Chư Thiên Tế

Chương 13: Nội dung vở kịch




- Hả?
Thấy thanh niên áo lam tên Huyền Thiên Tông này dám thừa nhận mình giết chết 1 vị chấp sự cùng ba vị trưởng lão Tông sư cảnh ngay trước mắt cường giả bán thần cảnh Phù Du kiếm chủ, Dương Tiêu trợn mắt. Ngay cả Trương Hồi Phong, mặt mày cũng cứng ngắc.
- Tốt! Can đảm lắm!
Mặt mày Phù Du kiếm chủ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Huyền Thiên Tông không chỉ mang theo tinh thần áp bách, kèm theo đó còn là sát khí.
- Là ngươi tự mình thúc thủ chịu trói, hay là ta phải động thủ?
Huyền Thiên Tông nhìn Phù Du kiếm chủ, người đàn ông hùng mạnh này mang đến cho y chút cảm giác quen thuộc, khuôn mặt y mang theo chút hồi ức nói,
- Phù Du kiếm chủ, cần gì phải vội vàng tìm chết như vậy? Bây giờ con chưa tới thời điểm cao trào mà. Theo kế hoạch của ta, đợi cho đến khi Lâm Húc Nhật kết thúc mấy lời nói nhảm này, sau đó chính thức truyền lại chức vị cho Long Tấn Vân. Đúng vào giây phú đó, ta liền đại khai sát giới, động thủ bây giờ có phải là quá sớm hay không? Chờ chút, chờ chút đã!
- Đại khai sát giới? Tại Lâm môn Kiếm tông chúng ta đại khai sát giới?
Nói lời này cũng không phải là Phù Du kiếm chủ mà là Nghiêm Bích Đào kiếm tông đứng cách đó không xa.
Huyền Thiên Tông cũng không có áp chế thanh âm, không chỉ là Phù Du kiếm chủ ngay cả đám người Trương Hồi Phong, Dương tiêu đều nghe thấy rõ ràng. Ngay cả mấy vị cường giả Nghiêm Bích Bích, Hằng Bách Kiếp, Mộ Hóa, Đường Chinh Hải cũng nghe rõ. Đối với những lời cuồng vọng này của Huyền Thiên Tông, ba vị cường giả bán thần không thuộc Lâm môn Kiếm tông khẽ nhíu mày, còn Nghiêm Bích Đào kiếm tông thì không nhịn được hừ lạnh một tiếng, từ từ đứng lênh, ánh mắt như lợi kiếm đâm thẳng về phía Huyền Thiên Tông.
- Tiểu bối, lời này có phần quá cuồng vọng. Xưng tên đi, dưới kiếm Nghiêm Bích Đào ta không chém kẻ vô danh!
Huyền Thiên Tông nhìn thoáng qua Nghiêm Bích Đào, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười lạnh nhạt. Thế nhưng nụ cười này của y khiến cho người bên cạnh không hề cảm thấy chút ấm áp nào, ngược lại là cảm giác lạnh lẽo giống như là rơi vào trong hầm băng.
- Quá cuồng vọng? Thân là một đại nhân vật phản diện, một đại ác nhân cần độc địa thì phải độc địa, cần cuồng vọng thì phải cuồng vọng hay sao? Như vậy mới khiến cho các vị ở đây nhận là đứng trên lập trường đại nghĩa lẫm nhiên có được lý do đường hoàng giết chết ta, mà không cảm thấy chút tội lỗi nào. Trên thực tế, ta cảm thấy bản thân còn quá khách khí, ít nhất ta còn không có hung ác xông thẳng vào.
- Tiểu bối, ngươi muốn chết!
Nghe được những lời đùa bỡn này của Huyền Thiên Tông, thần quang trong mắt Nghiêm Bích Đào biến thành lăng lệ, 2 đạo kiếm quang thực chất hóa từ trong đôi mắt của hắn bắn ra, hóa thành 2 thanh kiếm ý chém giết tinh thần, chém giết linh hồn, hung hăng đâm về phía Huyền Thiên Tông.
- Quá dễ dàng thức giận, ta còn có nhiều lời loại chưa kịp nói ra mà!
Trên khuôn mặt của Huyền Thiên Tông vẫn là nụ cười mỉm, nhưng lúc này dường như ẩn chứa sau nụ cười ấy còn kèm theo cả vẻ châm chọc.
Bùm!
Trong lúc nói chuyện, 2 đạo kiếm ý mà Nghiêm Bích Đào kiếm tông bắn tới tiêu tán giữa hư không, đồng thời một tiếng nổ giống như là tiếng sấm vang lên.
- Hả?
Thấy kiếm ý của mình bị phá vỡ dễ dàng, vẻ mặt Nghiêm Bích Đào cứng lại. Loại kiếm thuật lấy "thần" làm kiếm này, ngay cả cường giả Bán thần cảnh dưới tình huống không kịp đề phòng, cũng sẽ bị chấn động tâm thần. Cường giả Truyền kỳ cảnh, cho dù có thể ngăn cản loại kiếm thuật này, tinh thần cũng sẽ có chút biến hóa. Nhưng mà người thanh niên đứng trước mặt này, sau khi đánh tan kiếm thuật của hắn lại không hề biến hóa chút nào.
