Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 9 - Chương 44: Tình yêu, nói thẳng ra thật quá đáng sợ!



Ra khỏi phòng Lạc Thiếu Tuấn, Xán Xán đi như bay, xông thẳng về phòng làm việc. Suốt đường đi, mọi người đều dừng tay nhìn cô, có ánh mắt lãnh đạm bàng quan, có người xì xầm bình phẩm, nhưng chẳng ai nói với cô một lời. Cô cũng im lặng đ

i về chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc. Triệu Noãn Noãn nói rồi, làm việc mà không vui thì đừng làm, bây giờ cô rất không vui!

- Xán Xán… – Đang thu dọn cô bỗng nghe tiếng Ngô Hiểu Phi

- Tổng Giám đốc… làm khó cậu à?

Xán Xán không trả lời, chăm chú thu nhặt đồ đạc của mình.

- Sếp không đuổi việc cậu như thế chứ? – Ngô Hiểu Phi cố tình hạ giọng đầy vẻ kinh ngạc, rồi rì rầm nói – Bọn họ cũng quá đáng không làm cho rõ ràng để người ta oan uổng…

Sao cậu biết tớ bị oan? – Xán Xán dừng tay, nhìn thẳng vào Ngô Hiểu Phi. Ngô Hiểu Phi cũng nhận ra mình đã lỡ lời, quay đầu phẩy tay về chỗ làm.

- Cậu biết người đó là ai đúng không? Cậu nói đi!

- Bé mồm đi! – Ngô Hiểu Phi kéo kéo tay áo Xán Xán, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, hạ giọng – Tớ bảo cho cậu biết, cậu đừng nói là tớ nói ra đấy.

- Tớ chỉ muốn biết sự thực, không làm liên lụy tới cậu.

Ngô Hiểu Phi trầm ngâm hồi lâu, dáo dác nhìn:

- Là cô ta.

Xán Xán nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Phi, nhất thời đụng phải một cái nhìn sắc lạnh, Tử Hà đang lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn cười cợt. Là cô ấy?

Xán Xán nuốt khan, cô với bọn họ biết nhau có được bao lâu? Không thù không oán, đến nói còn chưa được mấy câu, vì sao cô ấy muốn hãm hại cô?

- Tớ cũng chỉ nghe Tiểu Chu ở Phòng Kế hoạch nói lại. – Ngô Hiểu Phi tiếp tục hạ giọng – Hôm qua là cô ấy cầm cái xấp giấy tờ ấy đến Phòng Kế hoạch, không biết thế nào đến hôm nay hóa ra là cậu không gửi…

Xán Xán càng nghe càng mù mờ:

- Cô ấy làm như thế làm gì?

- Là vì Tổng Giám đốc!

Lạc Thiếu Tuân? Xán Xán càng khó hiểu:

- Lại việc gì liên quan tới Tổng Giám đốc?

- Tớ không biết! – Ngô Hiểu Phi chúm môi – Người con gái ấy là kẻ điên đấy! Cô ấy vừa vào công ty đã mê mệt Tổng Giám đốc, cố tình cố ý mấy lượt rồi đều bị Tổng Giám đốc cự tuyệt. Cho nên cô ấy đặc biệt thù ghét bất cứ người phụ nữ nào liên quan tới Tổng Giám đốc. Nghe nói cô ấy còn nhiều lần gọi điện thoại quấy nhiễu nữ Trợ lý của Tổng Giám đốc, khiến cô Trợ lý Phương lần trước làm được nửa tháng phải bỏ việc đấy…

- Những việc này… sao cậu biết được?

Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán:

- Cậu là người gì vậy? Công ty này việc gì chưa cần xảy ra thì tớ cũng biết được rồi!

Xán Xán cuối cùng đã biết sợ. Nếu trước vì bị oan mà cô thấy phẫn nộ thì đến giờ sự phẫn nộ đã chuyển thành thương cảm, thậm chí có phần cảm thông với cô gái vì ghen mà hằn học. Tình yêu nói thẳng ra là thứ thật đáng sợ! Trước thì không dò được tâm tư Lạc Thiếu Tuấn, giờ lại thêm Tử Hà ghen tức đố kỵ, ở công ty này sao cô có thể trụ lại được! Đúng là an toàn nhâ’t chỉ có ở nhà.

