Chú

Chương 41



Thế nên cậu đồng ý à?” Bạn gái hút mạnh trân châu trong trà sữa rồi nhai nhai nhai, trên mặt là vẻ hóng hớt.

Thanh niên lúng túng gãi gãi mặt: “Không…”

Bạn gái suýt nữa bị nghẹn trân châu, cô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thanh niên: “Có tiền đồ nhỉ, dám từ chối chú của cậu cơ đấy.”

Thanh niên cười khổ lắc đầu: “Cũng không hẳn là từ chối. Em cảm thấy thời cơ không đúng, nên không tiếp lời chú ấy.”

Bạn gái ngạc nhiên hỏi: “Cái quái gì thế, cậu còn muốn lúc nào nữa. Nghe cậu miêu tả thì cái tên Tần Túc kia đã yêu cậu rồi, không chạy nữa đâu.”

Nghe đến câu yêu cậu kia, tai thanh niên nóng bừng, mặt cũng đỏ ửng.

Cậu đúng là không có tiền đồ, chỉ cần nghe thấy người khác bảo chú yêu mình là đã cảm thấy trong lòng vừa ngọt vừa chua.

Nhưng thanh niên vẫn lắc đầu, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: “Em cảm thấy bọn em cứ vậy thì đột ngột quá.”

Bạn gái là kiểu người thẳng tính muốn gì làm nấy, hoàn toàn không thể lý giải được những quanh co lòng vòng trong bụng thanh niên.

Cô vội la lên: “Gì chứ, cậu yêu hắn hắn yêu cậu, vậy hai người cứ ở bên nhau, đột ngột cái gì. Mà có đột ngột đi chăng nữa cũng chẳng bằng lần trước hai người các cậu bỗng nhiên xoạc nhau đâu.”

Thanh niên trừng bạn gái một cái: “Đừng nói linh tinh.”

Bạn gái hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không nói câu con cũng đẻ ra rồi, vậy mà còn xoắn xuýt cái khỉ khô.

Thanh niên nhìn bạn gái, đột nhiên hỏi: “Chị với cô bé kia thế nào rồi?”

Bạn gái nghe thấy vậy, biểu hiện trên mặt bỗng thay đổi, có hơi ê a: “Thì thế thôi.”

Thanh niên khẽ cười: “Cô ấy từ chối chị à?”

Bạn gái mở to mắt: “Sao cậu biết?”

Thanh niên nói: “Vì nó giống y việc tại sao em không trả lời chú.” Bởi vì không hề có cảm giác an toàn.

Cậu không biết rốt cuộc tại sao chú phải ở bên cậu. Vì An Bảo ư, hay vì mất đi nên mới hối hận.

Nếu như vì nguyên nhân trước thì hà cớ gì phải miễn cưỡng.

Còn nếu vì cái sau, dễ dàng có được sẽ không quý trọng.

Bạn gái nghe thanh niên nói một tràng như vậy, hận không thể lắc tỉnh cậu: “Sao cậu nghĩ lắm thế, chị còn tưởng rằng cậu yêu hắn còn hơn cả sinh mạng chứ. Hắn cầu xin một cái là cậu mềm lòng ngay lập tức.”

Thanh niên nghiêm túc nói: “Đúng là em yêu chú ấy, nhưng tình nhân như chú mà chỉ có yêu cũng vô dụng.”

Bạn gái biết thanh niên không giống vẻ ngoài lương thiện mềm mại. Bằng không lúc mười tám tuổi cậu cũng không vượt rào qua bao nhiêu bước rồi trực tiếp lăn lên giường với chú.

Cũng sẽ không kiên quyết dứt khỏi chú.

Đột nhiên cô run lên: “Không phải lúc đó cậu đã biết nếu như mình bỏ đi, hắn sẽ nhớ cậu cả đời đấy chứ?”

Thanh niên nghe bạn gái nói vậy, không khỏi bật cười: “Em nào có tự tin thế, em còn đang không tin việc chú ấy nói yêu em đây này.”

Nhưng khi đó cậu chọn cách bỏ đi, chỉ mang theo mấy bộ quần áo mình mang đến trước đó.

Cậu phá vỡ từng quy củ một của chú, không thể ngủ một giường, không thể ngủ cùng người khác, nhưng trước nay cậu không ngủ lại, cũng không cho hôn môi.

Thật sự không có chút mẹo vặt của mình ư.

Cậu kết hôn với bạn gái, vì cô mà làm loạn với người nhà, lừa dối bạn cùng phòng, thật sự chưa từng nghĩ đến việc dùng những điều này như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng chú ư?

Nhưng tất cả những điều này chỉ có hiệu quả nếu như trong lòng chú có cậu.

Còn nếu chú không yêu cậu, thì sẽ vẫn nhớ cậu cả đời.

Ý nghĩ này thật sự chưa từng xuất hiện trong lòng thanh niên sao.

Ô, ai mà biết được.