Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Quyển 1 - Chương 5-2: Mùa đông lạnh giá sắp đến (2)



Type: Trương Mỹ Hạnh

“Đó là để giao tiếp với dân làng.” Tôi giải thích.

“Vậy thì cô học tiếng Urdu để giao tiếp với tôi.”

“Chúng ta có thể dung tiếng Anh và tiếng Trung mà.”

“Rốt cuộc thì cô có học không?” Dứt lời, Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng trong trẻo đó khiến tôi như rơi vào thiên la địa võng không lối thoát.

Chưa đến ba giây tôi đã phải buông vũ khí đầu hang bĩu môi đáp: “Được, tôi học.”

Lâm chăm chú nhìn tôi, có vẻ sửng sốt rồi từ từ cúi đầu xuống. Ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể nhìn rõ hàng lông mi trên mắt anh ta, nhất thời cả hai đều thất thần. Một lúc sau tôi mới khẽ hắng giọng, quay đầu đi, hỏi: “ Có điều, vài ngày nữa là phải đi Chitral rồi, tại sao lúc này anh còn bắt tôi học tiếng Urdu?”

“Chitral đã bị phong tỏa ròi, không đến đó được nữa, cô không biết sao?”

“Phong tỏa?” Tôi hoang mang định ngồi dậy, không may đụng vào trán của Lâm đánh “cộp” một cái, tôi lại bật trở lại. Nền đất đóng bang cứng như thép, lần này thì cái đầu và lưng của tôi đều bị đau, trong giây lát mắt tôi hoa lên, trời đất chao đảo, nhưng dù vậy, tôi vẫn cố tuông ra một tràng câu hỏi: “ Chitral bị phong tỏa rồi sao?” Sao tôi không biết gì cả? Sao đột nhiên lại phong tỏa, ai phong tỏa?”

Đi Chitral tìm Alice là mục đích chính của chuyến đi Pakistan này, việc bị thương đã làm mất khá nhiều thời gian của tôi, nếu lại không thể đến Chitral thì đừng nói là Alice, ngay đến Mủi không khéo cũng chạy mất tăm rồi.

“Bão tuyết lấp mất đường đi, chứ cô tưởng ai phong tỏa?” Lâm chậm rãi nói.

“Lại là bão tuyết…” Tôi mếu máo than thở. Khu vực lòng chảo Broughton đang từng ngày từng giờ biến thành thế giới của bão tuyết, càng chần chừ càng không đi nổi. “Vậy còn đường nào khác không? Tôi thực sự có việc quan trọng phải đi Chitral.”

Lâm nhăn mày, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm. “Việc quan trọng gì đang đợi cô ở Chitral thế?”

“Việc riêng.”

“Cô không nói tôi cũng biết, đi tìm đàn ông chứ gì?”. Anh ta mỉa mai.

Tôi đáp bừa: “Ừ.” Muri cũng là đàn ông chứ bộ.

Mặt Lâm lập tức sa sầm, mãi lâu sau anh ta mới nói tiếp, ngữ điệu có vẻ xa lạ: ” Ngài tiểu thư, cô cũng có nhiều trò đấy nhỉ!” Nói rồi anh ta ngồi dậy, quay lưng về phía tôi.

Tôi định giải thích rõ với anh ta nhưng hễ mở miệng ra là lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ hỏi một câu gọn lỏn: ”Lâm, anh giận đấy à?”

Anh ta ”hừ” một tiếng.

Câu “Tại sao anh lại nổi giận?” nghẹn cứng trong miệng, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ một cách kì lạ. Cuối cùng, tôi đành ghé sát vào vai anh ta, hỏi nhỏ: «Vậy đường bị phong tỏa tới khi nào?”

Lâm bực bội đáp: ”Mùa xuân.”

“Mùa xuân? Tức là tháng tư sang năm sao?” Tôi gào lên thảm thiết. Chết đến nơi rồi, phải làm sao đây? Đừng nói là Ngô Chung, chỉ cần tới tháng Hai tết Nguyên Đán mà tôi không có mặt ở nhà thì không khéo đồng chí Vương Bảo Ngọc sẽ lật tung trái đất này lên để tìm tôi ấy chứ. Bà hoàn toàn không biết gì về chuyến đi Pakistan này, tôi định sẽ đi nhanh, đến quỹ thần cũng không biết, nhưng bây giờ phải làm sao đây?

Hay là thành lập một đội cảm từ quân thôn Gama để hộ tống tôi và Lâm vượt núi đi Chitral, giống nư năm xưa các chú bộ đội thưc hiện cuộc Vạn lí trường chinh? Nhưng tôi không muốn mạo hiểm giẫm vào vết xe đổ của Abbas, hơn nữa cũng không có tiền mà trả công cho người ta. Hàng ngàn hàng vạn ý tưởng hừng hực xoay vòng trong đầu tôi, tiếc là chẳng có cái nào hữu ích cả.

Tôi mếu máo lắc người Lâm, van vỉ: ”Lâm, mau nghĩ cách đi. Lâm…”

Cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại, hỏi tôi với biểu cảm phức tạp: ”Cô thực sự muốn đi Chitral ngay?”

Tôi nghiệm túc gật đầu.

“Vậy chúng ta có thể đi đường vòng đến Changga rồi đáp trực thăng đi Chitral.”

“Changga? Changga là ở đâu?”

