Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chương 7



Sáng sớm, vào văn phòng, Tề Kiếm Vân giao cho trợ lý mấy nhiệm vụ, sau khi nghe xong người trợ lý luôn luôn làm hết phận sự không khỏi âm thầm giật mình: Chủ tịch đột nhiên lại muốn đưa hoa tặng phụ nữ, hơn nữa còn là tặng cho phu nhân tiền nhiệm?

Kinh ngạc của kinh ngạc, trợ lý luôn luôn làm hết phận sự vẫn y lệnh mà làm việc, chấp hành nhiệm vụ công siêu cấp mà chủ tịch giao.

Một giờ sau, một người đưa hoa ôm một bó hóa hồng cực lới đi vào công ty thiết kế Sơn Hải, mùi hương cùng vẻ đẹp của những bông hoa kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong đó bao gồm La Vũ Tịnh, công ty chỉ có ba nhân viên nữ, mà hai người kia thì đã kết hôn, chỉ có La Vũ Tịnh hiện tại tính là “độc thân”, bởi vậy mọi ánh mắt hoài nghi phút chốc đều rơi xuống trên người cô.

Thật ra thì cũng không cần phải hoài nghi, người đưa hoa đã rất nhanh liền mở miệng nói: “Xin hỏi tiểu thư La Vũ Tịnh ạ? Làm ơn ký vào giấy nhận giúp”.

Mọi người đang chăm chú nhìn mình, La Vũ Tịnh sợ hãi đi lên ký tên, nhân viên đưa hoa lộ ra nét tươi cười, gật đầu rồi rời đi.

Trong nội tâm La Vũ Tịnh đều biết, đây là Tề Kiếm Vân bắt đầu theo đuổi cô, nhưng mà có cần thiết phải làm cho một trận lớn thế này sao? Tuy rằng cô có tâm lý hư vinh của phụ nữ, nhưng mà làm thế này cũng thu hút ánh mắt để ý của mọi người quá đi?

“Thật là hâm mộ ~~” hai người nữ đồng nghiệp vây lại bên cạnh, nếu là phụ nữ thì đều yêu thích hoa, tuy rằng các cô cố ý xa lánh La Vũ Tịnh, nhưng nhìn đến hoa liền không nhịn được mà tiến lên thưởng thức.

“Nếu không chê ít, các chị lấy một ít để cắm trên bàn đi!” La Vũ Tịnh làm người thuận nước đong thuyền, nếu không nhiều hoa như vậy cô cũng không biết nên để chỗ nào đây?

Lo lắng của cô lại tăng lên gấp bội, đương nhiên cửa hàng hoa đưa hoa đến đây ba lượt, buổi sáng, giữ trưa cùng lúc trạng vạng, là ba bó hoa tươi phân biệt, có hoa hồng, hoa bách hợp, lan Tử La, mùi hương tràn ngập toàn bộ văn phòng.

Từng người đồng nghiệp đều cười với cô đầy ái muội, không cần phải nhiều lời, mọi người đều có thể hiểu ra được, La Vũ Tịnh là có người theo đuổi, hơn nữa là là một đại tình thánh!

Về phần những lời đồn đãi về cô với Diêu quản lý, hiện tại đã bị bỏ ra phía sau, đề tài mới nhất là người hâm mộ thần bí, mới mẻ hơn nhiều.

La Vũ Tịnh dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, không cho người nào nhìn ra cô có nội tâm phức tạp, tuy nói có chút mất hứng, thật ra là vẫn có phần vui sướng, dù sao quen biết Tề Kiếm Vân mười năm nay, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cô, điều này khó có được!

Sau khi tan tầm, mọi người đều về hết, Diêu Tư Bắc mới đến trước bàn La Vũ Tịnh, nhìn ba bó hoa tươi có giá trị xa xỉ, nội tâm không biết vì sao ê ẩm đau khổ.

“Xem ra có người đang nhiệt tình theo đuổi cô.”

“Thật ra… anh ấy… anh ấy là chồng trước của tôi” La Vũ Tịnh không nghĩ dấu diếm quản lý, anh là người bạn duy nhất của cô trong công ty.

Diêu Tư Bắc lập tức “A” một tiếng, tỏ vẻ hiểu biết “chồng trước của cô nhất định hối hận vì đã cùng cô ly hôn, muốn toàn lực vãn hồi, có phải vậy không?”

“Có thể là…” nhưng cô không nghĩ tới Tề Kiếm Vân lại khoa trương đến như thế, anh người mà luôn có tác phong bình tĩnh là người nào vậy?

Sắc mặt của Diêu Tư Bắc rất phức tạp, anh không vui, lại không có tư cách không vui “cô sẽ quay đầu lại sao?”

