Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 2: Uyên Ương



Kha Tây Ninh đúng là một người qua loa, lớn đến chừng này, rửa bát còn có thể làm vỡ bát đĩa, Lam Vũ không vui vẻ không được, nằm ở trên giường ôm chăn lăn qua lộn lại cười nhạo cậu.

Mà cái người làm ra việc này lại không cảm thấy có chỗ nào buồn cười, trên mặt cậu đeo lên cái vẻ rất là phiền muộn, nói với Lam Vũ: "Tôi dọn dẹp mảnh vỡ nên cúp máy đã, lát nữa gọi lại." Rồi liền thở dài, ngồi xổm người xuống dọn dẹp mãnh vỡ. Bát đĩa không phải quá đắt, nhưng là năm ngoái Kha Tây Ninh đóng phim ở Cảnh Đức trấn tỉ mỉ chọn lựa hoa văn, đế trắng hoa xanh, hoa văn là đôi uyên ương nghịch nước, ngụ ý vợ chồng sinh hoạt hài hòa viên mãn. Cậu mua một bộ hoàn chỉnh, bát cơm, bát canh, đĩa, đều là hoa văn cùng màu sắc này.

Hiện giờ vỡ một cái, những cái còn lại thì hoàn hảo nằm trong bồn. Bể nát một cái, không phải chuyện lớn gì, nhưng chính Kha Tây Ninh lại tan vỡ trong nháy mắt. Yên lặng nhìn chằm chằm hình uyên ương vỡ tan thành ba bốn năm mảnh, trong lòng luôn có chút trì hoãn không có tinh thần.

Kha Tây Ninh một bên thật cẩn thận mà nhặt mảnh vỡ, một bên oán giận tại sao mình cậy mạnh mà không toàn tâm toàn ý làm, năng lực tự gánh vác của cậu chỉ là người bình thường, làm sao có thể vừa làm việc nhà vừa có thể nghe Lam Vũ nói chứ.

Sau khi sự việc qua đi, Kha Tây Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc mà đem bát đĩa đều rửa sạch, thề sống chết không làm vỡ uyên ương thứ hai.

Làm xong tất cả, cậu chậm rãi mà đi tắm. Trong lúc đang ngâm mình, Kha Tây Ninh nghĩ tới cậu cùng Lam Vũ đột nhiên ngừng nói chuyện, liền gọi điện lại. Đối diện vang lên hai âm, Lam Vũ liền tiếp: "Thế nào? Cậu thu dọn xong rồi phải không."

Kha Tây Ninh gật đầu, tâm tình vẫn không tốt lắm: "Ừ."

Lam Vũ cười xì nói: "Cậu làm chuyện bé xé ra to, không phải chỉ là bễ cái đĩa thôi sao, Nghiêm Tự lại không phải không biết rằng cậu là người tay chân vụng về, làm sao có thể trách cậu?"

"Tôi không phải sợ anh ấy trách." Kha Tây Ninh nói lại, "Tôi chính là làm bể đôi uyên ương, rơi bể ngụ ý không tốt."

Lam Vũ trừng thẳng hai mắt, không nghĩ tới hôn nhân của Kha Tây Ninh lại đi xuống, sự nghiệp không đi lên được bao nhiêu, cuộc sống lại không dễ chịu, ngược lại giống như mấy lão bà mê tín.

Tốt xấu gì Lam Vũ viết cũng là tiểu thuyết đam mỹ, cậu ta đối với đôi phu phu có mâu thuẫn cũng coi như có hiểu biết. Hôn nhân đến năm thứ bảy, cái gì ái tình, amin, hormone, cơ hồ đều tiêu tan không còn, hai người nhìn nhau không ghét đối phương là tốt rồi.

Người lớn tuổi nhìn thấy máu sẽ sợ chết, Kha Tây Ninh nhìn đến chén đĩa uyên ương bể nát liền sợ hãi hôn nhân tan vỡ.

Lam Vũ cũng có thể hiểu được, trầm tư một lúc, nói rằng: "Cổ nhân có câu, Đắc thành bỉ mục hà từ tử, Cố tác uyên ương bất tiện tiên (1). Nửa câu sau ý là, ước mong giống như uyên ương cùng dắt tay nhau đến già, làm bạn đời, ngay cả làm thần tiên cũng không cần."