“Là một thị trấn thuộc hạ lưu sông Broughton.” Anh ta trả lời ngắn gọn, có lẽ biết tôi là kẻ mù địa lí nê không buồn giải thích, nói tiếp: ”Mấy hôm trước, Wughi nói hiên giờ con đường duy nhất có thể ra khỏi đây chính là đi vòng qua Changga, ở đó vào đầu và giữa tháng sẽ có trực thăng quân dụng đáp xuống. Máy bay đó vốn là phương tiện vận chuyển nhu yếu phẩm tiếp tế của Liên hợp quốc nhưng phi công đôi lúc cũng cần kiếm thêm chút ít.”

“Vậy thì đi Changga.” Tôi vội nói.

“Có điều, không phải ngày nào cũng có máy bay đến, chuyến bay cuối cùng trong năm nay nghe nói sẽ cất cánh sau mười ngày nữa. Wughi nói là sẽ cử người hộ tống chúng ta đến đó trước vài ngày, sau đó chúng ta sẽ lên trực thăng đi Chitral.”

Đang nói, anh ta đọt nhiện chuyển chủ đề: ”Mễ Lạp, không còn nhiều thời gian cho cô học cưỡi ngựa nữa đâu.”

“Hả?” Trong khi đầu óc óc toi còn bận xử lí cái tin phải đi Changga thì Lâm đột nhiên nói một câu khiến tôi sửng sốt. “Cưỡi ngựa sao?”

“Để đến Changga chỉ có cách cưỡi ngựa, cho nên bắt đầu từ ngày mai, cô phải học cưỡi ngựa. Đích thân tôi sẽ dạy cô, cô bạn Ngải Mễ Lạp ạ.” Lâm nói nhẹ như không.

Changga là thị trấn ở xa Gama nhất, độ cao so với mực nước biển chỉ có hơn năm trăm mét nhưng đường xá rất hiểm trở, khó đi. Từ tháng Mười hai đến tháng Tư, trước khi mùa xuân tới, Changga là cầu nối duy nhất giữa thôn Gama với thế giới bên ngoài.

Không biết có nên nói cho Lâm biết rằng thực ra từ sau lần bị ngã từ trên núi tuyết xuống thập tử nhất sinh, tôi rất nhạy cảm với những từ như ”vượt rào, trèo qua”, vậy mà giờ còn phải “cưỡi ngựa” nữa. Cả đời này tôi không muốn phải cưỡi trên lưng bất kì một loài động vật nào cả!

Nửa đêm trước buổi học cưỡi ngựa, tôi cứ trằn trọc không yên. Từ khi sinh ra, tôi vốn đã sợ tất cả những loài động vật lông lá không cùng giống loài với mihfm cho dù đó chỉ là một con mèo chứ đừng nói là ngựa. Tuy nhiên sau một hồi tự làm ”công tác tư tưởng”, cuối cùng tôi an ủi mình rằng khái niệm ”cưỡi ngựa” chắc chỉ là trèo lên ngồi trên lưng ngựa, sau đó để ngựa dẫn di là được, vậy thì tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng lưng ngựa là một chiếc ghế xô pha mềm mại, nhờ vậy mà nửa đêm về sáng, tôi ngủ rất ngon lành.

Nhưng xem ra đôi lúc tôi thực sự quá ngây thơ, và cũng nghĩ quá tốt về Lâm. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ta cực kì không tốt, gần đây thì cũng khá hơn một chút, nhưng đến hôm nay thì có một sự biến đổi động trời. Tất nhiên một phần là vì tôi kém cỏi, nhưng quan trọng hơn là vì anh ta vẫn chưa hết giận nên muốn trả đũa tôi. Đúng là đồ đàn ông hẹp hòi!

Tôi vô thức lùi lại.

Anh ta lại hớn hở vẫy tay gọi tôi: ”Đừng sợ, lại đây.”

Tôi lùi thêm một bước, lúc cười hớn hở thế này, “em Lâm” trông thật đáng sợ.

Một giờ sau, y như rằng Lâm lộ rõ bản chất độc ác của mình. Anh ta nhanh như chớp túm lấy cánh tay tôi, đẩy về phía con ngựa, miệng vẫn hằm hè: ”Tôi không tin là mình lại chịu thua cô!”

Đến con ngựa trắng được đặc biệt chọn lựa cho tôi cưỡi cũng bị tiếng gầm gừ của anh ta làm cho giật mình, lắc đầu liên tục. Tôi cũng lắc đầu theo, bản năng sống mách bảo tôi vùng thoát khỏi bàn tay của anh ta, tôi gào toáng lên: ”Để tôi tự cưỡi đi được rồi. Lâm, buoonh tôi ra! Ui da, đau!” Anh ta chưa nghe thấy tôi gào thét thì lại càng kéo mạnh hơn.

Đám trai làng tập hợp chơi polo trên sân đều dừng lại, tò mò nhìn chúng tôi.

Tôi im bặt, cảm thấy vô cùng mất mặt. Tôi nắm chặt bàn tay lại để có thêm dũng khí, tự nhủ phải kiên cường lên, nhưng kiên cường phải có thực lực làm hậu thuẫn thì mới ổn. Lúc này, Lâm đã không chút khách khí đặt một tau lên thắt lưng tôi, nói: ”Nâng cao chân trái lên, đúng rồi, giẫm lên bàn đạp, một phần ba là được rồi, lên đi!” Dứt lời, một lực đẩy mạnh mẽ ập tới, đẩy tôi lên lưng ngựa. Mặc dù có Lâm hỗ trợ nhưng tôi vẫn giống như cái bao tải nặng trịch, chỉ đu lên được một tí rồi lại rơi phịch xuống. Lâm như chiếc đệm thịt đỡ lấy tôi, vì anh ta đứng phía sau nên tôi không trông thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ khá kinh ngạc. “Ái chà, cô béo lên rồi đấy!” Đám trai làng nghe thế lập tức bụm miệng cười khúc khích.

