Chú Không Thể Nhẫn

Chương 37: Vui đùa



Editor: Cẩm Hi

Mục Nhạc từ trước đến nay đều đối với chuyện xem mắt chỉ e tránh còn không kịp, lúc này bỗng nhiên không chút lảng tránh nào mà chính diện nói đến cái đề tài này, hơn nữa cư nhiên lại còn kỹ càng tỉ mỉ mà nói ra tiêu chuẩn của chính mình... Cái này không thể nghi ngờ chính là một quả bom hạng nặng làm tất cả mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời cư nhiên đã làm cho Mục lão thái thái là mẹ ruột cũng đều sững sờ tại chỗ, một chốc chưa thể tiếp thu lời nói này.

Nhưng mà sau khi ném quả bom này xuống xong, Mục Nhạc lại hoàn toàn giống như cái người không có việc gì, phảng phất như vừa rồi chính mình cái gì cũng đều chưa nói, giương mắt nhìn Diệp Dung đang bê đĩa trái cây ở một bên vẫy vẫy tay.

Cô gái nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn, theo bản năng liền bưng hoa quả xê dịch tới bên người anh.

Mục Nhạc duỗi tay, dùng tăm cắm lấy một khối quả táo ăn —— hương vị không tồi.

Mục lão thái thái lúc này rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, có chút nửa tin nửa ngờ liếc mắt đánh giá đứa con trai luôn để người khác nhọc lòng này một cái, thấy anh thần sắc vẫn như thường, thật sự là nhìn không ra lời nói vừa rồi rốt cuộc là thật hay giả, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày, tức giận liếc mắt trừng anh một cái:

"Lần trước cô gái kia tuổi cũng không lớn, vừa mới tốt nghiệp đại học một năm, con đến nói cũng không chịu cùng người ta nói. Bây giờ lại muốn tìm người nhỏ tuổi, chẳng lẽ con muốn tìm ở đại học?"

Tìm bạn gái, phải xinh đẹp, thông minh, đây đều là chuyện thường tình, nhưng thích tuổi còn nhỏ...... Anh đã sắp tới ba mươi, nơi nào còn có thể nói chơi giống như những cậu thanh niên đôi mươi? Anh tìm bạn gái, nhưng là phải lấy kết hôn làm tiền đề, một cô bé nhỏ tuổi xinh đẹp, làm sao có thể chiếu cố tốt cho anh? Lại nói, nếu anh thật sự tìm một người quá nhỏ, vậy khi nào mới có thể kết hôn? Bà đến khi nào mới có thể bế cháu?

Mục lão thái thái ngẫm lại liền nhịn không được có chút gấp: "Tuổi còn nhỏ cũng không phải không tốt, nhưng nếu quá nhỏ, thì đến chính mình cũng chưa chắc đã có thể chiếu cố tốt, làm sao có thể chiếu cố con? Con có yêu đương cũng đừng coi thường tuổi tác!"

"Mẹ!" Mục Nhạc rốt cục cũng nhịn không được nhíu mày, ngữ khí ẩn ẩn mang theo vài phần cường ngạnh cùng trịnh trọng, "Đây là tìm bạn gái, không phải tìm bảo mẫu để chiếu cố con."

"Lại nói, tuổi còn nhỏ cũng không nhất định là không hiểu chuyện." Anh nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, giống như là ở trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn Diệp Dung bên cạnh một cái, sau đó không nhanh không chậm tiếp tục nói tiếp, "A Dung không phải khá tốt sao?"

Diệp Dung bưng mâm đựng trái cây đứng ở bên người anh xoát một cái đỏ mặt.

Tuy, tuy rằng biết rõ ý tứ của chú nhỏ là nói chính mình tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nhưng anh kết hợp những lời này với cái đề tài trước đó, nghe tới chỉ cảm thấy giống như đang nói... thích chính mình vậy —— cô gái nhỏ với khuôn mặt nóng bừng đứng sững sờ tại chỗ, mở miệng cũng không phải, trầm mặc cũng không phải, thân mình cứng đờ nhưng vẫn nhịn không được mà trộm nhìn Mục Nhạc.

Ngay sau đó, liền chạm vào ánh mắt của người đàn ông cũng đang đồng dạng nhìn chính mình —— chuyên chú lại ôn nhu, như là... còn mang theo ý cười không dễ thấy.

Chỉ một thoáng mà cô gái nhỏ cảm thấy trên mặt mình bị thiêu đến càng nóng, cũng không dám nhìn anh nữa, gần như có chút lo lắng mà vội vàng dời đi tầm mắt, sau đó liền đụng phải ánh mắt có chút trầm ám của thiếu niên.

"Chú nhỏ." Mục Tiêu lúc này tâm tình không biết vì sao giống như cũng không quá tốt, cư nhiên sắc mặt cũng có chút trầm thấp, cau mày muốn bỏ qua cái chủ đề này, "Không cần lấy Dung Dung ra đùa."

Mục Nhạc giương mắt, đối diện với một đôi lông mày anh khí của thiếu niên đã không tự giác được mà vặn lại, có lẽ đến chính cậu cũng chưa ý thức được sự khẩn trương cùng không vui trên mặt lúc này.

