Chú Thiền Ký

Chương 7



Gần canh năm, đội nhân mã như gió xoáy từ xa tiến đến gần, đồng loạt xuống ngựa đứng ở trước cửa Nhan phủ.

Nhan gia đại phu nhân, nhị phu nhân cùng vài gia phó thân tín đứng ở ngoài cửa.

Nhan Chú phi thân xuống ngựa, hoành ôm Tiểu Thiền đang cuốn ở trong áo choàng, sải bước vào phủ.

“Đại tẩu, nhị tẩu thật sự là hưng trí, đêm khuya ngắm phong cảnh a!” Đen đặc mi mắt nhếch cao lên, tối tăm hỉ giận khó dò, trên khuôn mặt đao tước mưa gió buông xuống. “Tiểu đệ sẽ không bồi!”

“Lão Tam, ngươi đứng lại!” Bùi thị dùng ngón tay chỉ vào hắn, tức giận đến toàn thân phát run. “Ngươi —”

“Đại tẩu, ngài có chuyện gì chỉ cần phân phó là được!” Hắn nhìn Bùi thị giật nhẹ khóe miệng.

“Các ngươi –” Bùi thị bình tĩnh lại tinh thần, hướng tới kỵ sĩ đang ngừng ở ngoài cửa ra mệnh lệnh, “Đi vào nghỉ ngơi trước đi!”

“Ha ha ha — đại tẩu, thiết kỵ hộ vệ của Nhan gia chỉ nghe mệnh một người!” Hắn quay đầu lại trầm giọng quát, “Toàn thể tại chỗ đợi mệnh!”

Chúng hộ vệ nhất tề đáp lại vang dội: “Vâng!”

“Ai, bãi bãi bãi –” Bùi thị lão lệ tung hoành, “A chú a! Ngươi có biết ngươi đang làm gì sao? trong tay ngươi là con dâu của ngươi, là thê tử của người con đã mất, ngươi có phải là người hay không, ngươi làm cho thể diện của Nhan gia để ở nơi nào a!”

Tiểu Thiền đang ngủ say bị bừng tỉnh, nghe được chính là câu nói cuối cùng của Bùi thị, không thuận theo tam gia bắt đầu giãy dụa lên.

Nhan Chú cúi đầu khẽ hôn ở trán nàng: “Ngoan, ngươi ngủ đi, đừng nhúc nhích.” Thuận tay điểm huyệt đạo của nàng.

Hắn ngẩng đầu, hí mắt nhìn Bùi thị chỉ mấy ngày mà đầu đã bạc trắng, hắc hắc cười khẽ: “Thể diện của Nhan gia? Nhớ rõ năm đó khi lão gia nhắm mắt, là ngươi nói trước tiên phải bảo trụ Nhan gia, thế này mới gọi ta trở về chấn hưng gia nghiệp, ngươi đã quên? Đại tẩu!”

“Ngươi còn nhớ rõ là tốt rồi, lúc trước là ta tận lực bảo ngươi trở về. Ta là vì ngươi, vì Nhan gia!” Lão phụ thương tâm, khàn cả giọng.”Ngươi ngày thường trêu hoa ghẹo nguyệt phóng túng, trước kia cũng thế, chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia vì sao bị đuổi ra đi sao? Ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?”

Nhan Chú cắn chặt răng, trầm giọng cười lạnh: “Bùi Thục Nghê, Nhan Chú ta cả đời muốn cái gì liền làm cái đó, khi nào đến phiên ngươi quản ta? Ta đi ra ngoài là do ta nguyện ý đi ra ngoài, ta trở về là ta nguyện ý trở về. Ta muốn ai thì phải là người đó!”

Hắn lạnh lẽo đảo mắt qua Lý thị đang đứng một bên, hừ một tiếng, bước qua cửa thẳng tiến vào.

Sau lưng truyền đến tiếng la thê lương: “Công công! Con dâu xin lỗi ngươi!” Chỉ nghe một âm thanh ầm ĩ, nguyên bản mấy gia phó đang lặng ngắt như tờ chợt nổ tung thét lên – “Đại phu nhân —”

“Mau, mau gọi Lục đại phu!”

Lý thị hô khóc thành tiếng: “Đại tỷ, tại sao ngươi lại tự sát nha!”

Tiểu Thiền bị điểm huyệt không thể nói cũng không thể động, ánh mắt dư quang quét đến Bùi thị đầy mặt là máu tươi, nước mắt ồ ồ rơi xuống. Mà nam nhân đang ôm nàng, lại chỉ hắc hắc cười lạnh, ngay cả đầu cũng không hề quay lại.

Hắn sải bước hướng vào bên trong, ngón cái thô ráp lau đi nước mắt nàng: “Hài tử ngốc! Người ta là trinh tiết liệt phụ, chết có ý nghĩa, ngươi khóc cái gì!”

Bình minh vừa hé, mọi người từ trên xuống dưới trong Nhan gia bị triệu tập đến sân thao luyện.