Một trong những sự đả kích độc ác nhất đối với phụ nữ hiện đại chính là có người bảo cô ta béo! Tôi nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị nhảy lên lưng nguwak lần thứ hai, lần này Lâm dịch tay xuống phía dưới khá nhiều, gần như sát tới mông tôi, cho nên đương nhiên tôi lại thất bại.

Những tiếng huýt sáo trêu ghẹo nổi lên, đột nhiên có người nói to: “Anh Lâm, bế cô ấy lên ngựa luôn đi!” Dứt lời, đám trai làng cười phá lên, còn Lâm thì lại mỉm cười, quay lại đáp: ”Được.”

Trời mênh mông, đất mênh mang, tôi biết giấu mặt vào đâu đây?

Lại thử lên ngựa một lần nữa, lần này, tôi kiên quyết yêu cầu để mình tự làm.

“Cô làm được không đó?” Lâm nghi ngại hỏi.

Tôi vỗ ngực, dõng dạc đáp: ”Đương nhiên là được.”

Anh ta cười khúc khích, không chút khách khí nói: ”Thôi đi” sau đó khuỵu chân, hạ thấp người xuống, hai tay túm chặt lấy mắt cá chân trái của tôi, nói: ”Tôi đếm đến ba thì cô nhảy lên nhé!”

Càng ngày dân làng đến xem tôi tập cưỡi ngựa càng đông, ai nấy đều tươi cười hớn hở, có người còn đang cắn thứ gì đó như hạt dưa, y như những khán giả đang háo hức chờ xem màn kịch hay. Tôi bám hai tay vào yên ngựa, mắt nhìn thẳng, nhưngđầuóclại hoàn toàn trống rỗng. Đột nhiên Lâm lại thốt ra một câu: ”Mễ Lạp, sau này đừng có đông tí lại vỗ ngực nhé, đã nhỏ lắm rồi. Nào, một, hai, ba!”

Dứt lời, cả người tôi đã được một lực đẩy lớn nâng lên, vượt qua lưng ngựa và ngã uỵch xuống phía bên kia, cả quá trình tôi chẩng khác gì một cái bao tải bị vứt từ bên trái ngựa sang bên phải ngựa cả. Chưa kịp hiểu mô tê gì, tôi đã thấy mình nằm sõng soài trên mặt đất.

Lần này thì đẹp mặt rồi! Dân làng không cười nữa mà đồng loạt chạy đến, vây kín lấy chúng tôi, tranh nhau nói: “Anh Lâm, sao anh lại ném chị Ngải Như vậy?”, tôi nhận ra giọng nói kinh ngạc đến khó tin của Ceda ; “Anh Lâm, mặc dù Tiểu Ngải hơi ngôc nghếch thật đấy nhưng anh là đàn ông, cần có sự kiên nhẫn chứ!”, đây là giọng nói của Dela ; ”Đã bảo anh bế cô ấy lên mà không nghe!”, đây là giọng của một ai đó trong đội polo ; ”Tiểu Ngải, có đau lắm không?”, còn đây là giong của một ông lão. Xem ra dân làng Gama đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào, ít ra cũng không có ai cười nhạo khi tôi ngã tới mức thê thảm như thế này.

“Sau khi lên ngưa, sao cô không mở hai chân ra?” và đây là giọng vừa lo lắng vừa tức giận của Lâm. Anh ta ở gần toi nhất nên vừa lo lắng vừa tức giận của Lâm. Anh ta ở gần tôi nhất nên lao tới kéo tôi dậy, sau đó sờ nắn loạn cả lên, hỏi: ”Có đau không?”

Anh ta kinh ngạc, ”Tiếp tục?” Thấy tôi kiên định gật đầu, anh ta có vẻ lo lắng, nói: ”Nhưng…”

“KHông nhưng nhị gì cả! Hôm nay nếu không được lưng ngựa, tôi sẽ không ăn cơm!” Tôi nghiến răng nhả từng chữ.

Kết quả, tối hôm đó, quả nhiên tôi đã không được ăn cơm. Có những lời nói khoác thực sự không nên thoát ra, vì một khi thốt ra rồi sẽ mang đến hậu quả vô cùng thê thảm.

Nhờ cái bụng đói khích lệ, ngày hôm sau, tôi đã lo lên lưng ngựa thành công, tất nhiên không phải tự tôi lên được mà là nhờ Dela mang một tảng đá tới làm bệ đỡ. Lần này thì tôi thong thả trèo lên lưng ngựa như bước lên bậc cầu thang. Dela còn tranh thủ ghé tai tôi thì thầm: “Cố len Ngải! Jiahan tới đấy.”

“Hả… Cái gì cơ?” Tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy Jiahan đứng ở đầu kia sân tập. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trông như một đóa hoa hải đường nổi bật trên nền tuyết trắng. Tôi liếc mắt sang chỗ Lâm, con gái nhà người ta lại tời rồi kìa!

