hôm nay im ắng.

Cô vô cùng buồn chán vuốt màn hình điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi.

“Em về đến nhà rồi.”

Một lúc lâu sau, Lý Diệc Phi mới nhắn lại: “Gia biết, Đại Quân đã báo cáo đầy đủ rồi. Anh vẫn còn chút việc chưa xong, em đi ngủ sớm đi, ngày mai gia lại thương em.”

Tiền Phỉ nhìn màn ảnh, “Xuy” nở nụ cười.

Cô ấn tắt điện thoại định tắt đèn đi ngủ.

Thế nhưng mà cơn buồn ngủ vừa tập kích, bỗng nhiên điện thoại có một tiếng “đinh” vang lên.

Cô tùy tiện lần mò điện thoại xem, vốn tưởng rằng là Lý Diệc Phi gửi tin nhắn cho cô, không nghĩ rằng người gửi tin nhắn là Tiểu Viện, cô ấy gửi tin nhắn thoại cho cô.

Rất buồn ngủ, cô do dự nghe hay không nghe. Sau khi đấu tranh một lúc, suy nghĩ Tiểu Viện chưa bao giờ làm phiền cô muộn như vậy, sợ rằng thật sự có chuyện gì đó quan trọng, cô ấn mở tin nhắn thoại.

Trong căn phòng tối tấm, giọng nói hưng phấn và kích động của Tiểu Viện vang lên.

Sau khi cô nghe xong tin, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.

Tiểu Viện nói: “Phỉ Phỉ cậu nhanh lên Weibo! Sau đó tìm nữ minh tinh mình thích, tên là Kim Điềm! Cậy mau nhìn bức ảnh cô ấy vừa mới chụp! Cậu xem người đàn ông trên tấm ảnh có phải là Lý Diệc Phi của công ty hợp tác cùng không? Mình càng nhìn càng thấy giống! Mình cảm thấy chính là anh ta!”

Bên tai Tiền Phỉ vang vọng câu nói lúc Đại Quân đón cô, câu nói kia khiến cả đêm bất kể cô làm gì cũng không tập trung.

“Thật cũng không có gì, chính là hôm naytên kiatham gia bữa tiệc kinh doanh, tôi cũng muốn đi,tên đókhông cho, nói ngườitên đómuốn dẫn là bạn gái, giới tính tôi không rõ, trực tiếp bịbỏ qua.”

Tiền Phỉ trở mình ngồi dậy, mở đèn, cầm điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất lên đăng nhập Weibo, tìm keyword “Kim Điềm”, chọn vào trang chủ của cô ấy.

Sau đó cô thấy dòng chữ dưới bức ảnh. Ngụ ý của câu văn khiến người ta rùng mình.

“Nửa đêm, khiến trái tim người tarộn ràng. Thích lại không muốn nói, vì vậy gọi người đó là anh trai. Anh trai, qua đêm nay, hi vọng em vẫn có thể giống như bây giờ làm bạn anh. ..”

Bức ảnh dưới dòng chữ đó, là bức ảnh tự chụp, bên trái bức ảnh là người tên Kim Điềm gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm kỹ càng tinh xảo; phía bên phải, là mặt bên của một người đàn ông nào đó đứng ở sau lưng cô ấy, bị cô ta dùng góc độ chụp ảnh chụp vào màn hình.

Mặt bên của người đàn ông kia, khôi ngô tuấn tú khiến đáy mắt Tiền Phỉ cay cay.

Cô ấn mở bình luận, thấy rất nhiều tin nhắn để lại của Fans hâm mộ:

“Đây là người Tiểu Điềm Điềm thích sao? Rất đẹp trai! Nhanh tóm lấy anh ta!”

“Tiểu Điềm Điềm, cố gắng lên, không có người đàn ông nào không thích cô! Thành đôi đi, rất đẹp trai! Hai người phải bên nhau lâu dài nhé!“

“Tiểu Điềm Điềm, cô là cô gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, tốt đẹp nhất, anh ta nhất định sẽ bị cô chinh phục!”

“Tiểu Điềm Điềm, tôi không có cách nào tưởng tượng ra là có người đàn ông nào không thích cô! Anh trai, anh ta nhất định là thích cô đến chết mới đúng! Bằng không sao lại cùng cùng cô đi dự tiệc! Qua đêm nay hai người phải ở cùng nhau ah! Không, dứt khoát đêm nay cả đêm hai người đều cùng nhau luôn đi! Che miệng cười!“

“Oa gọi người yêu là anh trai! Mới có ah(*)! Cry! ! ! ! !“

(*)萌: manh nha: mới nảy sinh

. . .

