Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 1 - Chương 2: Lần sau nếu không ly hôn, tôi phải trả bao nhiêu hào?



- Họ tên? – Bà già làm nhiệm vụ đăng ký ở Cục Dân chính không thèm ngẩng đầu, cây bút trên tay động đậy.

-Gì ạ?

- Tôi đang hỏi họ tên! – Bà già lặp lại câu hỏi không sõi tiếng phổ thông, ngẩng lên lườm Tô Xán Xán đầy vẻ khinh khi.

- Tô Xán Xán, Tô trong Tô Châu, Xán trong Xán Lạn. – Rốt Cuộc Tô Xán Xán cũng nghe hiểu.

- Giới tính?

- Nữ! – Tô Xán Xán cố gắng hết sức kìm nén trong ngực.

- Tuổi?

-25.

- Còn người kia?

- Triệu Noãn Noãn, Triệu trong Triệu Châu, Noãn là ấm áp. Nam. 27 tuổc- Tô Xán Xán lanh lẹ đáp.

- Tự trả lời! – Bà già ngẩng đầu, ánh nhìn đầy vẻ coi thường, rồi nhìn như đóng đinh vào Triệu Noãn Noãn đang ngồi ngây trên ghế. – Họ tên?

Triệu Noãn Noãn không có phán ứng gì.

- Họ tên? – Bà già cao giọng.

Tô Xán Xán huỵch mạnh Triệu Noãn Noãn, nói nhỏ:

- Này, hỏi anh đấy!

- Họ tên!!! – Bà già giận dữ.

Cùng lúc ấy, nhân vật nam chính của lần kết hôn này – bạn học Triệu Noãn Noãn cuối cùng cũng định thần, anh quay đầu, nghiêm túc nhìn Tô Xán Xán, nói:

- Xán Xán, em nói cho anh rõ, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Kết hôn thôi! – Tô Xán Xán không rời mắt khỏi cây bút trên tay bà già đăng ký.

- Em với anh kết hôn? Em điên à? – Đến lúc Triệu Noãn Noãn không thể kìm nén được thái độ. – Anh là GAY! Là GAY đây! – May mà phòng đăng ký kết hôn hôm nay chỉ có hai người bọn họ, còn bà già thì không hiểu GAY là gì.

- Em biết anh là GAY, không thế thì em tìm anh làm gì? Em muốn kết hôn với anh! – Tô Xán Xán cũng nóng máu, Triệu Noãn Noãn này ngày thường thì vâng vâng dạ dạ được, sao hôm nay lúc quan trọng lại giở quẻ ra thế?

- Cái người này, hai cô cậu rốt cuộc liệu có bị điên không đấy?

- Bà già ngồi đó đã không nhịn nổi cơn cáu.

- Lấy đi!

- Không lấy!

Hai người lời nói khác nhau mà phát âm cùng lúc, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán lúc này trợn trừng mắt, không ai chịu nhường ai.

- Xin hai cô cậu đừng có điên nữa được không? Chúng tôi ở đây không phải để cô cậu làm trò đùa, cô cậu có điên hãy đi chỗ khác mà điên được không? – Bà già đã làm công việc đăng ký kết hôn mấy chục năm mà chưa từng gặp cảnh như thế, mặt sa sầm.

- Cô à! – Tô Xán Xán rời ánh mắt uy hiếp khỏi khuôn mặt Triệu Noãn Noãn, đổi ngay sang vẻ nịnh nọt. – Xin lỗi cô, có lẽ có chút mắc mó, chúng cháu sẽ ra ngoài bàn lại một chút. – Nói rồi, chộp lấy tay Triệu Noãn Noãn kéo ra hành lang của tòa nhà Cục Dân chính.

* * *

Lúc này, chỉ còn đúng 5 giờ đồng hồ nữa là tới bốn giờ chiều.

- Tô Xán Xán, em nói rõ mọi việc cho anh đi! – Triệu Noãn Noãn kiên quyết rút phắt tay khỏi tay Tôn Xán Xán.