Từ sáng tới giờ, Lâm luôn vác bộ mặt hậm hực như thể tôi nợ anh ta một trăm ngàn đô la vậy. Anh ta không ngừng quát tháo tôi, nào là: “Phải có bệ đỡ mới lên ngựa được à, trên thảo nguyên cô đi đâu đẻ tìm bục kê chân chứ, Ngải Mễ Lạp?” hoặc là “Phải dùng lực ở eo, cô hiểu chưa hả? Không phải dùng bụng!”…Tóm lại là không được một câu tử tế, cũng chẳng có thái độ nhã nhặn. Lúc này, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt. Nhìn anh ta nở nụ cười quyến rũ hút hồn đó với mình, tôi thực sự chỉ cảm thấy như những tran gió u ám từ ngọn núi phía sau thôn Gama đang cuồn cuộn thổi đến.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và nói: “Thúc vào bụng ngựa, biết chưa?”

Tôi sởn hết cả da gà.

“Như thế này này.” Dứt lời, Lâm túm lấy cổ chân tôi, thúc vào thân con ngựa. Tôi bị giật mình bởi hành động đột ngột này nên suýt chút nữa ngã khỏi lưng ngựa. “Phải đá vào chỗ này này, nhớ chưa?”, anh ta dặn ò tiếp.

“Nhớ rồi, nhớ rồi.” Lần này thì tôi thực sự đã hiểu.

Lâm thwor dài, than: “Cô mà nhớ được mới lạ đấy!”

Trong khi tôi vẫn còn ớn lạnh sởn gai óc bởi sự ân cần trong lời nói của Lâm thì anh ta đã nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, áp sát vào lưng tôi, vòng hai tay qua eo tôi, túm lấy dây cương. Người tôi bất giác cứng đờ, tư thế này… Theo phản xạ, tôi ngả người về phía trước.

Con ngựa khinh khỉnh hướng con mắt đen láy liếc về phía tôi.

“Thẳng lưng lên! Khom lưng thì cưỡi ngựa thế nào được?” Lâm quát.

“Nhưng nếu thẳng lưng thì chẳng phải sẽ dính vào sao”, tôi tự nhủ.

“Thẳng lên!” Lâm huých một cái vào lưng tôi, lập tức tôi phải thằng người lên như một phản xạ có điều kiện. Qua lớp quần áo, tôi có thể cảm nhân được nhịp đập tim và hơi ấm trên cơ thể anh ta, thé là mặt mũi tự dưng đỏ bừng cả lên.

Lâm nghiên đầu, thì thầm vào tai tôi, luồng hơi nóng phả ra từ miệng anh ta khiên tôi nhồn nhột. “Cô đừng có cử động lung tung, có tin tôi sẽ ném cô xuống không?”

Hic, tôi tin chứ!

Đứng dưới mái hiên thấp, sao không khỏi cúi đầu ; đặc biệt là những kẻ lớn lên trong xã hội hiện đại chưa từng đấu tranh giai cấp như tôi thì sự tự giác phục tùng lại càng khó tránh khỏi. Thế là tôi chỉ còng cách răm rắp nghe theo lời hướng dẫn của Lâm. Và hôm đó, sự tiến bộ của tôi rõ ràng có thể dùng hai chữ “thần tốc” để hình dung, không chỉ trèo lên qua được lưng ngựa mà tôi còn phi nước kiệu được vài vòng quanh sân, thậm chí Lâm còn tiện thể đưa tôi tới rừng hạnh nhân đi dạo. Khi đi qua đám đông dân làng, anh ta vẫn giữ nguyên bàn tay trên eo tôi, không hề suy suyển, tôi đương nhiên càng không dám động đậy.

“Đợi cô cưỡi ngựa thành thạo rồi, chúng ta sẽ chọn ngày trăng tròn, cưỡi ngựa lên núi ngắm cảnh, thế nào?” Lâm thì thầm đề nghị.

“ờ.” Tôi hờ hững đáp.

Anh ta khẽ cười, tiếng cười khiến ngực anh ta hơi rung lên, chạm vào lưng tôi, cảm giác buồn buồn.

Màn kịch cưỡi ngựa cùng nhaucuar tôi và Lâm nhanh chóng có hiệu quả. Chưa đầy ba ngày sau, Jiahan đã tìm đến tận nhà tôi, và câu đầu tiên của cô ta chính là: “Cô và Lâm có đúng là chị em không?” Tôi và Lâm có phải là chị em không, việc này đã có rất nhiều người tỏ ý nghi ngờ, nhưng chặn ở cửa để hỏi như thế này thì cô ta là người đầu tiên.

Hôm đó, tôi vừa kết thúc buổi học cưỡi ngựa, hai chân đều mỏi nhừ, chưa kể lại đang buồn đi vệ sinh, vậy mà cô ta dám chặn đường tôi. Mấy ngày trước, Lâm đã trở lại thôn Gama hạ giúp dân làng bên đó tổ chức tang lễ cho tay súng bắn tỉa xấu số kia, mấy ngày liền tôi không thấy bóng dáng Jiahan lởn vởn trong thôn, không ngờ hôm nay cô ta lại tìm đến tận cửa, hỏi đi hỏi lại tôi có phải là chị ruột của Lâm không. Phụ nữ luôn cho rằng một người đàn ông không yêu mình là vì anh ta có người phụ nữ khác, đây là chân lí luôn đúng mọi lúc mọi nơi. Tôi chỉ mím môi không đáp.

