Chung Tình

Chương 13: Ăn ý [1]



Vào những thế kỷ mấy trăm năm trước, vũ khí lạnh cơ hồ hoàn toàn bị các loại vũ khí nóng thay thế, mà hiện tại, vũ khí lạnh lại một lần nữa trở thành lựa chọn tốt nhất cho Lính gác. Các loại cự thú như hỏa diễm ngạc hay mãnh tượng da dày thịt béo, đại pháo hoặc súng ống bình thường của nhân loại căn bản không hề có sức sát thương.

Long lân kiếm, chỉ tính riêng thân kiếm đã dài gần 2 mét, rất nặng nhưng sắc bén, Mặc Xá Lý mỗi lần vung kiếm ra một chút, kiếm phong nổi lên có thể dễ dàng thổi bay một người.

Tần Vân không dám dựa vào y quá gần, nhưng lại không thể cách quá xa, thật sự là vất vả vô cùng.

“Còn chưa đủ.”

Mặc Xá Lý cầm chuôi kiếm, đâm vào cổ con hỏa diễm ngạc trước mặt. Cự thú quay cuồng trên đất, hòng muốn khiến Lính gác trên lưng nó ngã xuống, đáng tiếc không thành công, đấu tranh trong chốc lát liền nằm im bất động.

“Ngươi đến cùng đang sợ hãi cái gì?” – Mặc Xá Lý rút ra long lân, không quá để ý mà đem vết máu trên kiếm lau lau lên thi thể hỏa diễm ngạc.

Tần Vân chống đầu gối thở, hắn lau mồ hôi đọng trên cằm:

“Trước kia trên tiền tuyến ta chỉ trấn an hoặc khống chế Lính gác… ngươi phải biết công việc của đại đa số Dẫn đường cấp thấp chỉ có như vậy thôi, chúng ta cần làm là bảo hộ…”

“Không cần luôn nghĩ đến chuyện bảo hộ ta.” – Mặc Xá Lý nhíu mày nói – “Ngươi hiện tại là đang cùng ta chiến đấu, biết sao?”

Mặc Xá Lý lạnh mắt liếc hắn:

“Ta đem sau lưng mình giao cho ngươi, không phải để khiến nó vỡ nát.”

Tần Vân bị dạy dỗ nhưng không hề ngạo kiều như trước, chỉ có thể hữu khí vô lực gật đầu.

“Lại đây.” – Mặc Xá Lý nhấn mũi kiếm xuống mặt đất, đột nhiên hạ đạt mệnh lệnh – “Hôn một cái.”

Tần Vân do dự một chút, tinh thần lực của hắn đích xác không đủ dùng cho lắm, vì thế chỉ có thể thất bại tiến lên, ôm lấy mặt Mặc Xá Lý.

Hoàng đế bệ hạ rất phối hợp há miệng, động tác có thể xem như ôn nhu ngậm lấy môi Dẫn đường của mình, một tay vòng qua bả vai Tần Vân, vuốt ve phía sau gáy hắn.

[Ngươi tiến bộ rất nhanh.] – Trong ý thức Tần Vân, Mặc Xá Lý bình tĩnh nói – [Không cần quá nôn nóng.]

Tần Vân có chút ngoài ý muốn, hắn yên lặng mở một con mắt, đảo qua gương mặt Mặc Xá Lý đang nhắm nghiền mắt mắt, nghĩ, người này thật muộn tao, an ủi cũng dùng phương pháp hàm súc như vậy…

Bổ sung sữa (thuật ngữ trong game, chỉ việc thêm máu, hồi máu)đầy đủ, một lần nữa đi tìm nơi ẩn nấp. Mặc Xá Lý vốn là lựa chọn hình thức tác chiến lên đến cấp S, địa hình chiến trường cũng là mô phỏng 100%  chân thực, thời gian là 72 giờ, ngày đêm rõ ràng, nhiệt độ chênh lệch lớn đến mức hù chết người.

Mặc Xá Lý đốt một đống lửa, Trọng Diễm im lặng nằm sau lưng y, đầu rồng gác lên 2 móng vuốt.

“Trừ hỏa diễm ngạc và mãnh tượng, còn có loại mãnh thú nào?” – Tần Vân vừa hà hơi vừa xoa xoa tay, vài lần trước huấn luyện đều là chấm dứt trong vòng 24 giờ, chủ yếu để tăng lên lực công kích và khống chế của cá nhân hắn. Bồi dưỡng độ ăn ý trong chiến đấu giống như hôm nay, phối hợp một thời gian dài như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Mặc Xá Lý ném một cành củi khô vào đống lửa:

“Tại ETA tinh, 70% địa hình là rừng mưa nguyên thủy, hỏa diễm ngạc, mãnh tượng, rắn cạp nong, cự hổ,… đều có không ít. Điểu nhân am hiểu trinh sát từ trên cao, cho nên chúng ta sẽ hạ cánh ở rìa tinh cầu, sau đó đi bộ đến căn cứ của chúng.”