Xán Xán lau mồ hôi, mau chóng thu dọn đồ đạc, ôm túi chuẩn bị đi.

- Cô cứ thế mà đi sao? – Ngô Hiểu Phi không ngờ mình nói sự thật cho Xán Xán thì cô ấy lại chẳng hề phản ứng gì.

Xán Xán gật đầu, coi như đã rõ rồi thì còn gì nữa? Trả lại sự vô tội cho cô có thay đổi được gì? Lạc Thiếu Tuấn dù thế nào vẫn là người khó dò được lòng dạ. Không biết vì sao cô luôn cảm thấy con người ấy tỏa ra một cái gì đó nguy hiểm, bản năng cho cô biết tránh xa là tốt nhâ’t.

- Tớ đi đây, tạm biệt.

Cô vẫy vẫy tay với Ngô Hiểu Phi, ôm túi đồ, rời khỏi bàn làm việc của mình. Nói thực lòng, với công việc đầu tiên này, cô cũng có chút lưu luyến. Nhất là với mấy đồng nghiệp trong phòng đã để lại ấn tượng sâu sắc. Cô ngoái lại nhìn họ lần cuối. Ôn Nhu, Vương Mỹ Lệ, Ngô Hiểu Phi và mấy người đồng nghiệp đều rối rít ngưng tay, đưa mắt tiễn cô…

- Á! – Bỗng nhiên cô bị cái gì đó giữ lại, chân bước không vững, cả người và túi ngã sóng xoài. Đầu óc trống trơn, tay dần dần cảm giác nóng rực, liền đó là đầu gối đau nhức. Ngã không nhẹ đâu!

- Cô đi mà cũng không vững, thật không biết công ty rước cô vào làm gì?

Cái cười châm chích lạnh lẽo, Xán Xán ngẩng lên nhìn, thấy Tử Hà từ ghế cao nhìn xuống cô, mặt cười khinh miệt. Là cô ấy! Đúng là cô ấy! Xán Xán nhìn lướt qua chỗ cô ngã, đúng là bên cạnh bàn làm việc của Tử Hà, rồi nhìn điệu cười dương dương tự đắc kia, chính xác, chính là âm mưu của cô ta! Nỗi uất hận lạ lùng rốt cuộc bùng lên.

Hổ cái không ra oai, cô coi Tô Xán Xán này chỉ là mèo máy thôi hả! Xán Xán không nói câu thứ hai, thuận tay cầm cái bình mực rơi dưới đất hất xoẹt ra. Xòe! Trong chớp mắt, chiếc váy liền thân màu trắng của nàng tiên Tử Hà trở nên lốm đốm đen. Rất đẹp! Rất đáng xem!

- Cô làm gì vậy? – Đây là cái váy giá 1200 tệ tôi mới mua hôm qua! Thế là Tử Hà lên cơn, xông tới tóm cổ Xán Xán.

Xán Xán cũng không cam chịu, giơ tay giật tóc cô ấy, vẻ rất hung hãn.

- Ối giời ôi! – Tử Hà giáng mông bịch xuống đất, đúng vào bãi nước mực đen mà Xán Xán hất ra đất, thế là chiếc váy trước sau đều hài hòa.

- Cô là đồ điên, dám đọ với tôi à! – Tóc tai xõa xượi, cô ta bò từ dưới đất dậy, nhe nanh múa vuốt xông tới Xán Xán, người ngoài chưa nhìn rõ tình hình thì hai người đã xoắn lay nhau. Thực tế chứng minh, phụ nữ đánh nhau ghê gớm gấp vạn lần đàn ông!

- Dừng tay lại cho tôi!

Một tiếng quát giận dữ vang lên, hai người mới chịu dừng tay, mọi người cuông quýt quay lại nhìn. Lạc Thiếu Tuấn mặt tái xanh đứng ở cửa, ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng sáng quắc. Nhất thời mọi người hóa đá, cả phòng im bặt.

- Đây là chỗ diễn trò hả?

Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng cất tiếng, ai nấy đang đứng đều bất giác lui lại vài bước.

- Ít việc làm quá hả? Tối nay, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ làm thêm hai tiêng đồng hồ.

Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc, mọi người có mặt đều tự động tản ra còn lại Xán Xán và Tử Hà đứng gằm ghè nhau, đầu tóc rối bù, phấn son nhòe nhoẹt, đã xấu càng khó coi.

- Cô. – Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng nhìn vào Tử Hà – Quay về chỗ!

Giọng nói bình thản càng thêm phần đáng sợ, Tử Hà không dám ho he, lẳng lặng quay về chỗ mình, đương nhiên không quên lườm Xán Xán bằng ánh mắt oán hận đã nhòe nhoẹt trang điểm.

Xán Xán lập tức đáp lễ.

- Còn em nữa. – Lạc Thiếu Tuấn nhìn sang Xán Xán – Thu dọn đồ đạc, theo tôi ra ngoài.

Xán Xán ôm túi đồ đi theo sau Lạc Thiếu Tuấn, đi cũng dở không đi cũng dở.

Đi, dù gì cô cũng vẫn ở trong công ty, coi như là nhân viên thử việc, lệnh của sếp lớn, phận con sâu cái kiến như cô sao có thể không nghe?

Không đi, khắp người cô đang đau gần chết, nhất là da tay bị trợt một mảng lớn, máu ri rỉ xem ra cũng nặng ra phết. Cô còn chưa quyết, Lạc Thiếu Tuấn cứ sải bước, chân cô ngắn đành ôm túi lũn cũn theo sau, dù đi đã rất nhanh nhưng vẫn rớt lại phía sau.

Đi một hồi, hai người cách nhau gần chục mét, Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên chậm bước, cô mới dễ dàng theo kịp. Hai người một trước một sau cứ lẳng lặng đi, cuối cùng cũng đến phòng Tổng giám đốc.

- Để đồ đạc ở đây! Lạc Thiếu Tuấn qyuay lại, chỉ tay vào chiếc bàn ở cửa phòng làm việc.

Xán Xán ôm đồm đã mệt, nghe nói thế tự nhiên rất sướng, đặt luôn túi lên bàn.

- Được rồi, em có thể đi.

Hả… đợi đã! Anh vừa nói gì? Có thể đi?

Xán Xán khóc.

Không thể thế này chứ! Đuổi thì không nói đuổi, mà lại đòi thu đồ của nhân viên! Sớm biết thế này cô đã không mang theo bao nhiêu bim-bim với khoai tây chiên trong túi. Lại cả sô-co-la cô mới cướp được buổi sáng của Triệu Noãn Noãn, là đồ nhập khẩu từ Pháp đấy! Đang xót ruột, bỗng cô nghe Lạc Thiếu Tuấn nói:

- Sao còn không đi?

- Thưa Tổng Giám đốc, túi đồ của tôi không có vật gì là của công ty, không tin anh có thể kiểm tra!

Lạc Thiếu Tuấn ngẩn ra:

- Ai nói em cầm đồ của công ty?

Không phải à? Thế sao anh đòi giữ túi đồ của người ta? Xán Xán nén giọng:

- Thế có thể cho tôi mang đồ của tôi đi không?

- Không được!

Xán Xán sững người, nhìn thỏi sô-cô-la còn thò đầu khỏi túi, không biết từ đâu mà can đảm hẳn lên:

- Tổng Giám đốc! Quy định của Nhà nước, công ty đuổi nhân viên không có quyền thu đồ đạc cá nhân của nhân viên!

Bùm! Lạc Thiếu Tuấn có cảm giác bị đập rất mạnh.

- Tô Xán Xán, anh nói đuổi việc em lúc nào?

Không à? Xán Xán ngờ vực nhìn Lạc Thiếu Tuấn:

- … coi như là em từ chức được chứ? – Tự động bỏ việc, có lương không nhỉ?

- Anh không cho phép em nghỉ việc.

Cái gì, cái gì???

Cô lấy hết can đảm:

- Tổng Giám đốc, Nhà nước quy định, nhân viên có quyền từ chức.

- Nhà nước cũng quy định, mọi việc đều làm theo hợp đồng, trên hợp đồng em ký, từ chức cần phải viết đơn xin nghỉ việc trước ba tháng, nếu không là vi phạm hợp đồng, phải bồi thường 30 ngàn tệ.

