Chung Tình

Chương 3: G tinh [3]



“…Người này giải quyết ra sao?” – Tần Vân tuy rằng chưa từng gặp qua kết hợp nhiệt, nhưng hắn cũng minh bạch loại tình huống này đối với Dẫn đường có bao nhiêu thống khổ – “Ngươi không thể xử lý một chút sao? Hắn như vậy tiếp tục chịu đựng sẽ bị sốt hỏng…”

Nam nhân đầy mặt biểu tình ‘Ngươi là ngốc sao’ theo dõi hắn.

Người này đầu óc bị đụng đến ngu đi rồi? Hắn không học qua ╙Luật vũ trụ bảo hộ Dẫn đường╜ sao!?

Tần Vân kiên nhẫn giải thích: “Người này là cao cấp  Dẫn đường, ngươi lại là Lính gác, hắn còn bị tin tức tố của ngươi làm phát tình… Ngươi phải biết pháp luật của đế quốc phi thường coi trọng cao cấp Dẫn đường…”

“Cho nên đâu?” – Nam nhan xen ngang hắn, cười nhạo một tiếng – “Ý của ngươi là, ta tất yếu phải thao hắn?”

“…” – Tần Vân xấu hổ đến một nửa, đột nhiên mới phản ứng kịp – “Ngươi có chuyên chúc Dẫn đường (Dẫn đường riêng)!?”

Biểu tình đối phương cứng đờ, tựa hồ như bị trạc trúng chỗ đau, không kiên nhẫn mà dùng thanh âm cứng nhắc nói:

“Không có.”

“Ta cũng nghĩ vậy…” – Tần Vân nói thầm, Lính gác một khi có chuyên chúc Dẫn đường như thế nào có thể đơn độc hành động, tuyệt bích (tuyệt đối) là 24/7 muốn đem người buộc trên lưng quần.

Linh dương hệ cao cấp Dẫn đường đã hoàn toàn sốt đến hồ đồ, cả người quỳ rạp trên mặt đất, vặn vẹo rên rỉ lung tung, tinh thần hệ của hắn cũng không tốt được bao nhiêu, trong mắt tràn ngập mờ mịt bất an.

╙Luật vũ trụ bảo hộ Dẫn đường╜ được toàn tinh hệ ủng hộ, Tần Vân đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đối phương bị kết hợp nhiệt hành hạ thành ngu ngốc, nhưng hắn là một cấp thấp Dẫn đường, trong bao cấp cứu tự nhiên cũng không có dược vật có thể ức chế kết hợp nhiệt.

“Ngươi có mang cân bằng tề (thuốc ổn định) sao?” – Tần Vân lục lọi trong ghế điều khiển đã sắp thành một đống phế tích kia – “Ngươi không phải không có chuyên chúc Dẫn đường sao… Không mang theo chút cân bằng tề như thế nào lên chiến trường được?”

Lính gác thật lau sau mới lười biếng “Hừ” một tiếng:

“Dưới chỗ ngồi có một hộp.”

“Không nói sớm.” – Tần Vân oán giận, hắn cúi đầu nửa ngày mới lôi ra được một cái thùng đông đã nát hơn phân nửa, phía trên dán vài cái nhãn, trong đó có một ống cân bằng tề dập bể viết tên người: XXX – Tê Chiếu – XX

“Tê Chiếu?” – Tần Vân ôm thùng từ trong phế tích trèo ra, hắn hướng Lính gác lay lay mảnh vỡ của ống tiêm – “Ngươi gọi Tê Chiếu? Tên đầy đủ đâu?”

Lính gác tên Tê Chiếu lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Tần Vân nhún vai, hắn bày ra điệu bộ ‘được rồi, ta không bức ngươi’, sau đó nhanh chóng  lấy ra 4 ống cân bằng tề, lên kim, tiêm vào tĩnh mạch Dẫn đường.

Nhiệt độ cơ thể đối phương đang dần hạ xuống, kết hợp nhiệt có thể hoàn toàn tiêu hao hết thể lực của một Dẫn đường, người nọ không lâu sau liền mê man.

“Hảo.”