“Qủa nhiên nhiệm vụ cơ mật đều không dễ làm a…” – Vẻ mặt Tần Vân đau khổ mà cảm thán, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhịn không được hỏi Mặc Xá Lý – “Bất quá ngươi không phải là hoàng đế sao…? Vì cái gì những chuyện như vậy phải do chính ngươi động thủ?”

Mặc Xá Lý cũng không trả lời hắn, thần thái y vô cùng hờ hững đem long lân cắm ở bên cạnh, nhìn về phía Tần Vân, hỏi:

“Ngươi  lạnh sao?”

Tần Vân hít hít nước mũi:

“Có một chút.”

“Đến chỗ ta đi.” – Mặc Xá Lý mở ra áo choàng lớn, kiên nhẫn chờ Dẫn đường nhà mình chậm rì rì mò qua, rồi lại từ sau lưng đem người kéo vào lòng.

Tần Vân nhìn đống lửa mà thấy buồn ngủ, lòng bàn tay ấm áp của Mặc Xá Lý chạm vào tóc mai hắn, sau đó dán lên trán hắn, khẩu khí ôn hòa hiếm có:

“Ngươi ngủ đi, để ta trực đêm.”

Tần Vân “Ngô” một tiếng, theo bản năng hướng trong lòng Mặc Xá Lý chui chui, mơ hồ than thở:

“Làm hoàng đế rất mệt sao?”

Mặc Xá Lý thản nhiên:

“Không thoải mái.”

Tần Vân lại tiếp tục:

“Vậy vì sao vẫn phải làm đâu… ngay cả chuyện thế này đều phải tự mình lo liệu…”

“Bởi vì rất trọng yếu.” – Mặc Xá Lý nghĩ nghĩ, hồi đáp – “Nếu ta không đi làm, thì sẽ có càng nhiều người hi sinh.”

Tần Vân nghiêng mặt đi, chăm chú nhìn đồng tử trong long nhãn kim hồng của Mặc Xá Lý đã khôi phục thành hình tròn, ánh lửa hắt lên làm nửa bên mặt y như nhiễm lên một màu vàng cam ấm áp.

Mặc Xá Lý đột nhiên chuyển đầu, dùng con mắt bình thường của mình nhìn lại Tần Vân, nhướn mày hỏi:

“Nhìn cái gì?”

“Không có gì…” – Tần Vân lắc lắc đầu, dựa vào bả vai y mà nhắm mắt lại.

“Ấm áp sao?” – Mặc Xá Lý ôm người trong lòng chặt hơn một chút, một bàn tay y che ngực Tần Vân, đề nghị – “ Ngươi thò chân qua đây, ta ủ giúp ngươi.”

Tần Vân không chịu động, nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay Mặc Xá Lý, trái tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Ấm áp mà lại ẩn ẩn đau đớn.

Ngủ đến nửa đêm, Tần Vân đột nhiên bừng tỉnh, chống người ngổi dậy. Áo choàng Mặc Xá Lý trượt xuống dưới, Trọng Diễm ghé vào một bên, cự đại long vĩ đem hắn cuộn vào trong.

Tinh thần hệ còn ở đây chứng tỏ người vẫn chưa di xa, Tần Vân yên tâm một chút, đem áo gấp cẩn thận rồi đứng lên.

Trong đêm đen, sâm lâm vắng lặng âm trầm, Trọng Diễm cũng tỉnh lại, nó vẫn duy trì tư thế ngồi, hơi hơi giật cánh.

“Tê Chiếu?” – Tần Vân hô một tiếng, không có ai trả lời hắn.

Trọng Diễm có chút nôn nóng hừ mũi, hướng về phía Tần Vân nghiêng đầu, ý muốn hắn ngồi lên lưng mình.

“…” – Tần Vân có chút lúng túng – “Ta ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi…”

Trọng Diễm dùng móng vuốt cào cào mặt đất, há miệng đem Tần Vân gắp lên.

Tần Vân thét lên:

“Oa oa oa oa oa! Đợi một chút hẵng bay!! Chờ ta ngồi vững a!!”