- Noãn Noãn, anh Noãn Noãn! – Tô Xán Xán bắt đầu làm nũng. – Anh lấy em đi mà! Nếu anh mà không lấy em, mẹ em sẽ ép gả em cho một người đàn ông nhà quê, xấu lắm, nói tiếng phổ thông còn không sõi, y như bà già trong kia kìa! Anh ơi, anh cứu em với! – Tô Xán Xán nói một câu là nước mắt nước mũi đổ ra rầm rầm, trông tình cảnh còn thảm hơn cả Bạch Mao nữ.

- Em nói gì? Cái gì nhà quê, xấu xí…

- Chuyện là thế này…

Thế là Tô Xán Xán lạitốn thêm 10 phút quý báu kế lạimột lượt chuyện mẹ ép cô kết hôn với người đàn ông họ Lưu, kể xong lau chớp chớp mắt đấy đau khổ nhìn chòng chòng vao Triệu Noãn Noãn.

- Vì vậy, ý em là anh hãy giả vờ lấy em để cái ông họ Lưu kia biến đi, phải không?

- Anh ơi! Triệu Noãn Noãn ơi, em nhận ra anh trở nên thông minh rồi đấy!

- Không được! – Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng.

- Tại sao? Anh là bạn khác giới duy nhất của em, vả lại quan hệ của chúng mình tốt như thế anh lại có nhà có xe, anh không giúp em thì ai giúp được? – Tô Xán Xán cuống quýt.

- Xán Xán! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc nhấn giọng nói. – Em có biết kết hôn có nghĩa là gì không?

- Em biết! – Tô Xán Xán gật đầu. – Là cùng ký tên, cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, ngủ cùng nhau, và nuôi con.

- Em! – Triệu Noãn Noãn bất lực không thể giải thích. – Chẳng lẽ em dự định ngủ với anh để sinh con sao?

- Ai thèm với anh… – Tô Xán Xán nhăn cả mặt. – Đã nói với anh là giả mà! Chỉ vì em muốn cho cái ông họ Lưu kia biến đi thôi, sau nữa là để mẹ em không ép phải lấy chồng.

- Chẳng lẽ em định cả đời này không lấy ai sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn cô, vẻ không thể hiểu nổi.

- Đúng đấy! – Tô Xán Xán gật đầu. – Lấy chồng làm gì chứ? Một tờ giấy mà có thể bắt hai người sống với nhau tới đầu bạc răng long sao? Nếu thực sự có tình cảm thì muốn xé cũng không xé được. Nếu đã không cảm xúc gì thì tờ chứng nhận kết hôn để làm gì đâu!

- Em đúng là… – Triệu Noãn Noãn hoàn toàn bó tay với người phụ nữ này. – Nhưng em kêu anh kết hôn, anh là GAY mà!

- Chính vì anh là GAY em mới tìm anh đê kết hôn! – Tô Xán Xán bắt đầu lý luận – Em hỏi anh năm nay anh bao nhiêu tuổi?

-27.

- Mẹ anh chẳng phảiđã bao nhiêu lần giục anh rồi, kêu anh mau mau lấy vợ, phải không?

- Ờ thì… – Triệu Noãn Noãn cúi đầu im lặng, việc anh là GAY, anh chưa từng nói cho mẹ biết, tránh cho mẹ khỏi đau lòng, anh chỉ luôn lấy cớ mình bận công việc, không có thời gian tìm hiểu yêu đương cô nào. Nhưng mỗi lần về nhà, mẹ lại ra rả thúc giục, thậm chí còn nhiều phen xếp đặt để anh đi xem mặt nữa.

- Vậy anh có định lấy một cô nào không?

- Đương nhiên là không! – Triệu Noãn Noãn nghiêm túc phản bác. – Anh chẳng có cảm xúc gì với phụ nữ, sao đòi anh lấy vợ được?

