Chung Tình

Chương 36: Mạch thượng [3]



Chu Hoàn đứng giữa quần sơn trùng điệp (núi tiếp núi), cánh máy hỏa hồng dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy, Trần Kiêu một lần nữa thiết trí tọa độ, gã ngẩng đầu nhìn Tristana đang nằm trên cánh máy phơi nắng.

“Đội hỗ trợ của hoàng thất sẽ đến vào buổi chiều, nếu buổi tối khởi hành, giữa trưa ngày kia chúng ta có thể đến nơi.” – Trần Kiêu hỏi – “Ngươi nghĩ đi lúc nào thì được?”

Qua một lúc lâu sau, Tristana mới lười biếng trả lời – “Phi thuyền là ngươi lái, đường do ngươi định, ngươi hỏi ta làm cái gì.”

“Vậy buổi tối liền xuất phát.” – Trần Kiêu không chút do dự nói.

Tristana hừ một tiếng, lầm bầm:

“Đều đã quyết định rồi còn đến hỏi ta…”

Trần Kiêu nhíu mày, gã đứng dưới cánh phi cơ, ôm cánh tay thản nhiên nói:

“Ta chỉ là lấy cớ.”

Tristana: “?”

Trần Kiêu tiếp:

“Cùng người ta yêu nói chuyện mà thôi.”

“…” – Tristana đỏ mặt nghiến răng – “Nói năng ngọt xớt! Nhân tra!”

Tần Vân đem vài thứ vũ khí vừa tay đặt trên mặt đất luyện tập lắp ráp tháo dỡ, đang vùi đầu bận việc, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng chim điện tử kêu vang, chim sẻ truyền tin xanh biếc bay trong không trung, Tần Vân ngẩng mặt, lộ ra tươi cười.

Chữ viết Mặc Xá Lý tinh tế, từng nét gạch nét xiên đều cực kỳ nghiêm túc.

“Đừng khiến chính mình thụ thương.” – Hoàng đế đơn giản mà trực tiếp – “Phái hộ vệ đến cho ngươi, nhớ rõ nếu có vấn đề gì phải trốn ở phía sau, đừng ngốc hề hề mà xông lên trước.”

Tần Vân: “…”

“Mỗi ngày đều phải nhớ ta.” – Cách một hàng, Mặc Xá Lý viết như vậy – “Nhớ nghiêm túc một chút, không được phép qua loa.”

Tần Vân dở khóc dở cười, hắn không nghĩ tới Mặc Xá Lý nói chính y viết thư buồn nôn thật đúng là không phải nói chơi, đem thư viết thành thư tình như vậy thật sự là rất phạm quy.

Hoàng đế bệ hạ tiếp tục viết:

“Trọng Diễm rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều chơi với cái xương thủy tinh mà ngươi làm, thật muốn cho ngươi xem bộ dáng xuẩn đó của nó, muốn bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc.”

“…” – Tần Vân tưởng tượng một chút hình ảnh kia, nhịn không được cười đến run vai, hắn dứt khoát nằm ngã trên cỏ, đem thư nâng cao quá đỉnh đầu chậm rãi đọc.

Mặc Xá Lý dùng một phần năm thư để thuật lại thế cục hiện tại, cùng với bắt hắn không được làm cái này, không được làm cái kia, còn lại bốn phần năm không phải tình thoại thì chính là lải nhải lung tung.

Tần Vân xem như đã được kiến thức mặt ‘bạn của phụ nữ’ [?] đầy quỷ dị của hoàng đế bệ hạ…

“Hôm nay ta cư nhiên thấy Scart tự tay dệt khăn quàng cổ cho Lâm Đống Lương.” – Mặc Xá Lý dong dài trong thư – “Tên đó còn mạnh miệng nói là chính mình không có biện pháp khống chế nhiệt độ cơ thể, mùa đông cổ lạnh cần nhờ vật bên ngoài giữ ấm… Lừa ta đâu? Khăn quàng cổ bán đầy đường hắn không biết mua a, dệt xấu như vậy Lâm Đống Lương mang mới là lạ!”