“Tôi cũng không biết” cô đối với bản thân mình không có tin tưởng, xếp hợp lý Tề Kiếm Vân lại càng không tin tưởng, việc theo đuổi này có thể liên tục được bao lâu? Chỉ sợ anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, không được vài ngày không khéo lại trở mặt.

“Mặc kệ như thế nào, hy vọng chính cô được vui vẻ ” anh cố gắng áp chế những ích kỷ trong đầu, chân thành chúc phúc.

“Cảm ơn quản lý.”

“Trừ bỏ thân phận quản lý, tôi cũng là một người bạn quan tâm cô. Nếu cô cùng anh ta có vấn đề gì, có thể tùy lúc mà tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp đỡ!” anh vỗ ngực, hoan nghênh cô tùy lúc cô đến dựa vào.

“Vâng…” cô có ngu ngốc cũng có thể cảm giác được, sự quan tâm này đã vượt quá sự quan tâm của cấp trên đối với nhân viên, trong đầu cô lướt nhanh ý nghĩ về việc phải làm gì bây giờ, rồi sau đó mỉm cười nói: “Quản lý, thế còn anh thì sao? Có đối tượng nào tốt hay chưa vậy?”

“Tôi?” Diêu Tư Bắc xoa xoa cái gáy, tự giễu nói: “Tôi bận quá, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, huống hồ hoàn cảnh công tác đều là đàn ông chiếm đa số, muốn tìm hiểu cũng không có cách nào”

Cô nhắc nhở anh nói: “Anh đã quên Hủy Bảo Hân làm việc ở đài truyền hình sao? Cô ấy là người quen biết rộng, quen rất nhiều cô gái độc thân, có thể nhờ cô ấy giới thiệu.”

Vẻ mặt của anh cứng ngắc mất vài giây, nói không nên lời trong lòng không biết vì sao tê tái, nhưng nụ cười tươi sang sảng nhanh chóng phục hồi “được, chờ lúc nào tôi rảnh đi!”

Có thứ gì đó vừa được lên men, cứ như vậy mà bị chìm xuống, nhưng không hoàn toàn biến mất, vẫn chờ đợi thời cơ phát huy tác dụng.

Ngoài việc mỗi ngày đều ba lần tặng hoa, Tề Kiếm Vân cũng thường tới đón La Vũ Tịnh lúc tan tầm, tặng cô một đống châu báu với quần áo đắt tiền, đưa cô đến những nơi những người yêu nhau thường đến, ở trong sức tưởng tượng bần cùng của anh, đàn ông theo đuổi phụ nứ chính là có những chuyện như này đi!

Tuy rằng khi xem phim thì anh ngủ, Lúc đi dạo thì không nhừng nói chuyện điện thoại, ăn cơm còn muốn lật xem công văn, nhưng nói như thế nào thì cũng coi như là hẹn hò.

Anh cũng không chán gét hình thức ở chung này, hóa ra hai người trừ bỏ trên giường ra còn có việc khác để làm, phát hiện ra điều mới mẻ như thế, công việc cho dù có nặng nề đến đâu, có thể cùng cô gắn bó một chỗ, chỉ là nghe được một một chút âm thanh của cô, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ bé của cô, còn có một loại thảo mãn không thể nói thành lời.

Điều không được hoàn mỹ chính là, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, La Vũ Tịnh kiên trì không cho anh tiến thêm bước nữa, mặc kệ anh muốn ngủ lại ở phòng nhỏ của cô, hoạc mang cô về Tề gia, thậm chí là thuê phòng khách sạn, cô cũng một mực dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Lý do quan trọng nhất của cô là: “Anh còn không theo đuổi được em, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy?”

“Chúng ta đã kết hôn!” anh lâm vào chán nản, đã sớm là vợ chồng thế mà lại giải quết không xong không thể đụng vào cô? Buồn cười!

“Chúng ta đã ly hôn!” cô không nhúc nhích cũng không cười to, âm thầm lấy nóng vội cũng anh làm niềm vui.

“Em như thế thật là tàn nhẫn, em biết không?” Xem ra không ăn được, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, huống chi anh đã sớm hưởng qua ngon ngọt, bỗng nhiên bắt anh nhịn ăn làm thể nào làm?

“So với anh còn kém” cô lạnh lùng đáp trả anh một câu.

“Rốt cuộc thì muốn anh làm thế nào mới được?” anh không nghĩ tới bản thân mình lại có ngày hôm nay, anh lại phải đi cầu xin vợ mình? Cô gái nhỏ xùng bái anh đã sớm biến thành một người phụ nữ độc lập có cá tính.

“Anh chưa từng theo đuổi qua phụ nữ?” cô khinh ngắm liếc anh một cái, ánh mắt khiêu chiến là cho anh càng muốn âm yếm.

