Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chương 10: Gấu lớn chưa chắc là công quân





Kỳ Dĩ lại khẽ cười: “Lần đầu tiên gặp mặt.”

Thao thao thao! Lại có thể lần đầu tiên đã bị nhận ra rồi! Khuôn mặt này quả nhiên là tai họa a, Đạm Ngữ che mặt, nhớ lại một chút tình cảm lần đầu giao tiếp.

.

Đó là ngày thứ ba làm thêm đi, lúc về nhà trời u ám vô cùng, Đạm Ngữ cầu khẩn có thể bình an về trường học, nhưng mà gần lên xe bus thì trời bắt đầu mưa rồi, thẳng đến khi xuống xe cũng chưa dừng. Đạm Ngữ ở bến xe bus chuẩn bị xung lượng chạy băng trong màn mưa, phía sau có người lôi kéo cánh tay cậu lại.

.

“Cùng nhau đi thôi.” Người nọ nói rồi mở tán ô ra.

Đạm Ngữ vui vẻ, vận khí thật tốt a, có điều: “Tôi thấy cậu có chút quen mắt a!”

Nam sinh lôi kéo Đạm Ngữ đi về phía trường học, mưa có xu thế lớn dần, hai người nói kỳ thực rất mệt: “Chúng ta ở cùng một chỗ làm thêm, cậu đại khái đã gặp qua tôi.”

“Thao! Thảo nào a.” Đạm Ngữ nói xong mới nhớ tới đây là người bạn mới quen, mình không nên phóng khoáng như thế, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ai ~ bạn học, tôi là Mạnh Đình Dịch, còn cậu?”

Nam sinh thoáng dừng bước chân. “Gọi A Dĩ đi.”

Đạm Ngữ hắc hắc cười: “A Tứ* a, tên này không tồi.” Lại một A Tứ, TMD thật là có duyên!

*A Tứ, A Dĩ [a sì]

.

TMD kêu nó tế bào đơn, Đạm Ngữ hung hăng mà phỉ nhổ bản thân, đầu cũng sắp gõ lên tấm thủy tinh trên cửa sổ rồi. Một tay đệm ở giữa đầu Đạm Ngữ và tấm kiếng: “Trên xe không ổn, nếu không thì cậu dựa vào tôi ngủ đi, đừng tông lên cửa sổ xe.”

Ông đây không phải buồn ngủ lay lắt, ông đây đang tự ngược! Thế nhưng trên xe vắng vẻ tiếng người, chỉ có tiếng mô tơ xe bus chạy. Đạm Ngữ sinh sinh đình chỉ, lửa giận ngập đầu đập vào vai người bên cạnh, đụng phải Kỳ Dĩ đều nhịn không được bực mình hừ một tiếng.

Đạm Ngữ nhấn giọng nghiến răng nghiến lợi: “Quán tính.”

Phải, bị ghét rồi. Kỳ Dĩ cười khổ: đụng cố sức như thế, cậu ngốc không đau sao?

.

Cậu ngốc đại khái không đau. Bởi vì một hai phút sau cậu ngốc đã dựa vào vai kẻ thù ngủ rồi. Một đường say sưa sắp tới mục đích mới bị tiếng người ầm ĩ hỉ hả đánh thức.

“Bọn họ đang kích động cái gì? Đạm Ngữ mơ mơ màng màng hỏi.

Kỳ Dĩ tách hai mắt ra, mỹ nhân say sưa vừa tỉnh quả nhiên không phải lập tức thì quen được. “Cậu xem cái tấm băng rôn bên ngoài kia.”

Đạm Ngữ từ cửa sổ xe nhìn ra, một đường đều treo mấy dải chữ lớn hoặc tranh vẽ: “Bảo vệ động vật hoang dã hay là bảo vệ nhân loại chúng ta. Oa thao, quá có triết lý đi. Người TMD cũng là dã thú Aha ha.” (có băng rôn viết thế ư, hãn =, =)

.

Kỳ Dĩ quay lại nhìn cậu, quả nhiên giọng điệu dung mạo thoát ly quá rồi đi a: “Lập tức cũng sắp tới rồi.”

Đạm Ngữ ờ một tiếng: “Cậu không phải lần đầu tới a?”

Kỳ Dĩ gật đầu: “Năm ngoái đã tới.”

Đạm Ngữ làm ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đại hiệp, ngài là vì cái gì thăm lại chốn cũ! Là vì con dã thú nơi ấy? Oa lặp lại lần nữa đi.”

