Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 4



(Note: ‘Chú’ là dùng cho anh Phong, những chữ in nghiêng là của tớ ^^)

Hôm nay, lời bàn tán của mọi người về Chung Húc Phong là thế này

“Thấy không? Từ lúc vào công ty Chủ tịch đã nở nụ cười  tươi như thế rồi đó”

“Đúng vậy, Chủ tịch hôm nay đến thật muộn nga, ta nghĩ ngài ấy hôm nay sẽ không muốn mắng ai đâu nhỉ ”

“Đúng a, Chủ tịch bình thường rất tàn khốc, cười rộ lên thật rất đẹp trai nga”

“Đúng a đúng a, nếu chủ tịch mỗi ngày đều cười như thế với ta thì chết ta cũng cam lòng”

••••••••••••

Tóm lại, hôm nay mọi người đều vui vẻ thoải mái, cho nên các phòng ai cũng đều bắt lấy cơ hội mà đem các tài liệu bình thường không đem đi nộp nay lại tự mình đi với mục đích là nhìn thấy chủ tịch tươi cười ^_^

“Hôm nay thời tiết thật sáng sủa nha, Phong nhi (????) cũng hát....  ”  bé thỏ tím khẽ ngâm nga hát vừa đi vào văn phòng của chủ nhân.

“Chủ nhân, trưa nay bé thỏ tím muốn ăn thịt bò” rúc vào trong lòng ngực của Chung Húc Phong.

“Được, đi thôi” Chung Húc Phong nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc hết giờ làm việc rồi.

Trong khi mọi người còn đang bàn tán, hai người họ nắm tay nhau kéo qua kéo lại, quang minh chính đại đi ra ngoài, để lại một đống hoài nghi •••

“Ăn từ từ” ” Uống chậm một chút” “Coi chừng nghẹn •••” = =|| chủ nhân giờ thành bảo mẫu luôn

“Ăn no không?”

“Miệng trên thì ăn no rồi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới vẫn còn bị đói.” bé thỏ tím đôi mắt ngập nước nói, nhìn đúng thật là giống một con thỏ con.

“Buôi tối ta về uy ngươi” Chung Húc Phong vẫn là chưa thích ứng được với những lời khiến người ta mặt đỏ tới mang tai này.

“Nhưng mà chủ nhân, bé thỏ tím muốn ăn bây giờ cơ, ta biết được một chỗ rất tốt nga” nói xong liền kéo Chung Húc Phong vào một chỗ của nhà hàng ———- WC

“Ở đây?” Chung Húc Phong cảm thấy có chút khó khăn, hắn là một kẻ yêu sạch sẽ, loại địa phương này đối với hắn thật…

“Đương nhiên a, bé thỏ tím đã sớm muốn làm ở đây một hồi” nói xong liền kéo hắn vào một buồng, bắt đầu cởi quần, Chung Húc Phong lại một lần nữa chịu không nổi sự hấp dẫn cuối cùng vứt bỏ đi nguyên tắc của mình

“A, ân ~~ lớn ~ a......”

“Nhỏ giọng chút nếu không có người nghe được” con thỏ nhỏ này đúng là mặc kệ tình huống a

“Chính là thật sự thực thoải mái thôi, người ta nhịn không được, a a...... Lại dùng điểm lực ~ ân ~” đột nhiên cửa ‘hống’ một tiếng mở ra, Chung Húc Phong ngừng lại

“Phía dưới đừng có ngừng ~~ người ta còn muốn ~ ân” bé thỏ tím tự mình đong đưa thắt lưng, mặt sau còn dùng lực co rút lại làm Chung Húc Phong chịu không nổi mà hừ vài tiếng, kéo mông của tiểu yêu tinh mạnh mẽ tiến lên “Phải ~ là như vậy ~ a a...... Còn muốn ~~ a...” hai chân gắt gao kẹp chặt thắt lưng của Chung Húc Phong, thoải mái đến ở trên lưng hắn tặng hai đạo dấu móng tay, Chung Húc Phong chính là vừa đau vừa sướng, phản ứng thân thể là nhanh hơn nữa hung ác đâm vào cái lỗ nhỏ kia

” Bé thỏ tím ~~ phải ~~ ân..... ” tiểu yêu tinh cắn một ngụm lên vai hắn, sau đó bắn ra •••

Chung Húc Phong chỉ cảm thấy trên vai bị một trận ăn đau, lại có một dòng chất lỏng nóng ấm phun ra ở trước ngực, thật ấm áp, hắn cũng thoải mái đạt tới cao trào•••