"Lam Vũ." Kha Tây Ninh nghiêm túc nói, "Giáo dục chín năm thì bắt buộc tốt nghiệp."

"Đừng có nói lảng." Lam Vũ cười ha hả mà nói, "Nhưng uyên ương quả thật không tốt như chúng ta tưởng tượng, loại chim uyên ương này, trời sinh tính phong lưu, cũng không... thủy... chung. Chỉ ước ao làm uyên ương không làm tiên ý tứ sợ là... Ừ, hâm mộ gia đình uyên ương điểu có thể tùy tiện xằng bậy, mà thần tiên yêu cầu thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch?"

"Tôi tin chuyện ma quỷ của cậu." Kha Tây Ninh bị Lam Vũ nói linh tinh, tâm tình ngược lại tốt lên rất nhiều, "Đừng nói với tôi mỗi ngày cậu đều viết thứ này để ngộ độc con cháu nhá?"

Lam Vũ không phục: "Chỗ nào ngộ độc con cháu, cậu mò lên Baidu (2) cũng sẽ biết cơ mà."

Kha Tây Ninh tự nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của Lam Vũ, nếu như Nghiêm Tự cùng Lam Vũ đứng hai bên trái phải của cậu, giải thích câu nói theo cách trái ngược nhau, cậu cũng sẽ tin tưởng Lam Vũ mà không phải Nghiêm Tự.

Chuyện tình cảm này, thời gian dần dần phai nhạt, cậu đều quên mất rốt cuộc mình có hay không yêu người này, nhưng chấp niệm lại vẫn là chặt chẽ mà nắm ở trong tay, không nghĩ sẽ buông ra.

Từ phòng tắm đi ra, Kha Tây Ninh cả người mỏi mệt rã rời, toàn thân nằm ở ổ trong chăn, đầu đặt lên gối mềm mại, nặng nề mà đi vào giấc ngủ.

Rạng sáng ba giờ, di động của cậu vang lên vài tiếng ngắn ngủi.

Tiếng chuông động tĩnh không nhỏ, mặc dù chỉ có ngắn ngủn hai ba tiếng, cũng đủ đem người từ trong mộng gọi dậy. Thanh âm lọt vào tai, Kha Tây Ninh mở choàng mắt, theo màu trắng ngà của tủ đầu giường mò đến di động, mắt nhìn tên cuộc gọi nhỡ, cậu hít thật sâu vào một hơi, gọi lại.

"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh nhắm chặt mắt, trong lúc ngủ say rồi giật mình tỉnh dậy làm cho đầu óc thực không thoải mái, mơ mơ màng màng, đầu lại đau đến mức nứt ra, thanh âm của cậu khàn khàn khô nứt, như là từ trong sa mạc đi ra, vừa nghe là biết mới tỉnh.

Nghe vậy, đối phương trầm mặc một lúc lâu.

Kha Tây Ninh nhịn không được lên tiếng: "Nói chuyện với anh đấy."

"Xin lỗi... Quấy rầy đến giấc ngủ của em." Tiếng nói của Nghiêm Tự vẫn như cũ làm tâm của Tây Ninh lay động, trầm thấp rất có từ tính, rõ ràng, từng chữ rõ ràng, một tia hỗn loạn như có như không thân thiết cùng ôn nhu lưu luyến, rơi xuống trong lỗ tai, Kha Tây Ninh cảm thấy đầu không còn đau nữa rồi.

Rất nhiều diễn viên lời thoại không tốt, thành ra đa số đều lồng tiếng. Dùng diễn viên lồng tiếng rất tốt, mới đầu hiệu quả cũng thực kinh diễm, mấy người kia tiếng tăm vang lên rất nhiều từ mảng phối âm. Dùng tới dùng lui, người xem đều cảm thấy nhàm chán.

Nghiêm Tự điểm ấy lại rất tốt, hắn cho rằng lời thoại cũng thuộc loại khảo nghiệm năng lực diễn viên, chính mình có thể làm liền làm. Từ màn ảnh nhỏ phim truyền hình, tới phim điện ảnh lớn, mỗi bộ đều dùng giọng chính mình. Âm thanh của hắn rất nhiều người đón nhận, rất nhiều người xem thân thiết mà gọi Nghiêm Tự là nam thần thanh âm độc nhất vô nhị.

Kha Tây Ninh mở đèn đầu giường, ánh đèn vàng óng yếu ớt từ đèn hình hoa ngọc lan xuyên qua, ôn nhu mà bao phủ khuôn mặt người nọ.