“Không có, đều là bọn họ theo đuổi anh” cái này không ai có thể bì nổi với anh.

“Sống đến già sẽ học được già, xem ra bây giờ anh bắt đầu học cũng không muộn”, cô liền chán ghét cái thái độ quá dư thừa tự tin của anh, người đàn ông này khả năng là làm cái gì cũng thuận buồn xuôi gió, lại không biết thế nào là dịu dàng nồng nhiệt, anh còn phải học nhiều!

Giọng nói của anh cố giảm âm lượng “La Vũ Tịnh! Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh.” Chết tiệt, cô như thế nào phải tra tấn anh mới thấy vui sao?

“Em tin chắc là có rất nhiều phụ nữ ngày đêm yêu thương nhung nhớ anh, nếu chờ không kịp, anh có thể tùy tiện chọn một người.”

“Em biết rõ anh chỉ muốn em!” giết chết anh đi, anh cũng không hiểu được tại sao? Rõ ràng đều ôm cô như vậy rất nhiều lần, anh lại hưng phấn giống như một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, thậm chí so với trải nghiệm còn chờ mong hơn, đây là đạo lý gì chứ?

Không cần nói nhiều, anh trực tiếp hành động, cho dù cô lạnh lùng trào phúng, nhưng so với anh cũng bị chết khát rồi.

Khi anh hôn lên đôi môi cô, cô không khỏi thở dài trong lòng, người có khát vọng không chỉ mình anh, kỳ thật cô cũng giống anh là chờ mong.

Nhưng mà cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, đây là bản tính con người, lời nói của Hủy Bảo Hân cứ quanh quẩn bên tai cô, cô thừa nhận là cô sợ, giả sử nếu hợp lại anh coi thường cô, cõi lòng của cô sẽ tan nát đến không thể gom nhặt lại được.

Loại tình cảm vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương này, người luôn luôn tự tin như anh có thể biết sao?

Một nụ hôn nồng nhiệt thật dài, làm cho anh có hơi chút thỏa mãn, lại nghĩ có thể tiến thêm một bước “em chính mình chọn địa điểm, anh đêm nay nhất định phải.”

“Em nói không cần sẽ không chọn!” hô hấp của cô còn chưa trở lại bình thường, cũng đưa ra chủ ý cự tuyệt ngay.

Đột nhiên anh cảm thấy đã chịu đủ, từ nhở anh như là con trời, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn có cái gì có cái đó, mà biểu hiện nổi trội xuất sắc của anh cũng chứng minh rồi, anh quả thật là đáng giá để mọi người ngưỡng mộ cùng chờ mong.

Mà bây giờ anh cầu vợ trước quay lại, còn biến thành một người đàn ông đi tìm bất mãn, đây hoàn toàn là không có thiên lý, người cao ngạo như anh sao có thể nhẫn nại?

“Trò chơi này đã chơi đủ chưa?” trong lòng tức giận, càng nghĩ càng nóng, anh ngay cả trong lời nói của mình cũng nhảy dựng lên. “ Anh biết, phụ nữ các em chính là yêu hư vinh, thích đàn ông theo đuổi, chiều chuộng, bây giờ tất cả anh đều đã làm, em en vừa lòng đi? Đừng giả dạng làm một nữ thánh, chúng tan ngay cả con cũng đã sinh rồi, em còn muốn anh tôn trọng trinh tiết của em như thế nào nữa?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh sợ, thấy lời mình vừa lỡ nói ra không thích hợp lắm, chỉ thấy cô rung rung một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kia làm cho anh suốt đời khó quên.

Chỉ thấy trong mắt cô rưng rưng, cắn chặt môi dưới, như là bi thương đến chết tâm, dùng hết sức lực sở hữu mới nói ra được “Tề Kiếm Vân, anh vĩnh viễn cũng không biết được, phụ nữ muốn nhất cái gì.”

“Em…” anh không nói gì để chống đỡ, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng rời đi của cô.

Một lực lượng kỳ lạ mãnh liệt thổi quét qua anh, ngực giống như có một tảng đã đè nặng, trầm trọng đến mức anh không thể hô hấp, hay là… cảm giác này gọi là hối hận, đã gọi là đau lòng.

Anh rất hận tình huống này, nếu một lần nữa nhìn lại ánh mắt đau thương muốn chết kia của cô, chỉ sợ anh sẽ muốn giết chết chính mình, nhưng anh rốt cuộc nên là như thế nào? Thông minh tự phụ như anh, vì sao một nủa chủ ý cũng không có?