“Thật kích thích nga ~” bé thỏ tím hưng phấn đến không ngừng nói, mà Chung Húc Phong đỏ mặt, có lẽ bị người nghe thấy đi

Sau khi chỉnh lại quần áo cho hai người xong định đi ra, tới cửa liền bị chặn lại

“Nghe thanh âm ta đã đoán là ngươi rồi, quả nhiên là đúng thật, Chung tổng(chủ tịch)” người nọ cười dài đánh giá bọn họ ” Không nghĩ tới Chung tổng là người như vậy ••• hắc hắc ~” Chung Húc Phong giờ phút này chỉ hận tại sao không phải là ai khác, cư nhiên lại đụng trúng người cực không muốn đụng tới.

“Bác à, ngươi cười thật khó coi nga” bé thỏ nhỏ bĩu môi “Chủ nhân, hắn là ai vậy a?”

“Ta là Chu Tuần, chỉ giáo nhiều” nói xong liền đưa tay ra.

“Chu nhân không cho bắt tay trước, sủng vật là không thể kết giao với người lộn xộn (loạn thất bát tao)” bỏ mặc hắn.

“Chung Húc Phong là chủ nhân ngươi?” đôi mắt nhỏ như giọt nước của Chu Tuần nhìn cậu con trai kia có vẻ thấy rất hứng thú.

“Chủ nhân dùng năm trăm vạn mua bé thỏ tím, chủ nhân đương nhiên là chủ nhân của bé thỏ tím”

“Phải không? Ta đây nếu dùng gấp đôi tiền có thể mua hạ được ngươi không?”

“Này phải hỏi chủ nhân ta có nguyện ý hay không đã!” nói xong còn nồng nàn nhìn thoáng qua Chung Húc Phong.

“Chu Tổng, đây là chuyện không thể!” Chung Húc Phong kiên quyết từ chối, bé thỏ tím là của hắn, ai cũng không cho (khi nào đã tự giác đến vậy rồi)

“Phải không? Ta Chu Tuần từ trước đến giờ chưa thua ai cả, đặc biệt chờ mong bé thỏ tím ”   nói xong cười cười một cách đầy thâm ý với bé thỏ tím

Chung Húc Phong có một cỗ cảm giác không tốt đánh thẳng vào trong lòng, Chu Tuần này là loại người vì mục đích mà cái gì cũng đều có thể làm.

Chu Tuần quả nhiên là cái loại Lôi Thần hô phong gọi gió mà,  không quá vài ngày xí nghiệp của Chung Húc Phong đã muốn bị Chu thị xí nghiệp bọn họ lấy mất vài mối làm ăn rồi, thực lực của Chung thị vốn không bằng Chu thị, mà Chu thị lại là tay lão luyện trong việc quảng cáo, chặn đường Chung thị hắn bằng các phương pháp dữ dội thật rất dễ dàng. Mấy ngày nay Chung Húc Phong bận bịu đến phát điên, bé thỏ tím đáng thương mấy ngày rồi không được ăn no một bữa, chó nóng nảy đạp đổ tường, thỏ tức giận có thể nuốt lão hổ •••(hình như là thành ngữ TQ, mời liên hệ Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt để biết thêm thông tin)

Một tối đầy mưa gió, bé thỏ tím hẹn gặp Chu Tuần, Chu Tuần tất nhiên vô cùng hứng khởi mở cửa phòng, buổi tối đó bé thỏ tím đúng tám giờ có mặt, vừa vào cửa liền nhào vào lòng ngực của Chu Tuần, tựa như không có xương cốt (ý là em mềm oặt dựa vào gã), Chu Tuần bản thân cũng không phải là quân tử gì, ngay lập tức vùi đầu vào kẹp chặt đôi môi của bé thỏ tím, càng không ngừng gặm cắn.

“Bác, kỹ xảo của ngươi so với chú mạnh hơn rất nhều, người ta rất thích nha”

“Phải không? Ngươi trước kia không có nói như vậy như vậy nga” Chu Tuần một tay đưa vào trong quần áo bé thỏ tím mà vuốt ve.

“Đó là chủ nhân cũ của người ta thôi, chú hiện tại chính là không có thời gian uy ta ăn, người ta đương nhiên là phải tự mình đi kiếm ăn, ân, thật thoải mái ~ người ta còn muốn ~” bé thỏ tím giảo hoạt (gian xảo) cười, dâng lên đầu lưỡi của chính mình  ••••••