Kỳ Dĩ thản nhiên mà trả lời: “Vì con trước mắt này.”

“Thao.” Lại thua rồi. Đạm Ngữ quay đầu biểu thị bất mãn.

.

Xe dừng ở cổng khu bảo tồn thiên nhiên, Đạm Ngữ nhẹ nhàng dẫn đầu nhảy xuống xe, Kỳ Dĩ lưng đeo ba lô theo phía sau, vừa xuống xe thì đem mũ lưỡi trai ấn lên đầu Đạm Ngữ: “Rất nắng, cậu mang đi.”

Đạm Ngữ xoay đầu một chút, vì vậy chiếc cũ cứ thế mà lệch theo, Kỳ Dĩ đưa tay tới đỡ cậu, Đạm Ngữ hì hì cười né tránh: “Lệch cũng lệch rồi, không cho đụng đầu ông đây nữa.”

.

Kỳ Dĩ ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi, rồi mới đuổi kịp bóng dáng vui vẻ đằng trước.

.

Lúc bạn học X đại cùng đi đến mua phiếu tập thể vào khu bảo tồn thì đều tự tốp năm tốp ba tản ra, Đạm Ngữ đông lắc tây lay mà xem những thứ mới mẻ.

Kỳ Dĩ vững vàng theo phía sau, người qua lại tấp nập, không để ý thì thật là có thể lạc mất. “Cậu sao trông như là chưa từng tới khu bảo tồn vậy a.”

Đạm Ngữ dừng lại vô tội chớp mắt hướng Kỳ Dĩ: “Lúc còn nhỏ đã từng đi qua, lúc có ý thức thì quên rồi.”

Kỳ Dĩ chỏ chỏ xe bus xa phía trước: “Chúng ta ngồi xe đi. Xe ***g tương đối vui.”

Đạm Ngữ phì tiếng cười: “Vậy xe ***g đi.”

.

Đạm Ngữ cầm lấy song sắt xe ***g nhíu mày: “Đại hiệp, ngài nói đây là chúng ta tham quan động vật hay động vật tham quan chúng ta a?” (=]])

Kỳ Dĩ xách người về chỗ bên cạnh mình: “Móng vuốt dã thú sẽ vói vào, cậu đừng dựa vào gần như vậy.”

Đạm Ngữ nghiêng đầu liếc Kỳ Dĩ: “A Dĩ.”

“Hở?”

“Kỳ Dĩ… Là tên thật?”

“Đúng vậy.”

“Thao, một đại hiệp ngu ngốc online rồi còn không dùng Mã Giáp!”

“Làm sao?”

“Cậu không sợ bị người ta thịt sao?”

“Tôi làm gì phải sợ bị người ta thịt?”

Đạm Ngữ vò đầu: “Quên đi, dù sao cậu tên này, cũng lớn lên cùng với Mã Giáp (áo may ô) không khác nhau lắm.”

.

Lúc đi qua lãnh địa của ngựa rồi tới gấu, Kỳ Dĩ móc ra nước chanh mở ra rồi đưa cho Đạm Ngữ. Đạm Ngữ quay đầu nghi hoặc: “Tôi không khát.” (ai cho anh, mơ à)

“Không phải cho cậu uống.” Kỳ Dĩ đứng lên, dọc theo song sắt đổ nước chanh ra bên ngoài, lập tức có một con gấu bổ lên bắt đầu há mồm tiếp lấy, còn một bên quét lưỡi phẩm vị.

“A, để cho tôi tới!” Đạm Ngữ xem rồi hiểu thì ra đây là làm mẫu, lập tức cầm lấy bình đồ uống bắt đầu khiêu khích gấu lớn. Gấu lớn vì chút ham muốn miệng lưỡi này mà treo trên song sắt nghiêng của xe, thân thể vụng về giãy dụa theo sát xe ***g chạy phía trước. Đạm Ngữ vừa đổ đồ uống xuống vừa ca ngợi: “Tôi thao, con gấu này quá TMD trung khuyển rồi đi?! Vì mấy ngụm nước chanh quả thực có thể chạy lang thang a!”

Kỳ Dĩ thu cameras rồi cũng tiến qua.

Hai bình nước chanh đổ xong, Đạm Ngữ chơi còn chưa hết vị, con gấu này khờ thành như vậy, bắt nạt quả thực thể xác tinh thần đều khoái a! “Nè, trở lại nhớ đem ảnh chụp cho tôi a, con gấu này thật dễ yêu, tôi thao!”