30 ngàn tệ? Có làm cả đời cũng chẳng kiếm được thế! Xán Xán uất hận nhìn Lạc Thiếu Tuấn, hình tượng anh trong mắt cô cuối cùng đã sụp đổ trong hình dáng của một tên tư bản đáng ghét.

- Nếu em không định nghỉ việc, từ ngày mai sẽ làm trợ lý đặc biệt của anh, đây là bàn làm việc của em. – Anh nói rồi chỉ vào chiếc bàn Xán Xán vừa đặt túi. Hôm nay em cũng mệt rồi, đặc cách cho em về sớm nửa ngày nghỉ ngơi, nhớ ngày mai không được đến muộn!

Sầm! Lời nói vừa dứt, anh vào phòng làm việc, đóng sập cửa, mất tăm. Còn lại Xán Xán đứng đó với cái túi đồ của mình, ngẩn cả người.

Mẹ ơi! Ngày hôm nay thực là… quá căng thẳng!

Khi Triệu Noãn Noãn về, Xán Xán đang ngồi ngây người trên sopha. Rốt cuộc vì sao Lạc Thiếu Tuấn làm như vậy? Không kể đến bản kế hoạch, việc bắt quả tang cô đánh nhau với Tử Hà đáng nhẽ phải bị phạt nặng. Thế nhưng Lạc Thiếu Tuấn không hề trách cô, lại còn thuyên chuyển một cách kỳ quặc, cho cô làm Trợ lý Tổng Giám chứ! Trợ lý! Lại còn là Trợ lý Tổng Giám đốc chứ! Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có chuyện tiền rơi trúng đầu cô, nói gì đến sự kiện tốt đẹp như thế này? Âm mưu! Nhất định là có âm mưu!

- Em đang nghĩ gì vậy? – Triệu Noãn Noãn đã đứng trước mặt cô tự lúc nào.

- Không… không có gì đâu! Em đang ngây người.. – xán Xán đinh thần, lắc đầu vội vã, việc này chưa nên cho Triệu Noãn Noãn biết. Anh vốn đã không thích cô đi làm. Nếu anh biết hôm nay cô gặp chuyện như thế nhất định sẽ không cho cô đi làm nữa. Công việc là nhỏ, nhưng 30 ngàn tệ là cả một gia tài, bán cả cô đi cũng không đủ.

Triệu Noãn Noãn nhìn qua, lập tức nhận thay

ngay co gì đó không ổn:

- Hôm nay sao em về sớm thế?

- Em hơi khó chịu nên xin nghỉ…

- Cái gì!? – Triệu Noãn Noãn giật mình, vội vàng nâng vai cô, nhìn khắp lượt – Khó chịu ở đâu? Ốm rồi hả? Để anh đưa em đi bệnh viện.

- Không nghiêm trọng thế đâu! – Xán xán vội xua tay, vừa vẫy tay vết thương chà xát vào cánh tay Triệu Noãn Noãn, làm cô đau đến rên rỉ.

- Tay em sao thê? – Triệu Noãn Noãn cầm ngay lấy tay cô trong khi cô đang định rụt tay lại. Anh nhìn thấy vết thưong trên cánh tay. Xán Xán, có chuyện gì?

- Em . – Cô chợt cảm thấy như làm việc xấu bị bắt quả tang -

Em không cẩn thận bị ngã…

- Sao không cẩn thận thế được! – Rõ ràng là trách cứ nhưng đầy xót xa.

- Em cũng không biết…

- Sao em lại vụng về để thành ra thế này? – Người gì mà ngã thế nào cũng không biết. Thật là…

- Em xin lỗi mà…

Trông bộ dạng vô tội của cô, anh không giận nổi, đành nói:

- Thôi nào, em duỗi tay ra đi, anh băng thuốc cho.

Một lát sau, anh hối hả mang túi thuốc tới, lấy ra một chai thuốc nước.

- Duỗi tay ra.