Tiền Phỉ nhìn không nổi. Nhiều bình luận như vậy, nhìn vài cái, cô chỉ thấy mình càng ngày càng nhỏ bé.

Cô rời khỏi trang web bình luận, dùng ngón tay di chuyển xuống phía dưới, phía dưới còn có mấy dòng chữ phong phú, phối hợp với mấy bức hình, là Kim Điềm nói với Fans hâm mộ, cô ấy đi tham gia bữa tiệc gì.

Cô ấn nút refesh trang web, muốn nhìn Kim Điềm có cập nhật nội dung mới hay không.

Kết quả cô phát hiện, Kim Điềm xóa bài gần đây nhất trên Weibo.

Cô ngớ ra một lúc lâu, mới nhớ tới nhắn lại cho Tiểu Viện.

“Cậu không nhìn lầm, người đàn ông kia chính là Lý Diệc Phi của công ty hợp tác với chúng ta.”

︶3︶●Tiền Phỉ nói với Tiểu Viện, Kim Điềm xóa weibo, hỏi cô ấy ảnh chụp vừa rồi còn hay không. Tiểu Viện nói còn.

Tiền Phỉ nói: “Gửi cho mình.”

Tiểu Viện hỏi: “Cậu muốn nó làm gì vậy?”

Tiền Phỉ cố nén cảm giác chán nản buồn bực nói không nên lời trong lòng, trả lời: “Giữ lại lúc họp vơ vét tài sản của người trong cuộc một bữa cơm.“

Tiểu Viện gửi ảnh qua, sau đó gửi chữ: “Nói thật, giác quan thứ sáu của mình vẫn cho là anh ta có hứng thú đối với cậu. . .“

Tiền Phỉ trả lời câu ấy: “Giác quan thứ sáu của cậu ngâm quá nhiều năm, sớm đã hỏng không dùng được rồi.“

Sau đó cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu. Nhìn rồi lại nhìn, phát hiện bức ảnh sắp có xu thế trở nên không rõ.

Cô vội khịt khịt mũi, khuyên bảo chính mình, không cho phép không có tiền đồ như vậy.

Cô định bắt buộc bản thân mình nằm xuống ngủ, thế nhưng mà kìm nén không được, lóng ngóng cử động ngón tay, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phi.

“Ở đâu? Vẫn chưa về nhà sao?”

Một lát sau, Lý Diệc Phi nhắn lại: “Đang bận chút chuyện, đưa một người bạn về nhà. Đã muộn em mau ngủ đi!“

Tiền Phỉ để điện thoại di động xuống, nghĩ đến “người bạn đó” ngồi ở ghế phụ của anh, nghĩ đến nụ cười như hoa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nghĩ đến cô ấy đang nói nhỏ nhẹ êm dịu gọi người lái xe là “Anh trai”. Là bạn gái sau Quế Lê Lê của anh ấy.

Không biết thế nào, cô bắt đầu đem hình ảnh của đêm nay và cảnh tượng năm đó đi khách sạn bắt gian Uông Nhược Hải chồng vào nhau.

Cô hỏi bọn họ đang ở đâu, bọn họ nói với cô, đang tăng ca, đang bận chút việc; bọn họ đều nói với cô mau ngủ đi.

Bỗng nhiên đáy mắt cô nóng lên.

Hết người này đến người khác, đều như vậy.

Lý Diệc Phi nói anh ta đã cắt đứt hoàn toàn với oanh oanh yến yến kia rồi. Cô nghĩ tiêu chuẩn “cắt đứt hoàn toàn” trong lòng anh ta không giống với trong lòng cô.

Nói đến nói đi, dường như cuối cùng bọn họ không phải người cùng đường.

Cô nhắm mắt lại tự an ủi mình.

Cũng may, trước mắt cô chưa hãm sâu như vậy.

Cũng được, cũng được, con đường này của hai người, cô đã kịp thời phát hiện ra vấn đề..

Không tồi, không tồi, không tồi, không phải ở thời điểm không thể tự thoát ra được cô mới phát hiện ra, bạn gái trước gọi anh là anh trai.