Tiểu Thiền đã được giải huyệt nói, bị ôm ngồi trên đài chỉ huy. Hốc mắt nàng sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi anh đào cũng bị hôn đỏ bừng. Nhìn dưới đài một mảnh đầu người như quạ đen, nàng không khỏi sợ hãi, lui lại bả vai, dựa vào vòng tay ôm ấp ấm áp đằng sau.

Tất cả mọi người vụng trộm xem nàng. Miệng lưỡi tương truyền giết người đại vương – sắc cuồng ma tam lão gia, ôm thập tứ thiếu phu nhân trượng phu vừa mới chết! Có điều không ai dám lên tiếng.

Ngay cả đức cao vọng trọng đại phu nhân cũng không thể làm gì hắn, những người khác lại càng câm như hến.

“Đã một thời gian rồi không cùng mọi người trong nhà tụ hội.” Nhan Chú quét mắt qua mọi người dưới đài, vận khí phát ra tiếng. “Ta đây, luôn ở bên ngoài bận rộn, một năm khó được trở về mấy lần, chuyện trong nhà luôn luôn do đại phu nhân lo liệu, cũng là người có khả năng lại từ thiện! Hiện nay, nàng tuổi tác đã cao, tinh lực không sánh được với trước kia, cũng nên lẳng lặng rút lui dưỡng lão.”

Hắn muốn thu lại quyền lực của đại phu nhân! Gần một ngàn người nhưng luyện võ trường lại yên tĩnh ngay cả một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

“Là lúc cho tiểu bối ra làm việc.”

Mặt Lý thị trở nên rất khó xem, hai bàn tay giấu trong tay áo nhanh chóng nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt.

“Lan Tuấn!”

Một thiếu phụ khoảng hai mươi tuổi vẻ mặt anh khí lên tiếng trả lời rồi bước ra khỏi hàng, nàng là tam thiếu phu nhân Liễu Lan Tuấn, con gái duy nhất của bang chủ Giang Đô Tương Long. Tiểu Thiền cùng nàng không quen, chỉ nghe Minh Liễu nói qua, nàng từng luyện võ, làm người mạnh mẽ giỏi giang.

“Mọi người cũng biết Nhan gia tam thiếu gia Nhan Úc Hiển bên ngoài nổi tiếng oanh oanh liệt liệt, điều này không thể thiếu công lao của Lan Tuấn. Bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện trong nhà liền do tam thiếu phu nhân quản. Nghe rõ chưa?”

Gần ngàn người khúm núm đáp ứng “Vâng”, chỉ có một thanh âm phản đối.

Quản gia thân tín của Bùi thị đứng ra: “Đại phu nhân của chúng ta còn chưa già!” Thị vệ bên người Nhan Chú vừa định tiến lên, bị Nhan Chú ngăn lại: “Để cho hắn nói tiếp.”

“Nhan Chú, người khác sợ ngươi, ta không sợ. Ta liền chửi ngươi vong ân phụ nghĩa, hoang dâm vô sỉ! Ngươi đã quên lúc trước là ai đem ngươi nghênh đón về nhà, là ai ở trước mặt lão thái gia bảo về mạng nhỏ của ngươi, hôm nay ngươi vì một tiểu dâm phụ mà bức tử đại tẩu ngươi, ngươi là đồ cầm thú không bằng, ắt gặp trời phạt!”

Tiểu Thiền một trận run run, “Tiểu dâm phụ”? Là nói nàng sao?

“Ha ha ha ha ha –” Nhan Chú buông nữ nhân trong tay, đứng lên, hiền lành bình thản vừa rồi không thấy, trong ánh mắt âm u tĩnh mịch tất cả đều là thô bạo.

“Nói cho cùng! Ta Nhan Chú chính là vong ân phụ nghĩa, cầm thú không bằng, khiến cho ta khi xuống địa ngục gặp trời phạt! Ha ha ha ha –” hắn giơ tay, bên người bước ra hai thị vệ lôi lão quản gia kéo sang một bên.

Quản gia liều mạng giãy dụa la mắng: “Nhan Chú ngươi này vương bát đản, ngươi không chết tử tế được!”

“Chậc chậc chậc… Tiết phụ trung phó, chỉ tiếc không thể tha cho ngươi.” Hắn quét qua hai thị vệ liếc mắt một cái, thị vệ rút đao hạ xuống, máu lập tức phun ra, bắn tung tóe thật cao, quản gia chết không nhắm mắt đầu người văng ra xa một trượng. Mấy phụ nhân nhát gan sớm bị dọa hôn mê.

Tiểu Thiền cũng không tin là thật, một người liền như vậy “Răng rắc” một tiếng, đầu đã muốn rơi xuống đất.