- Thế thì đừng lấy! – Tô Xán Xán vỗ bộp vào cánh tay Triệu Noãn Noãn. – Em không định lấy chồng, anh không thể lấy vợ, hai chúng ta thực sự là do trời đất run rủi tác hợp, chúng ta lấy nhau là ý trời đây!

Lời nói không suy xét của Tô Xán Xán lại đánh động vào trái tim Triệu Noãn Noãn, mẹ lúc nào cũng mong anh lấy vợ, miệng không nói ra nhưng ánh mắt…

- Nhưng… Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng mình lấy nhau lá quá hoang đường sao? – Trong lòng anh đang tranh đấu.

- Hoang đường cái gì chứ! Hai chúng mình là giúp đỡ lẫn nhau, gọi là có tinh thần đồng đội, hoang đường chỗ nào nào? Tóm lại, anh có kết hôn hay không? Em nói cho anh biết, đến lúc mẹ anh ép anh phải lấy một cô vợ, đòi anh sinh cho bà đứa cháu, thì anh đừng có gọi điện thoại cho em kể khổ nhé! – Tô Xán Xán bắt đầu uy hiếp cậu ngốc.

-Thế thì…

-Thế thế cái gì, mau lên đi! – Nói rồi, Tô Xán Xán lại kéo Triệu Noãn Noãn đivào phòng đăng ký kết hôn.

Vẫn bà già đó:

-Bàn bạc kỹ chưa?

-

Dạ, dạ! Thưa cô, cháu thực sự muốn kết hôn ạ! – Tô Xán Xán ôm cứng lấy tay Triệu Noãn Noãn. – Ôi chao, chồng của em ơi…

Tởm!

Bà cô già cảm thấy toàn thân sờn gai ốc, vội vã điền vào mẫu khai cho hai người rồi chia ra một tờ hóa đơn:

- Thanh toán trước đã!

Thế là Tôn Xán Xán cười hà hà kéo Triệu Noãn Noãn đi trả tiền, vừa cười vừa sảng khoái nói:

- Yên tâm, anh yên tâm, không đòi anh thanh toán đâu! Em mời mà!

* * *

Quầy thu ngân.

Tô Xán Xán cười tươi như hoa chìa tay ra, bàn tay cầm đúng 9 đổng tiền.

- Thưa cô, 11 tệ. – Cô thu ngân cúi đầu nhìn qua, mỉm cười lịch sự.

- Gì ạ? – Tô Xán Xán trợn mắt. – Không phải 9 tệ sao?

- Thực xin lỗi, vì giá cả tăng nên thêm chút chỉ phí là 2 tệ. – Cô gái kiên nhẫn giải thích.

- Nhưng mà… – Tô Xán Xán sa sầm mặt. – Cô đợi chút! – Nói xong, cô lướt đên bên Triệu Noãn Noãn – Có 2 tệ không?

- Lúc anh đi không mang ví. – Triệu Noãn Noãn khua tay. Cô giục anh khiến anh vội vã chỉ cầm theo chứng minh thư và giấy khais inh, đâu có kịp mang theo gì khác.

Tô Xán Xán mặt tôi sầm, thôi rồi thôi rồi, người kết hôn thì có, tiền thì không đủ.

- Em không mang ví à?

- Đợic hút, em tìm xem nào! – Tô Xán Xán mở ví đánh tách, lôi mọithứ bày la liệt lên bàn. 5 hào, 1 tệ 6,1 tệ 7, 1 tệ 8…

Rồi cô ngẩng phắt lên, nét mặt ủ dột:

- Làm sao đây, còn thiếu 2 hào…

Triệu Noãn Noãn:

Đúng là anh hùng khi sa cơ cũng hèn, chỉ thiếu 2 hào mà làm chết toi Tô Xán Xán! Không thế được, Tô Xán Xán gượng tươi nét mặt đến bên cô thu ngân, Triệu Noãn Noãn tự động đúng cách 30 mét, coi như không quen biết.