Trên đường lái xe về nhà, không gian yên tĩnh đang ở giữa quan tài, bỗng nhiên anh phát hiện chính mình nhớ tới lời bài hát, anh chỉ nghe qua một lần lại ấn tượng rất sâu…

“Mất em, có được thế giới thì như thế nào? Những khát vọng trong mơ của em, anh nghĩ vĩnh viễn sẽ không biết… anh mất đi em, thắng thua hết thảy vẫn lạnh lùng như cũ, ai có thể làm cho anh yêu thương, trừ bỏ em…”

Lúc trước anh cho rằng bài hát này ca từ thật ngu xuẩn, hiện tại anh hiểu được chính mình càng ngu xuẩn, có một số việc không nên tự thử nghiệm tài năng lĩnh hội, nhìn đôi mắt mang theo sầu bi của cô, anh nghĩ cả đời này anh cũng không quên được…

“Anh có biết hay không phụ nữ muốn nhất là cái gì?”

Tề Kiếm Vân phát hiện chính mình hỏi cái vấn đề rất xuẩn, lời cũng đã nói, không thu hồi được.

Anh đã có vài đêm mất ngủ, ban ngày lại không nhừng miên man suy nghĩ, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương của La Vũ Tịnh, làm cho anh muốn phát điên, người phụ nữ này đến tột cùng có ma pháp gì, đưa anh mau chóng vào địa ngục bi thảm, người hận nhất cũng chính là anh.

Ngày chủ nhật tại sân gôn, anh cùng cha mình hàng tháng vẫn cùng nhau đánh gôn một lần, mẹ thì đang là hội viên ở câu lạc bộ học du già, chờ hai người đánh xong thì ba người cùng ăn cơm, đây là thời gian duy nhất gia đình họ trao đổi với nhau.

Vấn đề của con trai làm cho Tề Triển Thần nhíu mày, khóe mắt của bọn họ đều giống nhau, vừa nhíu lại thì càng có vẻ nghiêm túc.

“Ta nghĩ, ta hiểu biết nhiều hơn con một chút” Kỳ thật ông rất hứng thú khi con bàn đến chủ đề này, trước đây bọn họ nói chuyện nội dung chủ yếu là chuyện chơi bóng, thực sự giống như xã giao với khách vậy.

Đôi khi ông cũng hoang mang nghĩ, hai vợ chồng tính tình đều đầm ấm, tại sao lại sinh ra một đứa con vừa lại lại vừa cứng? Nhưng có lẽ cây vạn tuế cũng có một ngày nở hoa, con mình trưởng thành trễ một chút cũng không sao.

Tuy rằng rất mất mặt và ngu xuẩn, nhưng Tề Kiếm Vân đang tò mò vẫn hỏi: “phụ nữ rốt cuộc muốn cái gì?”

“Ta với mẹ con kết hôn ba mươi năm, ta cho đến bây giờ đều không làm thế nào hiểu được mẹ con đang suy nghĩ cái gì, bà ấy cho là quan trọng thì ta đều không thấy quan trọng, ta cho rằng quan trọng thì mẹ con lại cho là nhàm chán” Tề Triển tạm dừng một chút, khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc. “không sao cả, đối với phụ nữ mà nói, không cần biết gì nhiều lắm, chỉ cần yêu người đó là đủ”.

“Yêu?” Tề Kiếm Vân chỉ cảm thấy bắt đầu nổi da gà, chữ này làm cho anh một trận không tự nhiên.

“Đúng vậy! chính là yêu, không có đáp án khác” Tề Triển Thần trong mắt ánh lên sự hiền từ và thông minh, đó là kết tinh sáu mươi năm sống trên đời của ông. “Khi con thực sự yêu một người phụ nữ, niềm vui của người đó chính là niềm vui của con, nỗi buồn của người đó cũng chính là nỗi buồn của con, con không cần hiểu được nhiều lắm, chỉ cần quan tâm người đó, tôn trọng cô ấy, tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào.”

Tề Kiếm Vân in lặng suy nghĩ, anh phảng phất như đã hiểu một chút gì đó, nhưng lại không thể dùng lời để diễn tả.

Nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của con, Tề Triển Thần sờ sờ bộ râu, nghĩ đây thật là một điều ngoạn mục, điều này đã làm cho ông nghĩ đến đứa con kiêu ngạo này, khuyết điểm lớn nhất chính là quá vĩ đại, quá thuận lợi, thậm chí chưa từng khốn khổ vì tình, bây giờ mới bắt đầu cũng không lo là quá muộn đâu!

“Con không phải vừa mới ly hôn, nhanh như vậy đã tìm được đối tượng?”

Tin tức về vụ ly hôn của con, sau này bọn họ mới biết được, từ khi con chính thức kế thừa “tập đoàn ngân hàng Kình Vũ”, ông thôi không lãnh đạo lùi về hưu, cũng với vợ đi khắp nơi ngao sơn ngoạn thuyrm cũng không tìm hiểu cuộc sống của cô dâu mới, chỉ biết là cháu nội cũng rất thông minh.