Cự đại hắc long đứng thẳng người, Tần Vân ôm chặt cổ nó, cánh Trọng Diễm vừa mở ra, hắn đã có một loại ảo giác như che lấp được cả trời đất. Không khí xung quanh bị vài cái vỗ cánh của nó cuốn lên như lốc xoáy, thổi đến mức Tần Vân cơ hồ không mở được mắt ra.

Tần Vân cúi đầu nhìn mặt đất dần dần rời xa, khiếp sợ nói:

“Oa nga… Thật sự rất ngầu…”

Trọng Diễm phát ra long khiếu vang vọng, từng đàn chim trong sâm lâm bị kinh động bay loạn. Tần Vân cúi đầu, liền thấy một hắc ảnh nhanh chóng di động xuyên qua các nhánh cây.

“Tê Chiếu?” – Tần Vân vui mừng – “Trọng Diễm! Bay thấp chút! Để Tê Chiếu đi lên!”

Cự long trải cánh, thôi không vỗ nữa, dán tán cây mà lướt, Tần Vân cũng bất chấp nguy hiểm, cơ hồ treo nửa thân mình ở ngoài, còn vươn tay về phía Tê Chiếu đang di chuyển vô cùng nhanh giữa các chạc cây:

“Tê Chiếu! Bắt lấy ta!”

Mặc Xá Lý ngẩng đầu, khuôn mặt y trong đêm đen có chút mơ hồ. Y tựa hồ muốn nói cái gì, vừa há miệng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một sinh vật gần giống cá, lại có cánh, mở ra miệng máu táp tới Tần Vân.

“Ngọa tào!” – Tần Vân hoảng sợ, may mắn vào thời khắc quan trọng, cái đuôi Trọng Diễm mạnh mẽ quật tới – “Đây là cái gì?! Biết bay sao!?”

Mặc Xá Lý rút ra long lân, một cú nhảy nhẹ, mũi kiếm lấy độ cong quỷ dị mà đâm xuyên hai mắt sinh vật kia:

“Phi ngư hổ, không biết bay, nhưng có thể nhảy rất cao, ngươi chú ý độ cao Trọng Diễm bay, không cần đến quá sát ta.”

“Vậy ngươi thì sao?”

Tần Vân bị Trọng Diễm đưa đến nơi cao hơn, tư duy xúc tu của hắn không thể vươn dài hơn nữa, tốc độ Mặc Xá Lý so với ban ngày chậm hơn rất nhiều, liên tục tác chiến cường độ cao không có khả năng không mệt mỏi.

Phi ngư hổ có hình thể trung đẳng, thế nhưng độ nhẫn nại cùng lực công kích lại không thấp, hơn nữa tính tình tàn bạo, luôn luôn đâm thẳng về phía trước, chính diện đối địch với nó, không bất kì Lính gác nào có thể chiếm được ưu việt.

Hai người vừa nói chuyện, lại có bốn năm con phi ngư hổ nhảy lên, Mặc Xá Lý một tay cầm kiếm, mạnh nhảy lên bắt lấy long trảo Trọng Diễm, 2 con phi ngư hổ đang muốn tiền hậu giáp kích, “binh” một tiếng đâm sầm vào nhau.

“…” – Tần Vân – “May mắn chỉ số thông minh tụi nó không cao…”

Mặc Xá Lý trừng mắt nhìn Dẫn đường nhà mình, dưới chân lơ lửng, ba con phi ngư hổ còn lại không ngừng nhảy lên há miệng, muốn cắn một phát vào chân Mặc Xá Lý. Hoàng đế bệ hạ chỉ có một tay, không thể dùng lực đi chém cá, Trọng Diễm lại không dám bay quá cao, sợ y ngã xuống cũng cứu không được.

Tần Vân ngồi trên lưng rồng bối rối đến xoay quanh, hắn thử thò tay đi kéo người, phi ngư hổ liền chăm chăm nhằm hắn mà cắn, chưa kịp chạm vào Mặc Xá Lý đại khái cũng chỉ còn dư lại cánh tay.

“Không cần bận tâm ta.” – Mặc Xá Lý lãnh tĩnh mà ra lệnh – “Ngươi cho Trọng Diễm bay cao lên, ta tự mình xuống dưới giải quyết chúng.”

Tần Vân tự nhiên sẽ không đáp ứng:

“Ngươi làm thế nào đi xuống?! Tự chui đầu vào miệng quái a!!”

Hắn vừa dứt lời, một con phi ngư hổ liền cao cao nhảy lên, một ngụm cạp vào chân Mặc Xá Lý.