“Cô không nói tôi cũng biết, cô và Lâm đã cùng bỏ trốn tới đây, bởi vì cô nhiều tuổi hơn anh Lâm nên gia đình anh ấy không đồng ý chứ gì? Cô hoàn toàn không phải là chị gái của anh ấy, cô chính là vợ của anh ấy!”

Đoạn đầu tôi vẫn có thể nghe tai trai cho ra tai phải. Dù sao trong khoảng thời gian này, Lâm cũng là người thân cận nhất của tôi, nếu anh ta đã có ý lảng tránh đóa hoa trước mặt này thì bất luân đúng sai, tôi đêu nên giúp anh ta một tay. Nhưng khi sự chỉ trích đầy phẫn nộ của Jiahan biến thành những lời vu khống bỏ nhà theo trai thì tôi không thể nào bình tĩnh được nữa.

“Khoan đã!” Tôi cắt ngang tràng suy diễn kể lể của cô ta, xẵng giọng hỏi: “Vợ chồng gì, bỏ trốn gì chứ?”

Jiahan lớn tiếng than: “Tiểu Ngải, tôi luôn coi cô là bạn, vậy mà đến hôm nay cô vẫn còn lừa dối tôi. Mọi người đều biết cả rồi, hai người rõ ràng là vợ chồng!”

Tôi kinh ngạc nhắc lại: “Vợ chồng?”

Jiahan giậm chân hét to: “Phải, vợ chồng, cho nên anh ấy mới nói cô không thể chấp nhận.”

Tôi lắp bắp: “CHấp…chấp nhận cái gì?”

“Chấp nhận cho tôi và Lâm ở bên nhau.”

Không phải tôi đã xuyên không rồi chứ? Sao đầu óc bỗng nhiên trống rỗng thế này? Rồi tôi sực nhớ ra, tín đồ đạo Hồi có thể lấy bốn vợ, chỉ có điều, trước khi người chồng lấy vợ mới, nhất định phải được sự đồng ý của những người vợ khác trong nhà. Tôi suýt thì ngã ngửa, sống trên đời 26 năm, quả thực chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với các cái gọi là”nạp thiếp cho chồng” này. Trong lúc sững sờ, tôi không rõ Jiahan nói gì nữa, cho tới khi cô ta đột ngột chuyển ý: “Tôi đã nghe thấy những lời Lâm và người đàn ông đã chết nói với nhau.” Ngập ngừng một lát, cô ta tiếp: “Ngải, tôi không để tâm chuyện Lâm là một người Rajput đâu.”

“Rajput?” Trong tiếng Urdu cổ, từ này có nghĩa là “hậu duệ của nhà vua”. Theo tôi biết thì tộc người Rajput sống trên thảo nguyên, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chỉ cần nhìn các vì sao trên trời là có thể biết được thời tiết như thế nào, có tổ tiên là tộc người Aryan cổ đại, tóc đen da trắng, nổi tiếng với sự giàu có và những mĩ nhân ; có điều, dân tộc này đã bị tiêu diệt từ lâu, nghe đồn chỉ còn vài chục người sống lưu vong ở nước ngoài. Nguyên nhân của sự diệt chủng nghe nói là chuyện báo thù, đối với một bộ phận người Pakistan, đặc biệt là những người lớn tuổi thì “Rajput” là một danh từ ghê gớm, không nên nhắc tới.

“Ngoài ra, việc người đàn ông đó bị bắn trọng thương, tôi cũng sẽ không nói cho người thứ 3 biết.” Jiahan bổ sung.

Tôi sửng sốt, bị bắn trọng thương? Tim tôi đập thình thịch, tôi hồi hộp hỏi dò: “Cô…ý cô là vết thương của người đàn ông đó… là do Lâm bắn sao? Lâm..”

Jiahan hướng cặp mắt đỏ hoe về phía tôi, quả quyết nói: “Tóm lại, tôi tin anh ấy, anh ấy nói không phải thì là không phải.” Cuối cùng, cô ta hậm hực bỏ đi. Từ hôm đó tới tận lúc chúng tôi rời khỏi Gama, tôi không hề gặp lại Jiahan nữa.

Sau khi Jiahan bỏ đi, tôi vội quay lại sân tập tìm Lâm. Lúc này, anh ta đang chải lông cho ngựa Bạch Nhi của tôi. Từ lúc xa tôi đã lớn tiếng hỏi: “Lâm, anh biết chuyện gì chưa?”

Lâm hỏi lại, vẫn không ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”

Thấy anh ta bình tĩnh như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, đành phải kiềm chế cảm xúc, ôn tồn nói: “À, trong thôn đang đồn…” Tôi vốn muốn nói trong thôn đang có những lời đồn bất lợi về chúng ta, nhưng không hiểu sao lại không thốt ra được cả câu.

“Đang đồn chuyện 2 chúng ta cùng bỏ trốn tới đây phải không?” Anh ta vừa nói vừa phủi bụi trên người con Bạch Nhi, sau đó hất hàm, nói: ”Cô đi ra đằng kia đi.” Anh ta ra hiểu cho tôi tránh sang phía bên kia con Bạch Nhi.

“Thì ra anh đã biết?” Tôi ngạc nhiên, vừa đi sang chỗ anh ta chỉ vừa hỏi: “Vậy giờ làm thế nào đây?”