Nước chua lập tức trào lên, “Xôn xao” một tiếng toàn bộ nhổ ra, hắn vươn tay kéo nàng, nàng sợ tới mức liên tục đi về phía trước, ma quỷ, đây là ma quỷ…

Nam nhân dễ dàng túm lại nàng, nắm mặt nàng, quay hướng về mọi người dưới đài: “Các ngươi thấy rõ ràng, đây là tiểu dâm phụ mà La quản gia nói, nàng trước kia là nữ nhân của đứa con ma quỷ của ta, nay Nhan Chú ta chiếm nàng, nàng chính là nữ nhân của Nhan Chú ta!”

Nước mắt khuất nhục theo hai má tuôn xuống, mấy ngàn con mắt nhìn chằm chằm nàng.

Nàng là dâm phụ? Nàng bị phụ tử hai người giữ lấy, nàng hại đại phu nhân tự sát, hại La quản gia đầu rơi xuống đất, bọn họ đều oán hận nhìn nàng, ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định đều la mắng.

Vì sao, vì sao, nam nhân phía sau kia, chính ngươi xuống địa ngục còn chưa đủ, vì sao còn muốn kéo ta xuống cùng?

Ta chỉ là một quả phụ đã chết trượng phu, không có cha mẹ không có mỹ mạo không có tiền tài cái gì cũng không có, chỉ vì ta chửi một câu “Hỗn đản”, ngươi liền mang đến cho ta trừng phạt như vậy…

Bàn tay to chà xát đi nước mắt nàng đang không ngừng rơi xuống. Nàng loáng thoáng nghe được hắn hỏi tam thiếu phu nhân: “Về sau ngươi gọi nàng là gì?”

Tam thiếu phu nhân ấp a ấp úng: “Về sau nàng là…”

“Về sau, nàng Lý Tiểu Thiền là tam phu nhân của các ngươi!”

Vừa dứt lời, hai đạo ánh mắt âm ngoan hướng Tiểu Thiền phóng tới, trong ánh mắt ấy là ghen ghét, là điên cuồng.

Tiểu Thiền cả người giật mình. Giống như đó là Nhị bá mẫu, nàng hận chính mình như vậy …?

Phía dưới lặng ngắt như tờ, Liễu Lan Tuấn là người đầu tiên mở miệng gọi một tiếng “Tam thẩm thẩm”, phía sau lục tục có người gọi “Tam muội muội”, “Tam tẩu”, “Tam phu nhân”, cuối cùng đến phiên nữ nhi cùng nhi tử của Nhan Chú.

Úc Cẩn mới tám tuổi chạy đến trước mặt nàng, hắc u u ánh mắt nhìn thẳng nàng, gọi một tiếng: “Thập Tứ chị dâu!”

Lại yên tĩnh. cánh tay đang ôm nàng niết nàng phát đau.

Úc Cẩn thẳng tắp nhìn vào phụ thân giống như ác ma của hắn, hai muội muội lui ở trong lòng nhũ mẫu, sợ tới mức bắt đầu khóc.

Nàng có thể cảm giác được sát khí của hắn, không — đó là đệ đệ của Úc Sâm, nàng không thể lại tạo nghiệt.

“Đừng, đừng…” Khàn khàn thanh âm, sớm mất đi tuổi mười sáu hồn nhiên khoái hoạt. “Ngươi đừng –” nàng kéo lấy ống tay áo hắn, khẩn cầu nhìn hắn.

Tam thiếu phu nhân tiến đến bên người Úc Cẩn: “Rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thôi quên đi.” Nàng lấy tay kéo Úc Cẩn quần áo, ý bảo hắn gọi một tiếng.

Đứa nhỏ cố chấp nhắm chặt miệng.

Trên người bàn tay nắm càng chặt, Tiểu Thiền gấp đến điên rồi: “Ta không cần hắn gọi, không cần hắn gọi!”

“Ta muốn hắn gọi!” phụ thân của đứa nhỏ âm u nói.

Tiểu Thiền tinh tường nhớ rõ hắn đối đãi với thân sinh con của hắn như thế nào, nàng bắt lấy tay hắn: “Ta cầu ngươi, van cầu ngươi!”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mỉm cười hiện lên khóe miệng: “Lặp lại lần nữa.”

“Ta cầu ngươi, van cầu ngươi!”

Sau một lúc lâu, nam nhân cười ra tiếng đến: “Cầu ta? Cầu ta như thế nào?” Đêm khuya bảy ngày trước, hắn cũng từng hỏi nàng, như thế nào cầu hắn… mặt nàng trướng đỏ bừng.

Hắn cười càng tự tại vui vẻ, tay thay nàng lau lệ: “Tiểu hài tử, làm cái gì mà khóc thành như vậy? Không kêu sẽ không khen ngợi nha!”

Úc Cẩn bị Liễu Lan Tuấn lôi đi, trước khi đi còn oán độc trừng mắt nhìn Tiểu Thiền một cái. Tiểu Thiền biết hắn sẽ không cảm kích, nhưng vì sao trong ánh mắt hắn đều là hận? Nàng làm sai cái gì?