"Cháu nói đúng." Người đàn ông "Biết nghe lời" gật gật đầu, duỗi tay lấy đi cái mâm đựng hoa quả trong tay cô gái nhỏ, tùy tay đặt lên trên bàn trà trước mặt chính mình, một bên có vài phần rất nghiêm túc gật gật đầu, "A Dung như vậy, vẫn còn bé."

Thật vất vả sắc mặt mới vừa khôi phục được vài phần tự nhiên, cô gái nhỏ lại tức khắc xoát lên một mảng hồng từ mặt tới tận mang tai.

Lông mày của Mục Tiêu xoắn đến càng chặt, há miệng thở dốc vừa định nói chuyện, lại thấy Mục Nhạc bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ ví tiền chính mình, sau đó từ trong túi móc ra một bao lì xì, thần sắc tự nhiên đưa cho cô gái nhỏ ở bên người:

"Năm mới vui vẻ, A Dung."

Thần sắc của anh khó có được ôn hòa, sau khi nói xong giống như lại tới gần cô gái nhỏ, thấp giọng nói gì đó, bất luận là ngữ khí hay là sắc mặt đều vẫn một mực thản nhiên, thoạt nhìn giống như một người trưởng bối hòa ái phát bao lì xì cho hậu bối hoàn toàn không có nửa điểm khác nhau... Các trưởng bối bởi vì lời nói vừa rồi của Mục Nhạc mà có chút kinh nghi bất định, nhưng lúc này vừa thấy, liền rất nhanh không hẹn mà cùng nhau hoàn toàn đánh mất chút dị cảm kỳ lạ trong lòng lúc trước, ngược lại liêu nổi lên khác việc nhà; ngay cả Mục lão thái thái vốn còn muốn quở trách anh một hai cậu cũng bị anh lúc trước dùng Diệp Dung đánh đổ đến á khẩu không mở lời được, tức giận sâu xa liếc mắt nhìn đứa con trai không để cho người khác bớt lo một cái, rốt cuộc vẫn là năm mới, không lải nhải quá mức dẫn đến sát phong cảnh, quay đầu đi cùng mọi người tiếp tục nói chuyện.

Diệp Dung cầm bao lì xì Mục Nhạc vừa mới đưa cho chính mình, có chút ngây ngốc mà đứng ở tại chỗ, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần —— vừa rồi sau khi chú nhỏ cho chính mình bao lì xì... Kỳ thật còn nói một chút. Thanh âm của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có chính mình cách anh gần nhất mới có thể nghe thấy.

Anh nói: "Không phải nói đùa. A Dung, cháu rất tốt."

Như vậy... là có ý tứ gì đây? Anh vì cái gì... lại muốn nghiêm túc giải thích như vậy?

Diệp Dung không biết, cô luôn luôn có tâm tư mẫn cảm, nhịn không được muốn suy nghĩ về chuyện này, nhưng không biết vì sao lại có chút không dám nghĩ tới... Cô gái nhỏ cứ như vậy mà đỏ ửng mặt ngây ngốc đứng tại chỗ trong chốc lát, thẳng đến lúc Mục Tiêu liên tục gọi cô vài câu, lúc này cô mới có chút hốt hoảng mà phục hồi lại tinh thần, mở to hai mắt có chút mờ mịt nhìn về phía thiếu niên sắc mặt giống như cũng không quá tốt ở đối diện.

"Tớ..." Mục Tiêu trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời —— chỉ là cậu thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của thanh mai trúc mã của mình có nhàn nhạt phiếm hồng, đứng phát ngốc bên người chú nhỏ của cậu, trong lòng liền dâng lên một cỗ hoảng hốt cùng cảm giác vô lực, theo bản năng liền mở miệng gọi cô, muốn gọi để cho lực chú ý của cô quay trở lại. Nhưng thẳng đến lúc cô nhìn qua đây, cậu mới bỗng ý thức được chính mình không biết nên nói cái gì, chậm chạp nói không ra lời. Mắt thấy nghi hoặc trên mặt cô gái nhỏ ngày càng dày đặc, cậu rốt cuộc cũng lấy lại được phản ứng, nhanh chóng quay đầu lại chỉ chỉ chỗ ngoặt, "Tớ, tớ vừa thấy Mạt Trà cào cầu thang, cậu muốn đi xem không? Đừng để nó cào hỏng đồ đạc..."

Đúng là gần đây con mèo nhỏ đang trong thời kỳ phát triển thân thể, cả ngày chỉ nghĩ đến nghiến răng với mài móng vuốt, làm ầm ĩ đến lợi hại. Diệp Dung vừa nghe được, tức khắc có chút khẩn trương, chạy nhanh tới hướng Mục Tiêu vừa chỉ, quả nhiên thấy được con mèo nhỏ đang nằm phơi bụng ở cạnh cầu thang —— chỉ là lúc này nó đang cào lên món đồ chơi Diệp Dung mới mua cho nó, nhìn vui vẻ vô cùng.