Lâm hỏi vu vơ: “Cái gì mà làm thế nào?” rồi ném cho tôi chiếc bàn chải, tiếp: “Cô chải hết chỗ tuyết dính ở mông của Bạch NHi đi.”

Tôi càm bàn chải nhìn theo bóng dáng bận rộn của anh ta, sau cugf đã hiểu ra. “Không cần bận tâm tới những tin đồn đó sao?”

Lâm nheo mắt nhìn tôi, chau mày, nói: “Chải đi chứ!” Thấy tôi cuối cùng cũng bắt đầuvung vẩy chiếc bàn chải, anh ta mới chịu đi vào chuyện chính. “Không kịp làm gì nưa đâu, dân làng Gama thượng và hạ đều biết rồi.”

Nghe thế tôi vội dừng tau, kinh ngạc nói: “Không thể nào, chỗ này đâu có Internet, sao tin đồn có thể lan nhanh đến vậy, chẳng lẽ là bọn dê truyền tin sao?”

“Không phải, là tôi truyền tin.” Lâm đính chính.

Chiêc bàn chải rơi “bộp” xuống đất. Tôi nghe như sét đánh ngang tai, ngay đến giọng nói cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn: “Tại sao?”

Anh ta đáp: “Trong lòng tôi đã có người khác rồi, tôi không muốn làm cô ấy buồn.” Nói rồi, anh ta chuyển sang đứng cạnh tôi, cánh tay đang chải lông ngựa vẫn đưa qua đưa lai một cách nhịp nhàng và đều đặn, thi thoảng tôi còn nghe thấy cả tiếng khịt mũi đầy mãn nguyện của Bạch Nhi.

Lòng tôi bỗng nặng trĩu, anh ta nói anh đã thích người khác rồi. “Nếu như anh đã thích người khác rồi thì càng không nên nói tôi và anh… toi và anh…” Tôi cắn môi, aaos úng không nói nên lời.

“Cô cảm thấy cách này không tốt sao?”

Tôi đang định gật đầu thì anh ta đã tự trả lời: “Tôi cảm thấy cách này rất tốt.”

Tôi thực sự chả hiểu ra làm sao, đầu óc rối như canh hẹ.

“Vài ngày nữa là đi rồi, cứ kệ cho người ta đồn đi.”

“Nếu như vài ngày nữa đã đi rồi, tại sao anh không cố giữ mối quan hệ chị em chứ?”

“Tôi vốn dĩ vói cô đâu phải chị em.” Anh ta điềm tĩnh nói rồi quay sang nhìn tôi.

Câu này lại không đúng ngữ pháp, nhưng hiện giờ đầu tôi muốn phát sốt lên dây, không thể nào suy nghĩ cho rõ ràng, Thẫn thờ một lúc lâu, tôi bèn vứt chiếc bàn chải xuongs, co chân bỏ chạy. Lâm nhanh như cắt kéo tôi lại, hỏi:

“Lại đi đâu đấy?’

Còn có thể đi đâu được nữa, đương nhiên là quay về tìm một góc yên tĩnh để bình tâm lại rồi.

“Về nhà phải không? Đợi tôi cùng về.” Nói rồi Lâm nhanh chóng thu dọn dụng cụ và không quên đắp chân cho Bạch Nhi.

Tôi nhìn anh ta lượn qua lượn lại trước mặt, bàn tay hết nắm chặt rồi lại mở ra, cuối cùng lên tiếng: “Lâm”

Anh ta ngoảnh đầu nhin tôi, nét mặt rất dịu dàng. “Ừm?”

“Khẩu súng của anh đâu?”

“Khẩu súng nào?” Mặt anh ta không hề đổi sắc.

“Khẩu súng anh làm rơi lúc hôn mê đó, tôi đã giấu vào ba lô lưng sau khi Abbas bị ngã xuống vực thì không thấy đâu nữa. Anh đã lấy lại phải không?” Sau khi tới thôn Gama, tôi không nhìn thấy khẩu Beretta đó một lần nào, cứ tưởng mình đã làm mất, bây giờ xem ra nhân lúc tôi ngủ say, Lâm đã lấy lại rồi.

“Có phải anh đã lây lại rồ sau đó dùng nó.. dùng nó để giết người đàn ông đo?”

“Tôi không giết ông ta. Nếu tôi muốn ông ta chết thì đã không bắn vào cánh tay.” Lâm vẫn đáp với giọng bình thản.

Cậu hai nhà họ Ngô văn võ song toàn, luận tài bắn súng thì có thể nói là bách phát bách trúng, nếu anh ta muốn giết người, chắc không phải bắn phát thứ 2, càng không có chuyện để ông ta sống thêm nhiều ngày đến vậy. Nhưng việc này đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng lí giải của tôi. Nói như vậy tức là anh ta đã nổ súng, nhưng tại sao trên cơ thể người đàn ống đó lại có 2 vết thương, một vết do Lâm bắn ở thôn Gama, vây vết thứ 2 thì sao?

“Cũng tức là anh biết vì sao người đàn ông đó muốn giết tôi?”

“Ông ta nhận nhầm người.”

Tôi ngạc nhiên, nhận nhầm người ư?

“Ai nói vơi cô những điều này? Jiahan à?” Lâm đột nhiên hỏi. Thấy tôi im lặng, anh ta sa sâm mặt, nói: “Cô cứ về trước đi, tôi đi một lát rồi về sau.”

Dứt lời, Lâm đi về phía thôn Gama hạ, được vài bước bỗng quay lại nhìn tôi, mỉm cười và nói: “Đừng sợ.”