Tám chín phần mười!
Ngươi thanh niên tên Huyền Thiên Tông cũng là một tồn tại Bán thần cảnh.
Trong giây lát, vẻ mặt Nghiêm Bích Đào, Phù Du kiếm chủ đều trở nên ngưng trọng, ngay cả mấy người Mộ Hóa, Hằng Bách Kiếp ngồi cạnh đó cũng âm thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Khi Nghiêm Bích Đào cường giả đồng cấp với tông chủ Lâm môn Kiếm tông Lâm Húc Dương tự mình xuất thủ, đánh ra một loại kiếm thuật công kích tinh thần, đã kinh động không ít cường giả cạnh đó, phần lớn mọi người đều dời mắt khỏi đại điển truyền ngôi, nhìn về phía 3 người Huyền Thiên Tông, Nghiêm Bích Đào, Phù Du kiếm chủ.
Mặc dù đại điển truyền ngôi mang ý nghĩa trọng đại, nhưng cũng chỉ mang tính tượng trưng, nghi thức khô khăn. So với đại điển truyền ngôi mà nói, việc có người dám gây chuyện ngay giữa lúc này, đồng thời kinh động khiến cho Nghiêm Bích Đào, Phù Du kiếm chủ tự mình xuất thủ hiển nhiên là hấp dẫn được lực chú ý của mọi người hơn.
- Chuyện gì?
Đến lúc này, Lâm Húc Nhật cũng chỉ có thể tạm dừng đại điển truyền ngôi lại, trầm giọng hỏi.
- Chương môn sư huynh....
Nghiêm Bích Đào đang muốn mở miệng nói chuyện này mình có thể giải quyết, Huyền Thiên Tông đã cướp lời hơi khoát tay nói.
- Lâm Húc Dương tông chủ, mời tiếp tục. Nội dung vở kịch còn chưa đến đoạn cao trào như ta mong muốn, không thể bỏ dở, mời tiếp tục.
- Ừ? Ngươi là người phương nào?
Lâm Húc Dương nhìn Huyền Thiên Tông, khẽ nhíu mày hỏi.
Chẳng biết vì sao thanh niên áo lam đứng trước mặt lại mang đến cho lão cảm giác hơi quen thuộc.
- Ta là ai, cũng không quan trọng... Quan trọng là đại điển truyền ngôi không thể bỏ dở.
- Tiểu bối, nếu ngươi thực tâm không muốn làm gián đoạn đại điển truyền ngôi. Vậy thì ra ngoài cùng ta, chúng ta lên đỉnh Vấn Kiếm Sơn phân cao thấp.
Việc đã đến nước này, Nghiêm Bích Đào cũng chỉ có thể tận lực khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất. Bằng không, hai vị cường giả Bán thần cảnh vung tay đánh đấm ngay tại nơi này. Bọn họ thì không sao, thế nhưng không ít khách quý Tiên Thiên cảnh, Tông sư cảnh sẽ khó tránh khỏi không bị vạ lây.
- Khó mà làm được, sao ta có thể bỏ lỡ thời khắc mấu chốt của đại điển truyền ngôi.
Huyền Thiên Tông từ chối, lần thứ hai nở cụ cười giễu cợt.
- Ta còn muốn tận mắt chứng kiến Lâm Húc Nhật tông chủ truyền lại chức vị cho Long Tấn Vân phó tông chủ. Sau đó chứng kiến Long Tấn Vân phó tông chủ đại nghĩa lẫm nhiên tuyên bố tương lai huy hoàng của Lâm môn Kiếm tông ra sao.
- Hả?
Long Tấn Vân liếc mắt nhìn Huyền Thiên Tông, hắn mơ hồ cảm thấy mục đích chủ yếu mà người thanh niên tên Huyền Thiên Tông này tới đây là vì bản thân mình. Chỉ là việc này đã không còn trọng yếu, chỉ bằng vào việc hắn dám gây chuyện ngay giữa lúc này, cho dù đám người Lâm Húc Nhật có đồng ý tha cho hắn một mạng, Long Tấn Vân hắn cũng tuyệt đối không để cho kẻ này tiếp tục sống trên đời.
- Tương lai huy hoàng? Tiểu bối, rốt cuộc ngươi đến Lâm môn Kiếm tông ta với mục đích gì?
- Chẳng lẽ vị chấp sự này còn chưa nghe rõ? Đầu tiên để cho tân nhiệm tông chủ tuyên bố xong tương lai huy hoàng của Lâm môn Kiếm tông các ngươi, về phần mục đích của ta....
Dưới cái nhìn chằm chằm của toàn bộ cường giả của Lâm môn Kiếm tông, nụ cười trên khuôn mặt Huyền Thiên Tông vẫn không hề thay đổi.
- Chờ Long Tấn Vân phó tông chủ tuyên bố xong, ta liền giết sạch Lâm môn Kiếm tông các ngươi, để mọi người trong Lâm môn Kiếm tông hiểu được rằng- hắn đang nói dối!