- Em gái à… Bớt một chút có được không? Mình chỉ có 1 tệ 8…

- … – Cô thu ngân dễ thương giật mình. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước về chi phí đăng ký kết hôn không bớt được. – Nụ cười thường trực mau chóng tắt lịm.

- Người đẹp ơi, nàng tiên ơi, em xin chị cứu em, bớt một chút được mà… – Tô Xán Xán quyết định hôm nay không còn giữ cái thể diện nào nữa. – Em nhất định phải kết hôn trong hôm nay! Nếu không bớt cho em, ngày mai em sẽ xin mang 2 hào đến trả được không?

- Việc này… – Cô thu ngân dở cười dở mếu. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước không thể cho nợ.

• Nàng tiên ơi, em xin chị đấy, chị nghĩ cách nào giúp em với! ! Tô Xán Xán tiếp tục nài nỉ. – Nếu không thì để lần sau ly hôn, em ra bù 2 hào được không?

Nét mặt cô thu ngân bắt đầu cau lại:

Xin lỗi, quy định của Nhà nước khoản chi phí đăng ký kết hôn va ly hôn là khác hẳn nhau…

Hừ! – Tô Xán Xán hết cách, đập tay lên bàn đánh chát một cái khiến Triệu Noãn Noãn giật mình quay lại nhìn. – Cô kia, quy định của Nhà nước cũng phải có tình có lý, cái cô tăng giá sao không thông báo trước? Nếu cái cô không giải thích được cho tôi hài lòng, ngày mai tôi sẽ đi kiện cái cô!

- Việc này… – Cô thu ngân sợ quá. – Xin chị đợi một chút. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cấp trên xin ý kiến…

* * *

Ba phút quý giá trôi qua.

Cô thu ngân gác máy, cười mủm mỉm nói:

- Thưa cô, thực xin lỗi cô, lãnh đạo chúng tôi nói chúng tôi có thất thố, để bảo vệ quyền lợi của cô, lãnh đạo chúng tôi quyết định miễn phí đăng ký kết hôn cho hai người.

Hả! Tô Xán Xán mở to mắt:

- Cái cô đã có lòng thành, tôi cũng không để bụng…

Cô thu ngân cúi xuống nhanh chóng viết hóa đơn trao cho Tô Xán Xán:

- Thưa cô, hóa đơn của cô đây, mời sang bên kia chụp ảnh.

Tô Xán Xán cầm hóa đơn, cúi nhìn hai chữ được đóng dấu đỏ chót “Miễn phí”.

- Cô ơi…, – Tô Xán Xán nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm

- Miễn phí tức là không phải đóng tiền đăng ký kết hôn à?

- Xin cứ yên tâm, đúng vậy ạ.

Tô Xán Xán lúc ấy mới yên lòng, cầm chắc tờ hóa đơn trong tay rồi nhìn đồng hồ.

Còn những 3 giờ đồng hồnữa.

Kéo Triệu Noãn Noãn mau chóng tới chỗ chụp ảnh, chụp ổn thỏa xong, làm mọi thủ tục xong, Tô Xán Xán mãn nguyện nhận hai bản đăng ký kết hôn từ tay bà cô già, hưng phấn tràn trề:

- Cô ơi, cám ơn cô quá, em thay mặt Đảng và Nhà nước cảm ơn cô nhé.

Bà cô già theo phản xạ co rúm lại.

Cuối cùng cũng đã ra đến cửa Cục Dân chính, Tô Xán Xán thở phào, nhìn đồng hồ.

Hay ghê, vẫn còn những 40 phút nữa.

- Gấp lắm rồi, chồng ơi, chúng mình nhanh lên! – Tô Xán Xán ngoắc tay, cắm đầu phi về phía trước.

Đến cả xưng hô cũng thay đổi, Tô Xán Xán, em thực là…

Triệu Noãn Noãn khó chịu ngúc ngoắc đầu, nhẫn nại bước nhanh theo Tô Xán Xán. Không phải! Là theo sau vợ chứ!