Kỳ Dĩ khẽ ừ.

.

Tiếp theo tới các loại sư tử hổ báo, giữa ban ngày nóng bức đều lười biếng, thấy vậy Đạm Ngữ cũng lười biếng, xuống xe hai người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống ăn cơm trưa. Đến cuối cùng Đạm Ngữ đều không muốn đi dạo nữa, lưu luyến ở bên ngoài rào chắn nuôi chó bày bánh mì còn lại sau bữa trưa cho chó con ăn.

Kỳ Dĩ đứng cạnh bên, cũng không thúc cậu: “Không muốn đi dạo?”

Đạm Ngữ ngẩng mặt vô tội nhìn Kỳ Dĩ: “Không muốn đi, ăn xong mệt rã rời.”

Vì vậy Kỳ Dĩ liền cùng Đạm Ngữ đáng thương hề hề và đám chó yêu sinh long hoạt hổ đợi hơn phân nửa buổi chiều.

.

“A Dĩ, tôi trước đây cũng từng nuôi qua một con chó.”

“Ừ?”

“Từ lúc vừa mới cai sữa bắt đầu nuôi rồi, vẫn nuôi lớn như vậy, “Đạm Ngữ khoa tay múa chân một phen, “Không biết nó bây giờ có tốt không.”

“Để ở nhà rồi?”

Đạm Ngữ lắc đầu: “Không có. Ở nhà cậu tôi, em trai giúp tôi nuôi.”

Kỳ Dĩ đi qua ngồi xổm bên cạnh cậu: “Chờ khi tốt nghiệp xong, không cần ở ký túc xá nữa, cậu có thể tự nuôi rồi.”

Trên đường chính không thiếu người qua lại, hơn phân nửa là cha mẹ mang theo con cái, nhao nhao ồn ào, Đạm Ngữ đem đầu chôn vào trong đầu gối, hai tay để ở chỗ gập chân.

Kỳ Dĩ sờ đầu cậu, lúc này vậy mà không có kháng nghị: “Làm sao vậy?”

Cả buổi qua tiếng rầu rĩ mới truyền ra: “Phơi nắng.”

.

Trở lại trên xe Đạm Ngữ cầm cameras Kỳ Dĩ quay lật ảnh chụp, lật rồi mới phát hiện vấn đề: “Ông đây bảo chụp gấu, sao đều đem màn ảnh quay đâu vậy?”

Kỳ Dĩ tiến qua: “Gấu động tác mạnh lắm, chụp hình không tốt.”

Gấu nào có cái gì đẹp.

Đạm Ngữ giận: “Tôi thao ý cậu là ông đây tương đối ngốc tương đối dễ chụp, cho nên ảnh chụp trong đây chỉ có người không có gấu chứ gì!”

Kỳ Dĩ lắc đầu: “Tôi tịnh không phản đối cậu phát huy trí tưởng tượng.”

Đạm Ngữ lại gần một chút, túm áo khoác của Kỳ Dĩ qua che đầu: ông đây không thèm nhìn!

Kỳ Dĩ đẩy đẩy cậu: “Cậu không phải đã nói gấu rất trung khuyển?”

Đạm Ngữ từ phía dưới áo khoác đề phòng lộ ra cái mặt: “Đúng vậy, thì làm sao?”

Kỳ Dĩ hướng dẫn từng bước: “Đó là cái thuộc tính gì?”

Đạm Ngữ thả lỏng đề phòng: “Chính là cái tư thái rất thấp ấy, kỳ thực cũng chính là loại thụ rất thụ động!”

Kỳ Dĩ thỏa mãn: “Gi ải thích phía sau rất khá, tựa như cậu rất thích dùng cái biểu cảm Q gấu lớn hành hung lang kia vậy.”

Cậu có ý gì tôi thao! Nói tôi là gấu thụ sao?! Đạm Ngữ giận, giơ móng vuốt chà đạp Kỳ Dĩ.

Kỳ Dĩ lẩn trốn rất miễn cưỡng.

.

Cậu còn không vui tôi cái gì chứ?

===========

Lời tác giả:

A Dĩ kỳ thực là một trêu chọc công, nhìn thụ của mình nổi khùng mới khoái, đây là cái ác thú vị gì a! Đấm tường.

~oOo~