Không nghĩ đến vẻ bề ngoài hòa bình tan biến, cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm chấm dứt, Diệp Đình Linh gọi điện đánh tiếng hỏi con dâu, xác định là con dâu chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn. Nhưng nguyên nhân thì không cần phải nói, nhất định là con mình đối với con dâu không đủ yêu thương, có lẽ cuộc hôn nhân này từ đầy đã là rất miễn cưỡng.

“Cha cũng biết, là mẹ của con trai con” Tề Kiếm Vân không nghĩ sẽ che dấu, dù sao cha mẹ sớm hay muộn rồi cũng biết, anh nếu lấy thì đối tượng là vợ trước.

“Vũ Tịnh? Con muốn một lần nữa theo đuổi con bé?” Tề Triển Thần chấn động, lại ngoài ý muốn đánh bóng một cú rất đẹp, ha ha xem ra mọi thứ đều xoay vần.

“Cô ấy bảo con một lần nữa theo đuổi cô ấy, con cũng không biết là tại sao? Lại cùng nhau tổ chức một hôn lễ long trọng không phải tốt sao?” Tề Kiếm Vân phá lệ dùng sức đánh bóng, lại bùm một tiếng bóng rơi xuống nước, đây là điều anh lạc hậu nhất so với cha mình.

“Ôi trời! Đầu óc con đơn giản vậy sao?” Tề Triển Thần khó mà có cơ hội khiển trách con, tuyệt đối không buông tha cho cơ hội này.

“Là cô ấy nghĩ như vậy rất phức tạp, làm gì mà vòng một vòng lớn như thế, dù sao kết quả chẳng giống nhau?” Lại một bóng nữa rơi xuống nước, Tề Kiếm Vân nghĩ muốn buông luôn gậy golf, hôm nay là vận gì thế không biết?

“Trong cái quá trình nói chuyện yêu đương này, quá trình tuyệt đối là rất quan trọng, càng nhanh lại càng không có kết quả mà ta muốn”.

“Nói chuyện yêu đương? Rất không hiệu quả!” lần thứ ba đánh bóng rơi xuống nước, Tề Kiếm Vân không nhịn được mắng “đáng giận!”.

“Xem đi, dục tốc bất đạt*, chuyện yêu đương cũng giống như khiêu vũ, ta tiến lên một bước đối phương lùi lại một bước, đối phương tiến lên một bước ta lùi lại từng bước, tìm ra nhịp của hai người thì cả hai sẽ là một cặp khiêu vũ hoàn hảo”

Cha phất cờ làm cho Tề Kiếm Vân rơi vào trầm tư, quả thật là anh cố chấp sao, rất nóng vội sao? Anh càng muốn giữ chặt, cô càng muốn chạy trốn? Nên làm thế nào để cô cam tâm tình nguyện, chủ động đón nhận ôm ấp của anh? Anh phát hiện ra đây là một môn học rất khó, anh biết đây chính là giới hạn của anh.

Cha còn có nói “yêu”, ý này nghĩa là sao? Có thể ăn, có thể sử dụng, có thể kiếm tiền? Anh với chuyện này không có khái niệm nào cả, nhưng anh xác định, anh đối với La Vũ Tịnh không chỉ là dục vọng, nếu không sẽ không lúc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sương mù và nước mắt, sẽ không đau lòng giống như bị người khác chém hơn mười nhát dao.

Trước khi kết hôn, anh bởi vì điều kiện suất chúng, có rất nhiều phụ nữ chủ động theo đuổi tiếp cận anh, làm cho anh ôm trò chơi tình ái, kế hoạch đến năm ba mươi tuổi sẽ tìm cô gái ngoan để kết hôn, ý tưởng này thực tế cũng thật là ích kỷ.

Năm đó anh hai mươi ba tuổi kiêu ngạo và tự phụ, nghĩ rằng ai cũng không thể thu phục được mình, không ngờ người tính không bằng trời tính, bị một cô gái có vẻ bề ngoài hiền lành làm hại, vẫn là dùng phương thức mang thai cũ, anh giận mình muốn chết, cũng hận đối phương thấu xương, chính là lạnh lùng đến bảy năm.

Bảy năm, ân oán cũng nên kết thúc rồi, anh không thể không thừa nhận với chính mình, anh đã làm được rồi, cô cũng không phải là đại gian ác gì, tội gì phải nhẫn nhịn rất nhiều ngược đãi của anh?