Diệp Dung cúi đầu nhìn nhìn cầu thang —— bóng loáng sạch sẽ cực kỳ, không hề có nửa vết mèo cào hay là dấu vết bị hàm răng cắn qua.

Sau đó cô cảm thấy bên chân bị cái gì đó nhẹ nhàng cọ cọ —— con mèo nhỏ hình như là nhìn thấy chủ nhân tới, lập tức từ bỏ món đồ chơi kia, không chút do dự nhào tới bên người cô, cọ vào chân cô nhẹ nhàng kêu "Meo meo" làm nũng.

Diệp Dung khom lưng ôm nó lên, con mèo lại tiến thêm thước nữa để vùi toàn bộ cơ thể mình vào trong lòng cô, chỉ lộ ra một cái đầu xù lông, đôi mắt mèo trừng to, nhìn chằm chằm chủ nhân, tràn đầy vô tội.

Diệp Dung quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn về phía Mục Tiêu.

Thiếu niên hình như là hơi xấu hổ, có chút chậm chạp giơ tay lên đầu gãi gãi, nhếch miệng lộ ra một nụ cười lấy lòng nhìn cô gái nhỏ, trong lòng lại không tự chủ được mà hơi hơi nhẹ nhàng thở ra —— cho dù là tình hình hiện tại này, nói chung so với... vừa rồi cũng đã làm cho lòng cậu dễ chịu hơn nhiều.

......

Sau khi dùng cơm trưa xong —— các vị lão nhân hai nhà đều đi lên lầu ngủ trưa, đôi vợ chồng hai nhà Diệp gia với Mục gia vừa vặn tụ thành bàn mạt chược; con gái duy nhất của Mục gia, cô của Mục Tiêu mấy ngày nay thừa dịp được kỳ nghỉ nên đã mang theo chồng cùng đứa nhỏ ra ngoài du lịch, chỉ còn lại hai chú cháu Mục gia cùng Diệp Dung không có tổ chức, tự do hoạt động.

Diệp Dung ôm Mạt Trà ngồi ở trong sân phơi nắng.

Phơi người dưới ánh nắng mùa đông thật sự là quá mức thoải mái, cô gái nhỏ dựa vào tấm đệm ghế thật dày, mơ màng sắp ngủ.

"Mệt nhọc?" Một cái bóng nghiêng qua bao phủ lại đây. Cô gái nhỏ có chút trì độn quay đầu lại, thì thấy Mục Nhạc đang thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh chính mình. Người đàn ông vốn dĩ có chút lạnh lùng, nay dưới ánh mặt trời lại hiện ra vài phần nhu hòa khác thường.

Mục Nhạc đưa tay sờ sờ con mèo nhỏ trong lòng cô.

Mạt Trà lập tức có chút tạc mao, nhảy lên duỗi móng vuốt muốn cào anh. Mục Nhạc sớm đã có chuẩn bị, không chút để ý đụng nó một cái rồi nhanh chóng thu hồi tay, làm cho con mèo nhỏ không cào được cái nào, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng cùng cô gái nhỏ nói chuyện phiếm: "Muốn ngủ thì đi về phòng ngủ, đừng để cảm lạnh."

"Không lạnh." Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, do buồn ngủ nên kéo dài thanh âm, nghe vào càng thêm mềm mại, "Muốn phơi nắng......"

Mục Nhạc nghiêng đầu, trong lúc lơ đãng đảo qua túi áo khoác của cô, trong túi lộ ra một góc của chiếc hộp, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đáy mắt hơi trầm xuống, trầm mặc một lát suy tư gì đó, sau đó bỗng giơ tay cởi áo khoác của mình xuống, đem cả người cô gái nhỏ bọc lại.

"Cháu không lạnh, chú mặc lại đi." Cô gái nhỏ muốn ngăn lại động tác của anh, Mục Nhạc thần sắc tự nhiên chuyển tới đề tài tiếp theo, "Đêm giao thừa đi đốt pháo hoa không?"

"Muộn quá, cháu muốn đi ngủ sớm một chút." Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, vẻ thất vọng cùng tiếc nuối bộc lộ ra ngoài.

Mục Nhạc nhìn cô: "Tết nguyên tiêu tôi dẫn cháu đi xem pháo hoa?"

Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống được, thoải mái nheo lại đôi mắt: "Không cần, ba ba nói sẽ đưa cháu cùng mẹ đi xem!"

Mục Nhạc hơi hơi nhăn lại đầu mày, ánh mắt trong nháy mắt gia tăng. Một lát sau, anh lại đột nhiên mang theo vài phần nhàn nhạt ý cười: "Cuối năm ba cháu bận rộn một trận, khó có được thời gian rảnh như hiện tại, nên chừa cho hai người bọn họ chút không gian."

"Tôi sẽ đưa cháu đi." Người đàn ông nói, thoáng dựa sát lại chút, yên lặng nhìn cô, thanh âm trầm thấp lại giống như mang theo sự ôn nhu khó lòng giải thích.

Diệp Dung trong nháy mắt ngây người, suýt nữa thì thất thần trong ánh mắt của anh, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, ngây ngốc ngoan ngoãn gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được."