Sau đó bút pháp hoàng đế đột nhiên trở nên do dự, y tựa hồ xóa sửa thật lâu, cuối cùng mới hỏi một câu:

“Ngươi mùa đông sợ lạnh đúng không? Khăn quàng cổ thích màu gì nha?”

Gió núi ôn hòa, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thanh từng vệt loang lổ trên mặt cỏ, Tần Vân nhịn không được đem giấy viết thư che mặt, chóp mũi tràn ngập hương vị mực in.

Qua hồi lâu sau, hắn phiên thân ngồi dậy, thật cẩn thận đem thư Mặc Xá Lý ôm vào lòng.

Từ sau khi Berlin bị cấm túc, hành động của Nội Các thành thật hơn rất nhiều. Hoàng đế nói muốn điều tra rõ ràng ai tập kích phi thuyền của vương hậu không chỉ là nói mà thôi, thật muốn kéo tơ lột kén hết xuống, hậu quả thiết tưởng khẳng định là không chịu nổi.

Nội Các cuối cùng mới hoảng lên.

Đầu tiên là công khai phát biểu nói rõ sẽ duy trì đại hôn của hoàng đế, theo sát sau đó, hoàng thất lại lấy lí do cần người hộ tống vương hậu về nhà mẹ đẻ thăm viếng, cầm lại binh quyền của Scart.

Chờ khi hết thảy trần ai lạc định, hai ngày sau Berlin mới được giải trừ cấm túc.

Hoàng đế bê hạ lại hu tôn hàng qúy (tự hạ mình) đi tới phủ đệ của thủ tướng, sắc mặt Thiết Nương Tử khó coi đến cực điểm, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt Mặc Xá Lý:

“Bệ hạ, lúc này ngài vừa lòng rồi đi?”

Mặc Xá Lý tùy ý gật gật đầu:

“Hi vọng ngươi có thể tiếp tục bảo trì tình trạng hiện tại, phu nhân.” – Y phất tay, ý bảo triệt đi đội hộ vệ trông coi.

“Chờ Tần Vân trở về rồi, hôn lễ cứ theo kế hoạch cử hành.” – Ngữ khí Mặc Xá Lý bình thản mà ra lệnh – “Thỉnh cho vương hậu của ta một cái phong bao đỏ dày chút nga, chung quy một đời cũng chỉ có một lần cơ hội như vậy.”

Berlin: “…”

Tuy nói Polly lấy thân phận tù binh ở trong Chu Hoàn, nhưng đãi ngộ rõ ràng tốt hơn nhiều. Tristana cùng Trần Kiêu căn bản không đem nàng để vào mắt, mà cái người nhìn qua như là yếu nhất, thực tế lại khó đối phó nhất…

Thời điểm Polly lại bắt đầu khóc, Tần Vân cũng không có biện pháp, hắn phát hiện đứa nhỏ này căn bản chính là làm từ nước…

“Chúng ta sẽ không làm gì ngươi.” – Tần Vân xấu hổ xoa xoa đầu – “Ngươi muốn trở về cũng được… ta để đội hộ đưa ngươi đi nha?”

Polly một bên khóc thút thít, một bên lau nước mắt vào đề:

“Ta như thế nào còn mặt mũi để trở về… khẳng định sẽ bị Averio khai trừ…”

Tần Vân đề nghị:

“Vậy ngươi có thể đi quân bộ nha, năng lực ngươi mạnh như vậy, còn quân đội Dẫn đường lại luôn luôn thiếu Dẫn đường cấp cao.”

Polly cúi đầu, vô thanh rơi lệ, khiến người ta có cảm giác như hận không thể khóc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa…

Tần Vân bất đắc dĩ thở dài, hắn cau mày:

“Ngươi như bây giờ mới là để Averio mất mặt, thân là thủ tịch Dẫn đường, chẳng lẽ ngươi chỉ biết khóc sao?”

Polly đại khái không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra lời nặng như vậy, cả người sững sờ, trên mặt còn có nước mắt chưa kịp khô.