Sau khi ly hôn anh mới dần dần tỉnh ngộ, chính mình thật ra một chút chán ghét cô cũng không có, ngược lại là chính anh cưỡng bức bản thân mình không cho thích cô, bởi vì hứa hẹn với chính mình lúc trước, hành động theo cảm tính, không chịu yêu thương cô.

Chuyện bây giờ, anh nên làm thế nào để đưa cô trở về? Nó đã trở thành vấn đề đâu đầu nhất của anh.

Có lẽ anh nên bắt đầu thành thực với chính mình, thành thực đối mặt sự thật… anh đã vì cô mà tâm động thật sâu là chuyện thật…

Đương nhiên lúc ăn cơm trưa, Diệp Đình Linh không biết rõ cho nên nhìn chồng mình, sao có vẻ mặt thần thần bí bí? Lại quay sang nhìn con một cái, như thế nào lại có dáng vẻ hốt hoảng?

Có điều bà cũng không lập tức truy vấn, về sau chồng bà tự nhiên sẽ nói cho bà biết, dám có can đảm không nói cho bà biết xem.

“Kiếm Vân, cuối tuần này mẹ muốn đưa Khắc Hiên đi chơi, thằng bé ngày đấy chắc là không cần học chứ?” Diệp Đình Linh dường như không có việc gì hỏi.

Tề Kiếm Vân không yên lòng lấy thì quấy bát canh, nghe tiếng mẹ hỏi đến lần thứ hai mới hoàn hồn đáp:”Khắc Hiên ngày cuối tuần không cần phải học, cuối thứ sáu mẹ có thể đón cháu”.

“Như thế nào? Thằng bé không phải có một đống khóa học?” Diệp Đình Linh sớm đã biết rằng cháu mình có lịch học đã được xắp sẵn, nên mới cố y s hỏi trước, để tránh không khỏi ảnh hưởng đến lịch học.

“Con đều cho bỏ rồi” Tề Kiếm Vân nhún nhún vai trả lời.

“Hả, vậy cháu chúng ta bây giờ có hai ngày nghỉ cuối tuần?” Tề Triển Thần cũng có chút ngạc nhiên, con mình rốt cục cũng mở trói cho cháu, rất thần kỳ.

“Vũ Tịnh nói, cô ấy cho rằng Khắc Hiên học nhiều môn quá” việc nhỏ này không đáng kể chút nào, anh đều có thể nghe theo cô, nhưng vì sao chính cô lại không chịu ngoan ngoãn gả cho anh?

“Vũ Tịnh?” nghe được tên con dâu, Diệp Đình Linh không khỏi trợn to mắt, như thế nào mà con dâu mới ly hôn còn lui tới? Con mình thậm chí lại bắt đầu nghe theo lời nói của con dâu?

Bà cùng chồng trao đổi một cái ánh mắt, nghi vấn đã được giải đáp, hiển nhiên là con có ý muốn vãn hồi, thật đúng là ngạc nhiên mà.

Diệp Đình Linh giả vờ dường như không có chuyện gì, thản nhiên nói ra một đề nghị:”mẹ đây nghĩ, hai vợ chồng cùng nhau đua Khắc Hiên đi chơi đi! Con không phải có cả đống biệt thự ở gần biển sao không dẫn bọn họ đo chơi một chút.”

“Nói cũng thật là, con đã quên mất là có thể làm như thế, thật ngốc quá!” Tề Kiếm Vân tự gõ lên đầu mình, anh kết hôn đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ mang vợ con đi du lịch, cuối tuần này sẽ có hiệu quả, anh nghĩ.

Không tự chủ được, anh bắt đầu ảo tưởng hình ảnh cùng La Vũ Tịnh thức trắng đêm tâm sự, bọn họ có thể tán gẫu thật nhiều thật nhiều chuyện, nhưng vì sao là không phải thức trắng đêm hoan ái? Khát vọng của anh đối với cô không chỉ là khát vọng thân thể, mà còn có cả khát vọng tâm hồn sao?

Không biết nói cái gì mới làm cô vui vẻ, anh phát hiện chính mình không biết mở miệng nói gì, trên thực tế, biểu đạt tình cảm đối với anh có vẻ hoàn toàn xa lạ.

Nhìn con cười ngây ngô trong chốc lát, rồi chốc lát lại thở dài, trăm phần trăm là dáng vẻ của một người đàn ông đang yêu, Diệp Đình Linh cùng Tề Triển Thần trong lòng kinh ngạc, nhưng chưa phát biểu bình luận gì , tiếp tục nhấm nháp thức ăn. Chính là ở dưới bàn, bọn họ đá chân với nhau mấy lần, có một loại tình cảm vui sướng không nói nên lời.