Tần Vân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, hắn đem người đặt tại chỗ, cũng không tính toán mang đi. Trên chiến trường tuy rằng có thể đả thương hoặc bắt Dẫn đường làm tù binh, nhưng đối với cao cấp Dẫn đường ai cũng đều quý trọng, cho nên Tần Vân tuyệt không lo lắng tính mạng đối phương. Đây đã là luật bất thành văn trên chiến trường.

“Chúng ta trở lại hậu cần doanh đi.” – Tần Vân một bên sửa sang bao cấp cứu một bên đề nghị – “ El… Thiếu tướng hẳn là sẽ không trực tiếp xung đột cùng đối phương, cứu viện bên hậu cần có lẽ nhanh hơn chút…” – Nói tới đây, hắn ngập ngừng, không quá xác định hỏi – “Ngươi là… cứu viện?”

Tê Chiếu không đáp lại, y nhìn xa xa, đột nhiên kéo cổ áo Tần Vân, ấn đầu hắn về phía trước:

“Cho ta phương hướng, 500 Lính gác kia ở đâu?”

Tần Vân bị niết thiếu chút nữa gãy cổ, theo bản năng nghe mệnh lệnh của đối phương vươn ra tư duy xúc tu:

“Ở… ở hướng 12 giờ… ngươi muốn làm gì!?”

Tần Vân kêu to, nắm chặt lưng áo Tê Chiếu, Lính gác cư nhiên khiêng cả người hắn lên vai.

“Ngươi đoán sai.”

Tê Chiếu dùng một bên tay rảnh rỗi tùy ý lau lau vết máu trên mặt, Tần Vân lúc này mới thấy rõ mắt trái đối phương.

Đồng tử kim sắc tựa như mắt giả khảm trong  con ngươi đỏ sậm, Tần Vân ngốc ngốc nhìn đồng tử y chậm rãi co lại thành một đường mảnh như sợi chỉ.

“Ta không phải tới cứu viện.” – Tê Chiếu dùng con ngươi hắc sắc bình thường của mình bình tĩnh nhìn Tần Vân – “Ta là tới giết người.”

“Ta không cần a! Ta sẽ chết!” – Tần Vân chổng ngược trên vai Tê Chiếu, dạ dày bị thúc đau muốn chết, nước mắt thiếu chút nữa tuôn ra – “Ngươi cái đồ bệnh thần kinh a───!!!”

Giây tiếp theo  hắn liền bị một lực đẩy lớn ném lên trời, Tê Chiếu không biết từ nơi nào rút ra hắc sắc cự kiếm dài gần 2 mét, vung ngang chặt bỏ đầu 2 tên Lính gác.

“Rơi! Rơi! Rơi! Xuống! Đi─── phốc!”

Tê Chiếu từ giữa không trung kéo lấy móc treo của bao cấp cứu, Tần Vân có loại ảo giác như phổi bị đâm xuyên qua… (Tần Vân đeo bao cấp cứu, Tê Chiếu không đón Tần Vân mà nắm bao cấp cứu kéo lại, Tần Vân bị lôi theo =)))

“Khụ khụ… bệnh thần kinh…” – Tần Vân đứt quãng mà cắn răng – “Nãi nãi cá hùng nhà ngươi…”

“Lại nói bậy…” – Tê Chiếu lãnh đạm – “Ta thao chết ngươi.”

Tần Vân sáng suốt ngậm miệng, nhưng qua không bao lâu hắn lại nhịn không được…

“Ngươi như vậy không tốt, hoàn toàn không khống chế cảm xúc, ý thức vân đều loạn thành cái dạng gì…” – Hắn vụng trộm liếc nhìn biểu tình của đối phương, thử thăm dò vươn ra tư duy xúc tu – “Ta nhưng là chuyên nghiệp trị cuồng táo đã 20 năm. Trình độ mát xa thần kinh nguyên tuyệt đối là cấp đại sư… Đậu mợ!!”

Tê Chiếu chặn ngang đem người ôm chặt lấy, phía sau y là 2 trung cấp Lính gác địch quân, trong đó có một tinh thần hệ là cự mãng, tốc độ nhanh đến dọa người.

“Bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!”