Cậu mỉm cười, trở mình, mặt hướng về phía trần nhà màu trắng sữa.

"Anh mới kết thúc công việc?" Kha Tây Ninh hỏi.

"Ừ." Đối phương trầm thấp mà đáp, "Vừa rồi là diễn cảnh mưa, đạo diễn còn lợi dụng một chút thời tiết."

Này đúng là tính sai, Kha Tây Ninh ngàn tính vạn tính không tính đến đoàn phim bọn họ không hủy bỏ đêm diễn, còn lợi dụng trời mưa. Quả nhiên là ảnh đế đãi đoàn phim, khắc khổ đứng lên đều đem bản thân làm súc vật, cậu cũng nhớ tới chính mình đãi đoàn phim.

Kịch bản cẩu huyết đầy đầu không nói, toàn bộ hành trình sẽ không có cảnh diễn ở xa, mỗi ngày tạm thời chờ dựng bản mẫu trong phòng vui chơi giải trí, rối rắm với một ít lông gà vỏ tỏi mâu thuẫn nhỏ.

Hai ngày này, kịch bản sắp xếp mâu thuẫn là —— nữ chính kiên cường không thôi ở một lần ngoài ý muốn sau khi bị thương phải vào bệnh viện, báo cáo kiểm tra sức khỏe nói nàng có khả năng cả đời không mang thai được, mẹ nam chính lập tức thay đổi sắc mặt, xúi giục nam chính cùng nữ chính ly hôn.

Nam chính cũng là một tra nam, thật sự nghe theo lời mẹ hắn, cùng nữ chính bàn bạc thỏa thuận ly hôn. Kha Tây Ninh diễn chính là một tra nam, vòng vòng không cách nào diễn ra khả năng nhân vật.

Kha Tây Ninh nói: "Các anh không sợ sét đánh a."

"Bọn anh ở nơi này không thể nào bị sét đánh được." Nghiêm Tự ôn thanh hỏi, "Ngược lại là em, em có sợ không..."

Kha Tây Ninh ở nhà, cùng đoàn phim của Nghiêm Tự là ở cùng một thành phố, khoảng cách không sai biệt lắm là một, hai giờ đi xe, nhưng cái gọi là phía tây mặt trời mọc phía đông mưa, giống như trong một thành phố nhưng thời tiết sai biệt cũng rất nhiều. Cửa sổ đều kéo quá chặt chẽ, không một tia sáng có thể lọt vào, cho nên cậu không rõ tình huống bên ngoài, nhưng vẫn là ngẫu nhiên có thể nghe được một tiếng sấm rền.

"Em làm sao có thể sợ." Kha Tây Ninh cười nói, "Em cũng không phải tiểu Lưu Lê, sợ sét đánh chính là hắn, vừa có một tiếng sấm liền rút ngay vào trong ngực Thất thúc."

Nghiêm Tự nghe vậy, kinh ngạc mà tạm dừng một chút, trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe êm tai, giống như một cơn gió xuân gột rửa lòng người. Nếu là người miễn dịch không cao, sợ là thân thể đều đã mềm nhũn.

Kha Tây Ninh thế nào cũng đã cùng Nghiêm Tự ở chung bảy năm, làm sao mà ngay cả năng lực đè nén đều không có được chứ. Cậu nửa điểm cũng không nhuyễn, học theo Nghiêm Tự nở nụ cười, đáy mắt chân chính ý cười trái lại cũng phai nhạt dần.

"Tây Ninh, hôm nay anh bởi vì công việc nên không có cách nào trở về." Chờ tiếng cười dần dần thưa thớt, Nghiêm Tự bỗng nhiên đè thấp thanh âm, "Chúc hai chúng ta, ngày kỷ niệm kết hôn hạnh phúc."

Kha Tây Ninh không nghĩ tới Nghiêm Tự sẽ đột nhiên nói cái này, cậu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, gật đầu: "Vâng, ngày kỷ niệm hạnh phúc."

Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc. Xuyên thấu qua như có như không một dòng điện thanh âm, Kha Tây Ninh giống như có thể nghe được đều đều tiếng hít thở của Nghiêm Tự, rõ ràng người không ở bên, lại có thể cảm nhận được ái muội cùng ưu thương.

Kha Tây Ninh khoa trương mà "A" một tiếng.