Khả năng tổ chức hôn lễ lần hai là cực cao, bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị, nói không chừng còn có thể có đứa cháu thứ hai được sinh ra, nghĩ đến những hình ảnh tốt đẹp ấy, trong mắt hai vợ chồng đều ánh lên tia vui mừng.

CHƯƠNG 7.5

Đinh đinh

7h sang ngày thư hai, đánh thức La Vũ Tịnh không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện thoại di động.

“Alo?” cô mắt nhắm mắt mở, trong long nghĩ là ai mà sớm thế đã gọi? công ty có việc gấp chăng? Hay là sức khỏe con trai không đc tốt?

Bên tai truyền lại 1 giọng nói bình tĩnh: “em ăn cơm chưa?”

Âm thanh này, âm thanh này…không phải là chồng trước của cô hay sao? Cho dù là nửa tỉnh nửa mê cô lập tức nhận ra ngay và tỉnh ngủ hẳn.

“Uh… vẫn chưa.” Cho dù thế nào, cô là 1 người có lễ phép, đương nhiên trả lời 1 cách lễ phép.

“Mau đi ăn đi.” Tề Kiếm Vân cơ bản không biết mình nói cái gì, anh chỉ là muốn nghe giọng nói của cô, nhưng anh tuyệt đối không nói nổi những từ buồn nôn đó, vì vậy, không nói lời quan tâm, thế này coi như là quan tâm đi.

“Oh… vâng.” Cô đóng băng rồi, chỉ có thể ngốc nghếch trả lời.

Kết thúc trò chuyện, Tề Kiếm Vân gác máy, đến 1 câu tạm biệt cũng không nói. Không phải là anh không muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng anh cảm thấy xấu hổ chết mất rồi, mọi việc đều thậ ngu xuẩn, nói cách khác, biểu hiện của anh giống như 1 người tâm thần vậy!

Làm thế nào để 1 người phụ nữ quan tâm, đối với anh mà nói còn khó khăn hơn kế hoạch kết hợp xí nghiệp.

Tính gì thế này? La Vũ Tịnh nhìn chằm chằm điện thoại, không biết nên nổi giận hay vui mừng, hành động của anh nói lên sự quan tâm không bằng nói là ngốc, mới sáng sớm đã dùng ngữ khí mệnh lệnh nói cô đi ăn, còn không bằng bảo anh tự đập đầu vào tường!

Lần trước sau khi 2 người chia tay trong bất hòa, đã 1 tuần rồi, anh chỉ có thể nghĩ ra chuyện ngu ngốc này sao? Thế mà trên thương trường anh hoành hành không bị cản trở, trên tình trường lại là 1 chú chim non.

Xem ra anh vĩnh viễn không hiểu được cô muốn gì, cái gọi là “dịu dàng”, trên người anh nên là khiếm khuyết trời sinh, đời sau khó thấy!

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều nhận được ba cú điện thoại, vào lúc ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, Tề Kiếm Văn dường như ăn nhầm thuốc rồi, tất nhiên lấy vô vị làm thích thú cô từ không tin đến không có cách nào khác nhẫn nại nhìn sắp nổ rồi.

Trưa ngày thứ 5, Tề Kiếm Vân lại gọi điện “hỏi thăm sức khỏe”, lời lữ cũng không thay đổi. “Em đã ăn cơm chưa?”

Cô chịu đủ rồi, người này không phải là bố mẹ cô, cứ cho là bố mẹ cô cũng không lộn xộn như thế này, cô lại không chống lại chỉ sợ sẽ không tỉnh táo. “Việc em ăn rồi hay chưa không liên quan đến anh, xin anh đừng gọi điện nữa!”

Tề Kiếm Vân phân tâm, hóa ra anh làm cô bực mình rồi, anh thật ngốc, quan tâm mất 5 ngày mới phát hiện ra người ta không cảm kích, nhưng anh lại không thể giải thích được, mỗi ngày đều quay số điện thoại của cô, sau khi kết thúc còn vô ý cười 1 cách ngu ngốc.

Đây là yêu sao? Cả đời anh chưa từng yêu người nào, lần đầu đã mất công thế này, hiệu quả lại ngược lại, thật đáng buồn cười, nhưng ở tận đáy long lại cảm thấy ngọt ngào.

Đầu dây bên kia yên tĩnh 1 lúc lâu, cô cứ tưởng đường truyền có vấn đề, đột nhiên nghe thấy giọng nói khe khẽ của anh: “xin lỗi, kỳ thực… anh chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của em…”

Lời xin lỗi điềm tĩnh của anh làm nỗi bực tức của cô hoàn toàn tiêu tan thậm chí có chút đau long, hóa ra anh làm việc ngu ngốc này vì cái lý do này?

“nghe thấy giọng em để làm gì?”