Biểu tình Tần Vân đầy lãnh túc:

“Quốc gia không muốn nhìn thấy học viện đào tạo ra loại phế vật như ngươi, ở trên chiến trường không có chỗ cho nước mắt, thất bại, mạng cũng không còn, biết sao?”

Polly theo bản năng ngồi ngay ngắn lại, cũng không dám khóc, nhìn chằm chằm đối phương, do dự một lúc lâu mới gật gật đầu, thần sắc Tần Vân rốt cuộc thả lỏng, hắn lưu lại thức ăn cho Polly, một mình đi ra ngoài.

Tristana tựa vào cạnh cửa, nhìn thấy hắn ra mới cười cười:

“Khí thế không tồi.”

Tần Vân không nghĩ đến vừa rồi đều bị nàng thấy hết, có chút ngượng ngùng, vừa định khách khí vài câu, liền nghe nữ tướng quân tiếp tục cảm thán:

“Rốt cuộc cũng có tư thế của hoàng hậu nương nương a, bệ hạ quả nhiên biết cách điều giáo, dạy ngươi không sai.”

Tần Vân: “…”

Chu Hoàn dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ, giữa trưa ngày thứ ba liền đến thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, kết quả đến nơi rồi, Tần Vân mới phát hiện bọn họ nghĩ quá đơn giản… Thảo nguyên lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn không biết Bích Ty ở đâu a?!

“Trước cứ đi tìm lều bạt đi.” – Trần Kiêu đề nghị nói – “Người thì phải có chỗ ở.”

Tristana nhịn không được lại bắt đầu cùng gã cãi nhau:

“Ngươi ngốc a! Mấy ngàn cái lều đều chỉ có một kiểu, ngươi cho chúng ta là đang chơi ‘lão tử đến kiếm chuyện’[1] sao?!”

Trần Kiêu không phục:

“Dưới mũi chính là đường[2] ngươi không hiểu sao? Ngươi cho rằng miệng ngoại trừ dùng để ăn cơm thì còn có thể làm gì?”

Tristana tức điên rồi:

“Dùng đến căn ngươi a ngốc X! Lão nương đáng tiếc chỉ có một cái miệng mắng ngươi còn sợ ít a!”

Tần Vân: “…”

Hai người cãi nửa ngày cũng không ra được kết quả gì, cuối cùng vẫn là Tần Vân nghĩ biện pháp.

“Ta cảm thấy nơi nuôi ngựa nhiều nhất chính là nhà Bích Ty.” – Hắn tìm được vài cái mã trường lớn trên bản đồ, làm ký hiệu phân biệt – “Chúng ta có thể chia ra đi tìm những chỗ này… Đợi khi tìm được Bích Ty thì nhắn cho nhau tập hợp ở đó là được.”

“Bất quá… các ngươi nếu tìm được nàng trước ngàn vạn không nên gọi nàng a di hoặc bá mẫu.” – Biểu tình Tần Vân vô cùng nghiêm túc.

Tristana và Trần Kiêu hai mặt nhìn nhau:

“Vì cái gì?”

Tần Vân:

“Dù sao không thể gọi nàng quá già…”

Tristana có chút tò mò:

“Ngươi trước kia cũng không gọi nàng mụ mụ sao?”

Tần Vân hoảng sợ nói:

“Đương nhiên không gọi… nàng sẽ giết ta.”

“…” – Trần Kiêu hiếu kỳ – “Vậy ngươi gọi nàng thế nào?”

Tần Vân rối rắm trong chốc lát, mới không tình nguyện nói:

“…Tiểu Bích Ty.”

Tristana: “…”

Trần Kiêu: “…”

[1] Trong phim, lúc một đám người nào đó cần tìm người ở những chỗ đông ví dụ như khách sạn, nhà trọ, nhà nghỉ,… không biết người cần tìm ở phòng nào nên cứ lên mở cửa hết từng phòng ra xem đó.

[2] Nguyên văn là [鼻子底下 就是 路], search ra thấy là tên một cuốn sách của tác giả người Đài Loan, nghĩa thì……………… =.,= hepl me out