Nghiêm Tự nhăn lại tuấn mi, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bây giờ là ba giờ rưỡi." Kha Tây Ninh thở dài nói.

Cứng đầu cứng cổ như thế, gào gào thét thét như thế mới là người bạn đời Kha Tây Ninh mà Nghiêm Tự biết. Hắn trầm giọng cười nhẹ, mang theo điểm sủng nịch, nói: "Giờ em mới biết à."

Là anh không hiểu, đã sớm qua mười hai giờ, như vậy câu chúc mừng ngày kỉ niệm kết hôn đã là muộn rồi, Kha Tây Ninh nghĩ.

"Bây giờ quá muộn." Kha Tây Ninh tắt đi đèn đầu giường, đem mình nằm ngửa ra, rất nhanh mà nhắn nhủ, "Hôm nay là em xin phép nghỉ, ngày mai em còn phải quay lại đoàn làm phim, em muốn ngủ, ngủ ngon ngủ ngon."

Nghiêm Tự một câu ngủ ngon còn chưa nói nói ra, Kha Tây Ninh liền ngắt điện thoại.

Nếu như nói thành phố Lâm An có một góc cạnh hình chữ nhật, Kha Tây Ninh ở hình chữ nhật cực nam, Nghiêm Tự liền nằm ở hình chữ nhật cực bắc. Hắn ở trong một khách sạn năm sao tại cực bắc, trợ lý bên cạnh xử lý công việc.

Nghiêm Tự bị cúp ngang điện thoại, trợ lý A Kiệt cũng trợn mắt há mồm: "Kha... Kha tiên sinh, lại dám ngắt điện thoại anh."

Rất nhiều diễn viên muốn địa vị cao như Nghiêm Tự, còn có ai dám cho ảnh đế xem sắc mặt. Tiểu minh tinh nhìn đến Nghiêm Tự, đầu cũng không dám ngẩng lên, hơi có chút tiềm lực bay lên liền hận không thể ôm đùi nịnh bợ. Vừa rồi đạo diễn kia nổi danh độc mồm độc miệng nghiêm khắc, gặp Nghiêm Tự, còn không phải là phải nhìn mặt mũi hắn sao, muốn tranh thủ trời mưa để diễn còn cố ý trưng cầu ý kiến của Nghiêm Tự. Cũng may Nghiêm Tự cũng là người lấy nghiêm khắc để kiềm chế bản thân, liên tục tranh thủ vài đêm diễn không nói, trời mưa cũng không tha.

Vị ảnh đế này ở giới giải trí nổi danh thanh tâm quả dục, ra mắt hơn mười năm qua không có một chút scandal, đời sống tình cảm sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, tựa như một trang giấy trắng. Có rất nhiều các tiểu minh tinh mới 18 tuổi, muốn nhanh chóng nổi danh liền cấu kết với paparazi, kết quả đều nhận lấy cho mình thất bại mà chấm dứt sự nghiệp.

Ngu Ký cười nói, nếu giới giải trí là một cái thùng nhuộm lớn, như vậy Nghiêm Tự chính là một con đường lở hiếm thấy rồi. (3)

Nghiêm Tự nhìn về phía A Kiệt: "Em ấy không thể ngắt điện thoại tôi sao?"

"Không ai... Không ai dám ngắt." A Kiệt nói.

"Kha Tây Ninh không giống." Nghiêm Tự lạnh nhạt như thường nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia ôn nhu khó nắm giữ, "Em ấy không giống người khác, là bạn đời hợp pháp của tôi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kha Tây Ninh: thân, anh cùng em nói ngày kỷ niệm kết hôn khoái lạc, có phát hiện qua mười hai giờ chưa:).

-------------------------------------------------------

(1) Đây là 2 câu thơ, Bỉ mục ở đây ý chí loài cá Bỉ mục, loài cá này bị tiêu giảm thị giác nên sống luôn có đôi, ý chỉ dù khổ đau thế nào vẫn luôn yêu thương người bên mình. Còn câu sau chính là muốn được thành uyên ương sánh đôi cùng nhau chứ không cần làm tiên.

(2) Baidu là công cụ tìm kiếm của Trung Quốc (tương tự như Google)

(3) Ý muốn nói giới giải trí thì đầy màu sắc cả tốt và xấu thì Nghiêm Tự vẫn trước sau như 1, không hề tay đổi