Đúng là tôi đang sợ, nhưng ngoài sợ ra, không biết sao tôi còn cảm thấy hơi đau lòng nữa.

Đến chập tối, tôi gặp lại Lâm ở bên ngoài nhà Wughi, thần sắc của anh ta đã bình thường trở lại. Trên đường quay về, anh ta còn tiện thể nặn 1 quả bóng tuyết để chơi nữa, mặc dù biểu cảm vẫn rất lạnh ùng nhưng tôi có thể thấy tia sáng long lanh nơi đáy mắt anh ta.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi đứng trên dốc, dùng tay ra hiệu gọi anh ta.

Lâm ngẩng đầu lên, nìn thấy tôi bèn nở nụ cười rạng rỡ và trong veo. Tôi đứng từ xa nhìn anh ta mà cảm thấy hoang mang vô cùng. Lâm, rốt cuộc đâu mới là con người của thật của anh? Là người đàn ông khôi ngô tuấn tú hay là người đàn ông lẩm nhẩm cầu nguyện Thánh Allah, hay là cả 2? Mặc dù anh ta chưa từng nói, mặc dù tôi cũng chưa từng hỏi, nhưng tôi biết anh ta tiếng tăm lừng lẫy trong 1 “giới” nào đó và được gọi là “cậu Hai”, tôi biết anh ta là hậu duệ của tộc người Rajput đã bị diệt vong, 1 tay súng cừ khôi, và để cứu tôi, anh ta đã trực tiếp hoặc gián tiếp giết người. Nhưng tại so anh ta lại cứu tôi? Còn Sumy là ai? Lòng đầy thắc mắc, nhưng dù hỏi bao nhiêu lần thì Lâm cũng chỉ có duy nhất 1 lời đáp: “Những việc này không liên quan tới cô. Sau khi xuống núi, cô chỉ cần phủi tay nước là được rồi.”

Sau đó, chúng tôi không nhắc tới chuyện khẩu súng nữa, tôi cũng không biết Lâm đã nói chuyện gì với Jiahan, vì anh ta không chịu hé răng nửa lời. Ngày nào cũng vậy, ngoài việc tập luyện môn polo, anh ta chỉ chải lông cho Bạch Nhi hoặc dạy tôi học tiếng Urdu.

Có lúc, tôi thấy Lâm lặng lẽ nhìn dãy núi tuyết x axa, nét mặt rất thanh thản. Lâm nói anh ta thích nơi này, thích những tháng ngày như thế này. Nhìn ánh mắt sáng ngời in bóng trời xanh núi tuyết của anh ta, tôi nghĩ chắc anh ta nói thật. Lâm băt đầu dạy tôi tiếng Urdu cổ, có lẽ vì sắp phải đi nên câu đầu tiên trong tiếng Urdu mà tôi được học chính là: “Tạm biệt.”

Lâm dùng giọng nói êm ái, mượt mà của mình dạy tôi rằng trong tiếng Urdu, “tạm biệt” là ”Khuda hafiz”.

“Khuda” là Thượng Đế của người Ba Tư, còn “Hafiz” bắt nguồn tữ chữ “Hifz” trong tiếng Ả Rập, có nghĩ là “bảo vệ”. Cho nên câu nói này có thể hiểu là: “Chúa sẽ phù hộ bạn” và được sử dungjphoor biến trong cộng đồng người theo và không theo đạo Hồi.

Ở Pakistan và Afghanistan, đặc biệt là ở vùng núi đồi giáp ranh giữa 2 nước, khi tạm biệt hoặc biết sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, người ta sẽ nói: “KHuda hafiz-Chúa sẽ phù hộ bạn.”

“Câu này hay quá! Sau này khi tạm biệt ai đó, tôi cũng sẽ nói: “Chúa sẽ phù hộ bạn ”.” Tôi tán thưởng.

Lâm không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

Tôi biết rất nhiều thứ tiếng, mặc dù số mà tôi có thể nói lưu loát không nhiều, nhưng trong tất cả những ngôn ngữ mà tôi từng học hoặc tìm hiểu, đây chắc chắn là một trong những ngôn ngữ đẹp nhất. ”Chúa sẽ phù hộ bạn”, khi nói câu này, ngay đến ánh mắt cũng sẽ trở nên dịu dàng. Tôi đâu biết rằng nếu không trải qua những sóng gió biến động thì người Urdu sao có thể nói ra lời từ biệt đầy đau thương đến vậy, họ không nói ”hẹn gặp lại” mà lại nói “ Chúa sẽ phù hộ bạn”.

Mỗi khi thốt ra câu này, Lâm cũng vô cùng xúc động. “Chúa sẽ phù hộ bạn.” Không bao lâu sau, tôi đã nói được câu này giống hệt Lâm, ngay cả đến ngắt câu, ngăt đoạn cũng vô thức bắt chước anh ta. Mỗi lần ngg tôi nói, anh ta đều tỏ vẻ khinh khỉnh. “Cái hay không học, những cái vớ vẩn thế này lại học rõ nhanh.” Nhưng lúc này, anh ta lại mang đến cho tôi 1 cảm giác đặc biệt, về sau tôi mới biết cảm giác đó là trách nhiệm.