Lính gác “sách” một tiếng, nhấc chuôi kiếm dùng lực đâm vào trán phi ngư hổ, con súc sinh kia cư nhiên cắn chặt không buông, thống vài cái mới chịu rớt xuống.

Sắc mặt Tần Vân tái nhợt, bị dọa đến cơ hồ mất nửa cái mạng, hắn nhìn mắt cá chân Mặc Xá Lý tích táp nhỏ máu, thanh âm run rẩy hỏi:

“Vết thương có nặng không? Có đau hay không?”

“Ngươi thử bị cắn một cái xem.” – Mặc Xá Lý tức giận nói – “Đừng lẩy bẩy như nữ nhân vậy, ta còn chưa rên ngươi rên cái gì, có phải vết thương lớn đâu.”

Tần Vân mím môi không nói lời nào. Hắn biết mình quan tâm sẽ loạn, nhưng trong lòng khó chịu muốn chết. Mùi máu tươi dẫn tới càng đông phi ngư hổ, chúng nó hưng phấn dị thường, xa xa còn chạy tới không ít, tình hình chiến đấu nhìn thế nào cũng không mấy có lợi cho 2 người.

Mặc Xá Lý hiển nhiên cũng phát hiện, y cau mày cột long lân vào phía sau, cơ thể tạo thế chuẩn bị nhảy xuống:

“Nghe lời, bay cao lên đi, đợi ta…”

Hắn còn chưa dứt lời, liền thấy Tần Vân run rẩy từ trên lưng lưng rồng đứng thẳng dậy.

“…” – Mặc Xá Lý kinh nghi bất định – “Ngươi muốn làm gì?”

Tần Vân không nói lời nào, biểu tình hắn vô cùng lãnh túc (lạnh lùng nghiêm túc), trong tay là trường cung vẫn bị Mặc Xá Lý cười nhạo là hàng trưng bày, dây cung bị kéo căng như trăng khuyết, hai ngón tay chụm lại tạo thành một “mũi tên” kim sắc ngưng tụ từ tinh thần lực.

Lại một con phi ngư hổ cao cao nhảy lên, mở miệng rộng muốn cắn lên Mặc Xá Lý, Lính gác còn chưa kịp rút kiếm, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm xé gió, “tên” mà Tần Vân bắn ra vô cùng chuẩn xác đâm thủng cổ họng phi ngư hổ.

Bầu trời đêm do kỹ thuật số tạo ra chi chít sao sáng, loan câu nguyệt (trăng tròn) sáng ngời treo trên không trung. Mặc Xá Lý ngẩng đầu nhìn dáng người cao ngất đang đứng trên lưng Trọng Diễm, nửa ngày không nói nên lời.

Biểu tình Dẫn đường nhà y không có một chút thả lỏng, nhanh chóng kéo dây cung lần nữa, “mũi tên”  kim sắc chặt chẽ dán trên dây cung.

“Trèo lên, Tê Chiếu.”

Tần Vân không quay đầu lại, chỉ ra lệnh cho Mặc Xá Lý, trong lúc nói chuyện, hắn đã liên tục bắn ra 3 mũi tên, mỗi một tên đều bắn trúng nhược điểm của phi ngư hổ. Nguyên bản một đám phi ngư hổ nảy lên nảy xuống trên ngọn cây bị giết thất linh bát lạc, liên tiếp kêu thảm mà ngã xuống, sau đó dần dần không dám lại tiến lên, sắc mặt dữ tợn dừng ở nơi cách đó không xa mà uy hiếp.

Tròng trắng mắt Tần Vân đã hoàn toàn biến thành kim sắc, hắn chậm rãi buông cánh tay mới phát hiện tay mình đang run rẩy không ngừng, đầu ngón tay bị dây cung mảnh dài cắt đến da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.

“Đủ!” – Mặc Xá Lý từ sau lưng ôm trụ hắn – “Đủ, Tần Vân.”

“Ha… ha…” – Tần Vân thở phì phò, hắn nhìn tay mình, có chút khó hiểu nói – “Không có “tên”… trong ý thức bị thứ gì đó giam cầm… ra không được…”

“Nhìn ta, Tần Vân.” – Mặc Xá Lý bưng lấy mặt Dẫn đường nhà mình, hôn lên môi đối phương – “Ngươi làm rất tốt… ngoan, há miệng.”

Tần Vân nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được nguồn tin tức tố phong phú từ Mặc Xá Lý đang trấn an Tinh thần lực gần như khô cằn của mình. Trong nụ hôn lâu dài mà ôn nhu kia, hắn rốt cục nhịn không được vươn tay, bấu chặt lấy lưng đối phương.