Tần Vân cảm giác eo mình sắp bị bẻ gãy, hắn không chút do dự đem xúc tu thâm nhập ý thức vân của Tê Chiếu, muốn trấn an đối phương khỏi bạo tẩu  (nổi điên). Dưới chân Tê Chiếu chợt cứng lại một chút, xoay người rút kiếm, nháy mắt cự mãng liền bị chẻ thành 2 đoạn.

“…” – Tần Vân cười gượng 2 tiếng – “Cái kia….. kĩ thuật mát xa của ta không kém đi?”

Biểu tình Tê Chiếu có chút cổ quái, y mím môi, động tác nhanh chóng giải quyết Lính gác khác đang đuổi theo, sau đó dùng tư thế ôm công chúa mà nâng Tần Vân lên.

“Hô…” – Tần Vân cảm động muốn khóc – “Tư thế này thực hảo a…”

Tê Chiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Tần Vân vội vàng khống chế tư duy xúc tu, chịu khó khai thông ý thức vân của đối phương.

So với bất kì Lính gác nào hắn đã tiếp xúc trước đó, Tê Chiếu rất khác biệt, ý thức vân của y cường đại đến sâu không lường được. Tần Vân chỉ nghe nói qua trong cao cấp chỉ có S cấp Lính gác cùng Dẫn đường mới có khả năng tự do che giấu tinh thần hệ của mình, không nghĩ tới đời này thật đúng là khiến hắn chạm đến một người.

Tinh thần Tê Chiếu cũng không bài xích hắn, ngược lại lại nhu hòa ngoài ý muốn. Tần Vân xúc tu tìm đến tầng sâu nhất, bởi vì nơi muốn khai thông quá nhiều, đáy mắt hắn dần nhiễm lên một tầng kim sắc.

[Đủ!] – Thanh âm Tê Chiếu truyền đến trong đầu hắn – [Dừng lại, ngươi sắp ngất đi.]

“Ha… ha…”

Tần Vân mãnh liệt thu hồi xúc tu, mồ hôi tẩm ướt chiến phục của hắn, cả người run rẩy cơ hồ không thở nổi.

Tê Chiếu cau mày, có chút không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, sau đó thò tay bóp chặt cằm hắn.

Lúc bị bịt miệng, Tần Vân nửa ngày mới phản ứng lại, đầu lưỡi đối phương đã dùng tư thái cường ngạnh mà mở ra khớp hàm hắn, hận không thể thò đến tận yết hầu.

Tinh thần dấu hiệu ban sơ nhất.

Tê Chiếu phả ra tin tức tố ôn hòa thử thăm dò ý thức vân Tần Vân, tư duy xúc tu của hắn liền chậm rãi duỗi ra…

“…” – Tê Chiếu hắc mặt – “Ta đã nói đủ, ngươi muốn chết sao!?”

Tần Vân ngượng ngùng rút về xúc tu tư duy đã xâm nhập ý thức vân của đối phương nửa ngày, thổ tào nói – “Ta xem ngươi vẫn ở trong miệng ta liếm a liếm… rõ ràng ta mát xa thật thoải mái a, dừng làm cái gì…”

Tê Chiếu: “…”

Tần Vân:

“Ta sai rồi ta sai rồi! Oa!! Không cần lột đồ ta───!!!”

Đối với cấp thấp Dẫn đường mà nói, bị dấu hiệu, chẳng sợ chỉ là tinh thần dấu hiệu, cũng là một chuyện vô cùng tân kì. Tần Vân cúi đầu tại cổ áo của mình tìm nửa ngày, có chút nản lòng nói:

“Không phải bị dấu hiệu sẽ lưu lại tinh thần ngân sao? Tinh thần ngân của ngươi đâu?”

Tê Chiếu lau lau hắc sắc cự kiếm, lười cùng hắn giải thích.

Không bao lâu sau khi 2 người thành lập tinh thần dấu hiệu, 500 Lính gác địch quân  tăng viện liền xuất hiện, bị Tê Chiếu trên mặt hận không thể khắc 4 chữ ‘đại sát tứ phương’ tiêu diệt sạch sẽ.

Y thu hồi cự kiếm, kéo qua Tần Vân còn đang lải nhải, buộc đối phương ngẩng đầu lên, miệng đối miệng dấu hiệu lại một lần.

