Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 24: Phiên ngoại: Sói và em bé chăn dê (5)



Buổi sáng, Dương Minh thức dậy, Chu Phóng cũng tỉnh theo. Cậu hỏi: “Chìa khóa của em đâu?”

“Chìa khóa? Không phải bị em ném đi rồi sao?” Dương Minh trêu.

“Đánh cái mới đi.” Lúc thốt lên lời này, sắc mặt Chu Phóng cũng chẳng đỏ lên. Cậu chàng chùm chăn, tiếp tục ngủ.

“Trong ngăn kéo ấy.” Dương Minh nói, “Lần sau đừng có ném cho tôi cái thứ này đấy.”

“Không phải chỉ có mỗi cái chìa khóa thôi sao.” Chu Phóng bực mình nhíu mày, “Biết rồi.”

Dương Minh thật vô cùng kiên nhẫn với cậu, cười cười rồi đi làm. Chu Phóng ngủ thẳng tới chiều mới dậy, giật ngăn kéo ra xem, chiếc chìa khóa bị cậu quăng đi đây rồi, cười cười nhặt lên, móc móc nó vào chùm chìa khóa của mình. Thoáng cái đến giờ ăn cơm, Chu Phóng vừa tới quán cơm thì gặp La Lâm đang uống cà phê xem báo. Người này tương đối có thành kiến với cậu, tự lý hành gian (*), ẩn ẩn tỏ tỏ đề cao Dương Minh hạ thấp cậu. Lúc cậu và Dương Minh xảy ra vấn đề, kẻ vui nhất nhất định là La Lâm.

(*) ý khinh miệt ai đó.

Giả bộ kinh ngạc, Chu Phóng lại gần chào hỏi.

“Chẳng phải anh La Lâm sao? Thật khéo nhỉ.”

La Lâm đang cười, lại nghe Chu Phóng nói tiếp: “Sao anh lại ở đây? Không giúp Dương Minh coi nhà nữa à? Tôi ngồi nhé?”

Nụ cười La Lâm cứng đờ: “Ngồi đi, dám cấm cậu sao?”

“Tôi xin ý kiến anh ấy mà.” Chu Phóng rút một điếu thuốc ra, cười, “Anh La chẳng phải là một người cứng nhắc?”

La Lâm bất đắc dĩ, đặt báo xuống: “Chu Phóng, cậu còn nói thế à? Là tôi vì sự tốt đẹp giữa cậu và Dương minh thôi, đừng coi hảo tâm là lòng lang dạ thú…”

“Thật á?” Chu Phóng sửng sốt, “Tôi còn tưởng anh bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác. Mà anh đã nói cái gì ấy nhỉ? ‘Chó già ngậm xương’ phải không? Tôi cũng định làm một con chó như vậy, giữ chặt lấy khúc xương ấy, không chia cho con nào hết.”

“Chu Phóng, cậu mà cũng nói lý cơ à.” La Lâm một bụng oan ức, “Được, chuyện hai người các cậu, muốn yêu đương ra sao thì ra.”

Chu Phóng nhìn anh ta đứng lên, còn nhiệt tình đề thêm: “Đi à? Ngồi thêm chút nữa, tôi đãi.”

.

Lúc La Lâm gặp Dương Minh, lập tức oán thán: “Không phải cậu không biết Chu Phóng là người thế nào. Cậu tính ở bên cậu ta thật? Tại sao cậu ta lại là ngoại lệ? Cậu biết thế nào là ngu ngốc không? Chính là như cậu bây giờ đấy.” La Lâm nói, “Dù sao đi nữa, bây giờ cậu thấy Chu Phóng còn hợp mắt, hắn nói gì làm gì cậu cũng khoan dung xử lý. Tuy từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng Chu Phóng đẹp sao? Cùng lắm chỉ là kiểu thương nhân phương nam, hại nước hại dân còn chưa tính, đã thế trông cái mặt mà ghét.”

Dương Minh quả thật hết cách với Chu Phóng, bao lâu nay cậu đã đắc tội La Lâm mất rồi. Buổi tối dùng bữa với Chu Phóng ở nhà hàng Liên Hoa, Dương Minh hỏi: “Em đã nói gì thế? Làm La Lâm nổi trận lôi đình.”

Chu Phóng cười: “Sao? Anh giải oan cho anh ta?”

Dương Minh đổi chỗ thực ăn trước mặt hai người: “Đừng trách tôi không nhắc em, tên La Lâm này thù dai lắm.”

Chu Phóng nén một cơn bất mãn, lần sau gặp mắt, cậu vẫn sẽ châm chọc La Lâm cho coi.

Múc một thìa canh đậu tôm, cảm thấy ngon, Chu Phóng cũng múc cho Dương Minh. Trên đường về, Chu Phóng thấy cả người ngứa ngáy, tưởng là bị côn trùng trong mấy lùm cây gần nhà hàng cắn. Đến khi về nhà, Dương Minh kéo tay cậu lên nhìn, cả cánh tay đã nổi hạch hồng, cởi quần áo, cả người cũng có, mẩn đỏ toàn thân.

Chu Phóng gãi một chút, Dương Minh chặn lại: “Còn gãi? Rách da bây giờ?”

“Khả năng trong canh bỏ lạc vào.” Chu Phóng nói, “Em dị ứng lạc, nhưng mà em cũng đâu ăn hạt lạc nào nhỉ.”

Dương Minh vừa lái xe tới bệnh viện, vừa gọi điện hỏi nhà hàng, nhà hàng đáp, trong cảnh quả có chút lạc, nghiền thành bột, nhồi trong đậu. Cho nên, hai người không thấy.

May mắn, Chu Phóng dị ứng tương đối nhẹ, châm cứu xong thì khỏi.

“Kể tôi nghe sao em lại dị ứng lạc?” Dương Minh ép hỏi.

Chu Phóng đáp: “Em quên rồi. Vả lại, cũng chả nghiêm trọng.”

Tối đến, mặt Dương Minh hầm hầm, kiểm tra tủ lạnh một lần, thực phẩm nào có lạc đều vứt hết. Chu Phóng tự biết sai, ngồi trên sofa, chờ Dương Minh lại gần, bèn đưa tay bắt lấy tay anh.

Dương Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cậu: “Cởi quần áo.”

“Khỏi rồi mà.” Chu Phóng vội nói.

Dương Minh đẩy cậu ngã xuống sofa, Chu Phóng muốn đưa tay chạm lên gương mặt anh thì lại bị chụp lấy. Cậu hơi run giọng, gọi: “Dương Minh? …”

Làm tình không hề dịu dàng.

Dương Minh nắm lấy tay cậu, bắt chéo ra sau, khiến cậu phải quỳ trên sofa. Chu Phóng giãy dụa muốn đứng dậy, Dương Minh dùng sức, Chu Phóng kêu lên đau, lại quỳ xuống. Phương thức làm tình rất dã man, ngoài trừ lần đầu tiên, Dương Minh chưa từng đối đãi với cậu như vậy. Lần này, anh thậm chí còn không cho phép cậu ngoảnh đầu nhìn.

Chu Phóng cắn răng, úp mặt vào sofa, mắt ửng đỏ. Sau đó, động tác của Dương Minh chậm xuống, thả tay ra, Chu Phóng vội vàng kéo lấy tay Dương Minh, đan mười ngón tay vào nhau.

Cậu thấp giọng xin tha: “Dương Minh, đừng như vậy! Đau lắm, em khó chịu.”

Rồi, đôi môi được hôn thật dịu dàng.