Lâm rất thích ra ngoài đi dạo sau bữa tối. Anh ta toàn lấy cớ cái chân đau vẫn chưa thể đi lại nhanh nhẹn để đòi tôi dắt đi, cùng ngắm sao hoặc vào rừng hạnh nhân hut thuốc lá, mệt rồi thì về nhà ngủ. Đã rât lâu rồi tôi không còn trở mình lung tung trong giấc ngủ nữa mà có thể ngủ ngon lành 1 mạch tới khi trời sáng,có úc ngjix những tháng ngay này cũng không đến nỗi nào, lăn lộn ở Thượng Hải mấy năm, lúc nào đầu óc tôi cũng căng như dây đàn ; còn bây giờ, ngày nào cũng rất thoải mái dễ chịu, không còn mệt mỏi, cũng không còn cảm giác trống rỗng nữa. So với khi ở Thượng Hải ngày ngày đau đầu vì công việc, thăng chức, hầu hạ Bá Kiên thì cuộc sống này tốt hơn nhiều.

Jiahan không xuất hiện nữa, Kangkun cũng không. Tôi nghe nói trong đám tang của tay sát thủ, Kangkun có xuất hiện, nhưng tôi lại nhìn thấy Ka. Khi trông thấy tôi, cậu ta mỉm cười quay lại, giơ tay làm động tác cắt cổ, đây là việc duy nhất khiên tôi đứng ngồi không yên.

Sau 1 tuần lễ học cưỡi ngựa, phía Changga báo tin. Wughi đã sắp xếp ổn thỏa để tôi và Lâm rời khỏi Gama. Hôm chúng tôi lên đường là 1 ngày hiếm hi có thời tiết đẹp, bầuủi trời trong xanh không 1 gợn mây, núi đồi trùng điệp, nham thạch nứt nẻ xen lẫn những đỉnh núi nhiều màu sắc khiến người ta không khỏi choáng ngợp vì vẻ hùng vĩ và tráng lệ đến nghẹt thở.

Ly biệt khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, tôi cũng không thể ngờ rằng có mấy ngày ngắn ngủi sống ở Gama mà lại khiến tôi lưu luyến đến vậy. Wughi dẫn dân làng vào rừng hạnh nhân rót trà tiễn chân chúng tôi, Ceda xách một chiếc túi nhỏ với tâm trạng đầy phấn khích, đứng chen giữa tôi và Lâm. Cuối cùng Wughi cũng phải đồng ý cho cô bé theo chúng tôi tới Changga chơi. Điều khiến tôi kinh ngạc là trong đội ngũ xuất hành có cả Kangkun. Cậu ta và Dela sẽ hộ tống tôi và Lâm tơi changga.

Tôi từ chối sự hộ tống của Kangkun. Wughi bối rối nói: “Thế không được đâu, cháu gái ạ. Nếu ta từ chốn Kangkun thì chính là sỉ nhục Abbas chưa hoàn thành sexphair do con trai anh ta làm nốt, từ chối chính là sự bất kính lớn nhất đối với người đã khuất.

Tôi lo lắng vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Wughi đột nhiên tiến sát lại chỗ tôi, hạ giọng nói: “Đừng sợ, cháu gái. Ta đã cử Dela đi cùng rồi, còn có cả Lâm nữa mà, họ sẽ không để cháu gặp chuyện không hay đâu. Đừng sợ!” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ông cụ nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

Phút từ biệt cuôi cùng cũng tới. “Cầu Chúa phù hộ các cháu!” Wughi lần lượt đưa trà Bạch Ngọc cho chúng tôi, ai cũng uống cạn cốc trà trong tay mình, bao gồm cả Lâm. Ông cụ đặt bàn tay thô ráp và nứt nẻ lên cánh tay phải của tôi, nói: “Tiểu Ngải, tạm biệt!” Trên người ông cụ còn đượm mùi khói bếp và mùi lông dê ẩm ướt, mùi hương này khiến tôi cảm thấy yên lòng.

Tôi nhìn thấy trng đám đông có cả vợ của Abbas và Ali. Thằng bé đứng dựa vào mẹ, ngậm ngón ay trong miệng.

Đúng lúc này, tôi đã thốt ra 1 câu mà ngay cả bản thân mình cũng thấy bất ngờ. Tôi hướng về phí Wughi và toàn thể người dân trong thôn, nhìn lướt qua họ 1 lượt, sau đó dừng lại ở Ali, dõng dạc nói: “Tôi sẽ trở lại xây dựng trường học, việc này tôi nói được sẽ làm được!” Rồi tôi đặt bàn tay phải lên ngực mình, nhẹ nhàng và thận trọng nói: “Tôi hứa, nhân danh Thánh Allah!”

Tất cả đều nhìn về phía tôi, Lâm càng sửng sốt. Tôi coi như không nhìn thấy nét mặt khó tin của họ, chỉ quay sang nhìn Wughi. Biểu cảm của ông cụ vẫn không thay đổ, đôi mắt đầy vết chân chim dường như thấu hiểu tất cả, một lúc sau, khóe miệng ông ta hiện lên 1 nụ cười dịu dàng. Ông ta khẽ gật đầu, xác nhận đã nghe tháy lời tôi nói. Trái tim đã thấp thỏm mấy đêm của tôi, khi nhận được cái gật đầu của ông cụ, bỗng trở lại an định.

Xây trường học cho thôn Gama thượng là lời hứa thận trọng đầu tiên trong cuộc đời của tôi. Tôi nhát định sẽ không phụ lòng tin của mọi người, nhất định sẽ quay lại!