Giọng anh không bộc lộ lưu luyến. “anh cũng không biết, là muốn nghe, mỗi ngày đều muốn nghe.”

Ngoài nghe thấy giọng của cô, anh còn muốn mỗi ngày dược gặp cô, nhưng lại sợ cô không tha thứ cho sự lỡ lời lần trước của anh, đành phải “tang hình” hi vọng nỗi bực dọc của cô tiêu tan, ai biết lời hỏi thăm của anh lại làm cô tức giận.

Hừ, con gái thật khó hiểu, lời yêu thương thật khó nói, anh không có kiên nhẫn để thích hợp những việc phiền phức này, nhưng để thích hợp được không còn cách nào khác, cho dù thế nào, anh quyết định dùng những lời dịu dàng, hồi phục người vợ yêu của anh.

Tim cô đập mạnh, nhưng tự nhắc nhở không nên vì thế mà yếu mềm, như này có phần quá đơn giản, lời nói của anh lần trước vẫn còn in trong trái tim cô, từ khi anh không tôn trọng cô, không muốn mất công the đuổi cô, sự việc đã không có chỗ để điều đình.

“được, anh đã nghe thấy rồi, còn có chuyện gì nữa?”

Người phụ nữ xấu xa, phải đổi xử lạnh lùng với anh như nào nữa mới đc? Bất đắc dĩ anh đành phải dựa vào đứa con trai làm mồi câu. “ Hôm nay là thứ 6, Khắc Hiên tối nay không phải học thêm, em có muốn đến thăm con hay không?”

Anh rất thông minh, hiểu được điều cô muốn. “nếu anh không có ý kiến gì, em muốn đến thăm thiểu Hiên, tiện thể làm cơm tối cho con.”

“vậy để anh đến đón em.” Anh không sửa tên thân mật của con đối với cô, cho dù anh không thích gì cách gọi Tiểu Khắc, Tiểu Hiên.

“không cần, em phải đi sớm mua thức ăn.” Cô xem đồng hồ, bắt đầu tính xem hôm nay nấu món gì.

“mua thức ăn?” anh cực ít làm loại việc này, phan tâm 1 lúc mới hiểu. “anh đi đón em.”

“em tự đi là được rồi.” cô vẫn không định tha thứ cho anh, mới không muốn cùng anh đi.

“Bây giờ anh đã đến cưa công ty em rồi .” anh không cho cô thời gian trả lời, gác máy luôn.

Ngoài dịu dàng ra phải có chút quyết đoán, nếu không chú mèo hoang của anh giống như bà già, rất dễ liều trốn.

“Này? Alo!” Cô trợn mắt nhìn điện thoại, quả nhiên Tề Kiếm Vân vẫn là Tề Kiếm Vân, vẫn lộng hành độc quyền như vậy, cô có thể đợi anh thay đổi đc bao lâu? Thật hi vọng có người có thể làm anh lĩnh ngộ, theo đuổi phụ nữ không phải là làm như vậy, bây giờ không chuộng kẻ xấu xa rồi, hãy làm một người đàn ông tốt xem!

6 giờ chiều, đến giờ tan làm, các đồng nghiệp đều lần lượt ra về, La vũ tịnh cũng bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, lúc này Diêu tư Bắc đi đến trước bàn làm việc của cô, cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “có cần quá giang xe tôi không? Hay là có người đến đón cô rồi?”

Cô cầm lấy chiếc túi da, cố làm ra vẻ tự nhiên. “à… chồng trước đến đón tôi rồi, tôi phải nấu cơm cho con tôi ăn.”

“Hai người lại làm hòa rồi à?” Diêu Tư Bắc không muốn như vậy, ánh nhìn không cách nào rời khỏi cô được, chú ý nhất cử nhất động của cô.

Qua mấy ngày, không có người đưa hoa đến, chiếc xe xa hoa cũng không xuất hiện ở cửa, anh nghĩ người đàn ông đó đã buông tay rồi, không ngờ rằng vẫn còn lấy con trai để làm lý do, người ngoài khó có thể chen chân rồi.

“Tôi cũng không biết có nên làm lành hay không, nhưng mà, thực sự tôi rất muốn gặp con trai mình.”

“Rất tốt, người ở nhà nên ở cùng nhau.” Trong ngữ điệu hâm mộ đem lại sự cảm khái, anh cũng muốn có 1 gia đình của mình.

“Quản lý tạm biệt, chúc anh cuối tuần vui vẻ!” La Vũ Tịnh không dám nhìn lại ánh mắt đó, nó làm cô cảm thấy rất áy náy.

Nếu Tề Kiếm Vân không tồn tại, có lẽ cô cũng thích Diêu Tư bắc. Nhưng con người sinh ra không có “nếu như” chỉ có “như vậy”.