Chú

Chương 19



Chú nói xong những lời ác độc, chỉ thấy thanh niên run rẩy, sắc mặt trắng như giấy. Một giây sau, ánh mắt thanh niên ảm đạm, tắt ngúm.

Hai chân cậu mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Chú vội vàng đỡ lấy. Thanh niên ngất không được vài phút, ngay lúc chú chuẩn bị gọi cho 120 thì cậu đã tỉnh.

Cậu đột nhiên ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, bụng dưới đau âm ỉ.

Chú ôm chặt cậu, sự khẩn trương này lại khiến hắn khó chịu đến thế.

Thanh niên nhỏ giọng nói: “Chú, cháu không sao. Có lẽ do đêm qua thức đêm nên hôm nay không chịu được.”

Chú cũng xin lỗi cậu, hôn lên thái dương cậu: “Là chú sai rồi. Lần sau sinh nhật cháu, nhất định chú sẽ ở bên cháu, được không?”

Thanh niên gật đầu. Thấy cậu ngoan ngoãn lại, tâm tình của chú cũng tốt hơn. Lúc nãy thanh niên đột ngột té xỉu, thực sự đáng sợ.

Lúc chú đi tắm, thanh niên nằm trong phòng ngủ của chú.

Đến cái giường trong phòng ngủ chính này, cậu cũng chịch gần ba tháng với chú, mới có thể ngủ lại.

Lúc bắt đầu họ làm trong khách sạn. Sau khi làm xong ai tắm rửa phần người nấy, sau đó chú sẽ về nhà ngủ.

Sau đó thanh niên đùa giỡn một chút, biết chú không muốn ngủ chung giường với người khác nên sau khi làm xong bèn làm nũng dính người.

Cuối cùng cũng có thể coi như chung giường, sáng sớm tỉnh lại có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của chú.

Chú rất đa tình, cũng vô tình.

Hắn sẽ cho phép thanh niên từng bước thử tìm ranh giới, ngay lúc thanh niên coi mình đã thành công, lại khiến cậu va vào một bức tường vô hình, vỡ đầu chảy máu.

Không lâu sau, chú mặc áo ngủ tiến vào chăn.

Tay người ấy khoác lên eo thanh niên, còn hôn bên tai cậu một cái, nói ngủ ngon.

Thanh niên nhắm hai mắt, không mở ra. Nhưng ngón tay lại nắm chặt chăn không cách nào buông lỏng.

Ngày hôm sau, chú hoãn công việc bận rộn, cố ý dành ra một ngày trống để dẫn thanh niên đến suối nước nóng, đưa cậu leo núi cưỡi ngựa.

Bụng dưới cậu đau, nhưng không muốn huỷ đi hứng thú của chú. Chuyến này đi xong, trong quần lót của cậu có dính chút máu.

Thanh niên nhìn vệt máu này, xoa bụng dưới của mình, sắc mặt trắng bệch.

Đêm đó, chú dẫn cậu đi ngắm pháo hoa, vô cùng rực rỡ xán lạn. Hết thảy đều là bồi thường, chú hôn vành tai cậu, nói, sinh nhật vui vẻ.

Thanh niên cảm động ôm lấy chú, giống như hết thảy đã quay về.

Họ không làm, nguyên nhân vì thân thể của thanh niên.

Cũng may chú cũng quen ôm người ngủ. Hắn bảo thanh niên đừng về trường, ở lại với mình một đêm.

Hắn hoãn công việc lại, sáng ngày mai có lẽ sẽ vô cùng bận rộn, không rảnh để về biệt thự.

Cậu thanh niên đang nằm trong ngực hắn gật đầu nói được, còn cùng hắn trao đổi một nụ hôn quấn quít.

Sáng hôm sau, chú nhắc thanh niên đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Còn trẻ mà thức đêm đã té xỉu, như vậy cũng quá bất thường. Thanh niên rụt người vào chăn, không để lộ đầu, chỉ thò tay ra vẫy vẫy, nói hẹn gặp lại chú.

Chú ngồi trên giường, hôn ngón tay cậu: “Chờ điện thoại của chú.”

Thanh niên không đáp lời.

Trên thực tế không những cậu không chờ điện thoại của chú, mà ba ngày sau, khi ông chú vất vả lắm mới quay lại biệt thự, chỉ thấy tủ quần áo trống rỗng, và một chiếc thẻ khoá phòng trên bàn ăn.

Thậm chí một câu nói thanh niên cũng không để lại cho hắn, đã biểu thị ý muốn chia tay