Như một đứa trẻ nghịch dại, cô nhìn Triệu Noãn Noãn cầm bông gạc, tỉ mỉ chấm sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc đỏ, quấn bông băng … động tác cứ dịu dàng như thế, ánh mắt đen sâu thẳm nghiêm nghị. Cô chỉ biết lẳng lặng nhìn, rồi cảm giác ấm áp âm thầm từ đâu ùa vào ngực. Hôm nay trải qua nhiều chuyện như thê’, chỉ có lúc này cô mới thấy được yên lòng, dường như trước mặt cô, người đàn ông này có thể… có thể bảo bọc cô suốt đời…

- Được rồi.

Triệu Noãn Noãn ngẩng lên, chạm vào ánh mắt cô, hai người nhìn nhau, Xán Xán bỗng cảm thấy máu dồn lên mặt, má đỏ bừng như cà chua.

- Sao thế? Lại sốt rồi hả? – Triệu Noãn Noãn vội đưa tay sờ trán cô.

Mặt cô càng đỏ bừng, vội lảng khỏi ánh mắt anh:

- Không… Không sao… Chỉ hơi nóng… Nóng… bí gió…

Triệu Noãn. Noãn ngẩng nhìn cửa sổ mở tung, ngạc nhiên:

- Ngã còn đau chỗ nào nữa?

Xán Xán bẽn lẽn trấn tĩnh lại, nhìn trộm Triệu Noãn Noãn, một lần nữa lại bắt gặp ánh mắt của anh, không được rồi! Không thể cứ nhìn như thế được!

- Tô Xán Xán!

- Còn bị ở đầu gối nữa! – Cô vội chìa chân ra – Đầu gối cũng bị đau, đau! Đau quá!

Không nhìn, không nhìn nữa…

Triệu Noãn Noãn nhìn Tô Xán Xán vẻ kỳ lạ. Cô ngốc này hôm nay sao thế? Không phải bị ngã rồi trở nên ngốc chứ? Không biết làm sao, đành vén quần nâng chân cô lên. Trong khoảnh khắc, anh sững người, đập vào mắt anh là một mảng tím bầm trên cẳng chân trắng muốt, như là có cây kim chọc vào mắt anh.

- Xán Xán, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc em ngã thế nào? – Giọng anh đột ngột chùng xuống.

Xán Xán giật mình:

- Em… em… tự mình… không cẩn thận…

Triệu Noãn Noãn nghiêm khắc nhìn cô:

- Không được dối anh!

- Không… không… dối…

Thôi rồi, cô sắp bị phơi bày rồi! Cô nhắm mắt, tay bắt đầu khua loạn.

- Anh đừng nhìn em như thế. Thật sự là em không cẩn thận mà ui da! – Thế là vết thương ở tay bị đập mạnh, hai giọt nước mắt trào ra. Cô mím chặt môi, trông rất đáng thương nhìin Triệu Noãn Noãn. – Đau! Đau! Đau quá!

- Em! – Triệu Noãn Noãn đang bực vì bị cô chọc tức, bỗng chốc vơi đi quá nửa, tự dưng xót xa vô cùng – Được rồi, được rồi, đợi một chút ăn cơm xong rồi đi ngủ sớm, biết là không sao rồi!

Xán Xán cúi đầu, làm ra vẻ đứa trẻ ngoan:

- Vâng…

Đêm ấy vì biết mình đuối lý, Xán xán đi ngủ sớm. Trong ngày xảy ra nhiều việc, cô cũng mệt, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Đêm khuya mù mịt, rèm cửa chỉ hé một góc, lộ ra một chấm sao. Bỗng nhiên cửa phòng khe khẽ mở, một bóng đen lẳng lặng bước vào, lẳng lặng đứng bên giường cô. Trong phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng thở đều đều của Xán Xán, đôi má tròn phúng phính lộ ra ngoài chăn, hàng lông mi có ánh sao soi vào, cong vút. Không biết bao lâu sau, trong căn phòng nhỏ bỗng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ, dằng dặc… Anh chầm chậm cúi xuống, trùm lên đôi môi đầy khao khát từ lâu…

Ánh sao soi rọi, lấp lánh trên mặt họ. Nụ hôn nhè nhẹ lưu lại rất lâu, lâu lắm, mãi đến khi người nằm dưới trở mình trong mộng, anh mới lưu luyến rời chân. Xán Xán, đừng làm anh lo lắng, được không?