Tần Vân liếm cánh môi, quả nhiên có vị rỉ sắt:

“…Đều cắn nát.”

Tê Chiếu không nói gì, hắn quay lưng lại Tần Vân, hạ thấp người, bình tĩnh nói:

“Đi lên, ta cõng người trở về.”

Tần Vân cũng không khách khí, hắn ghé lên lưng Tê Chiếu, một bên đầu có thể nhìn thấy mắt trái đối phương, tuy rằng nhan sắc không đổi, nhưng đồng tử đã khôi phục thành hình tròn.

“Ngươi thật sự không có tinh thần hệ sao?” – Tần Vân có chút tiếc nuối – “Ngưỡi rõ ràng mạnh như vậy.”

Tê Chiếu trầm mặc gấp rút lên đường, Tần Vân cũng không ngại, một mình lẩm bẩm:

“Bất quá tính tình ngươi rất không tốt, đừng lúc nào cũng táo bạo như vậy, rất dễ bị bệnh thần kinh a, biết sao?”

Tê Chiếu: “…”

Tần Vân:

“Oa! Ngươi không phải bệnh thần kinh! Ta mới là!! Không cần khiêng ta trên vai a!!! Muốn nôn─── ngô, a!”

Ngân hà lịch năm 532, đế quốc thành công chiếm lĩnh G tinh, đại biểu cho vương thất Y Tát vô thanh tuyên chiến Olympus, mà trăm năm sau, G tinh lại trở thành màn phòng ngự trọng yếu nhất của đế quốc, không thể phá vỡ, cũng không gì phá nổi.

Lúc cự đại đế tinh hạm (hàng hạm vũ trụ của đế vương) đáp xuống triền núi G tinh tạo thành một trận cuồng phong, Tần Vân đã về tới doanh trại, bất quá khi quay người lại hắn đã nhìn không thấy bóng Tê Chiếu.

Cessna đầy mặt nước mắt nước mũi phác tới:

“Ô ô ô ô ô ta còn nghĩ ngươi đã chết!! El thiếu tướng tìm ngươi nửa ngày… Ngươi───!” – Đột nhiên Cessna biến sắc, hắn phi nhanh đến hít ngửi nơi cổ Tần Vân, khiếp sợ nói – “Ngươi bị dấu hiệu!? Đậu mợ! Vương bát đản nào làm!?”

Tần Vân:

“…Chỉ là tinh thần dấu hiệu, không cần khẩn trương.”

Cessna không dịu xuống chút nào:

“Thôi đi! Ngươi không biết tin tức tố của Lính gác này nồng đến bao nhiêu! Hắn quả thật tựa như một con chó đực đang phát tình hận không thể tiểu lên toàn thân ngươi a!”

Tần Vân: “…”

Ngũ cảm Dẫn đường không nhạy như Lính gác, ngay cả Cessna đều có thể cảm giác được, Tần Vân rốt cục nhận thấy sự tình có khả năng nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.

Elberna còn chưa tới gần hắn liền theo bản năng lùi xa 1m, bạch hồ tinh thần hệ nức nở cụp lỗ tai, run cầm cập quỳ rạp trên mặt đất.

Tần Vân xấu hổ nhấc tay:

“Hắc, huynh đệ, có khoa trương như vậy sao…”

Sắc mặt Elberna thật không dễ nhìn, đó là bản năng của kẻ yếu bị áp chế khi gặp cường giả, chỉ là một chút tin tức tố liền có thể dễ dàng định ra lãnh địa:

“Tuyệt đối khoa trương hơn so với ngươi nghĩ… ngươi đến cùng gặp được ai?”

Tần Vân bất đắc dĩ gãi gãi đỉnh đầu, than thở nói:

“Ta nếu biết y là ai thì tốt rồi…”

Vũ trụ đăng (đèn vũ trụ) trên đế tinh hạm từ xa xa phóng lại đây, Tần Vân nhìn về phía đồi núi gió cuốn mù mịt, Elberna dẫn theo quân lính đều đặn hành quân lễ, khi buông tay xuống, trong trời đêm chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ khói phun.