Chú Không Thể Nhẫn

Chương 11: Thích phong cách



Anh nhìn cô gái nhỏ, ở thời điểm anh không biết, ở nơi anh không nhìn thấy... cư nhiên đã lớn như vậy.

Lý trí nói cho anh biết phải dời đi tầm mắt, nhưng thân thể dường như lại không chịu sự khống chế mà bất động, cơ hồ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô —— bên ngoài là cơn mưa to tầm tã của mùa thu, anh tự nhiên cảm thấy có chút nóng, cổ họng khát khô giống như muốn thiêu cháy.

Anh chậm chạp không nói gì nhưng ánh mắt lại sáng quắc, Diệp Dung hình như cũng cảm giác được, theo tầm mắt anh nhìn xuống, ngay sau đó trên gương mặt tinh xảo thoắt cái đỏ bừng, nhanh chóng thu hồi tay giữ chặt vạt áo, nói chuyện cũng đã có chút lắp bắp:

"Chú, chú nhỏ..."

"Nhàm chán thì xem TV, uống nhiều nước ấm một chút —— cốc ở trên bàn trong phòng bếp. Mệt mỏi thì ngủ một lát, bên trái là phòng ngủ; làm khô tóc rồi hãy ngủ, máy sấy trong ngăn kéo phòng tắm." Vạt áo đột ngột được một lực đạo khép lại, trong lòng không biết vì cái gì đột nhiên xẹt qua một loại cảm xúc gần như tiếc nuối cùng thất vọng, nhưng rất nhanh Mục Nhạc đã khống chế lại thân thể mình, nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng lại có chút kinh hoàng mà gian nan dời đi tầm mắt, một lần lại một lần cẩn thận ổn định lại.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh mới ý thức được thanh âm của mình đến tột cùng là bộ dạng gì —— trầm thấp khàn khàn dường như hoàn toàn là âm thanh của một người khác. Anh không dám nán lại lâu, một bên nói chuyện một bên đã đổi xong giày, lúc nói ra cũng là lúc mở cửa, không chút do dự đi nhanh ra ngoài.

—— tấm lưng kia, cư nhiên có chút hốt hoảng.

Diệp Dung có chút ngoài ý muốn nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chống trộm, hơi hơi do dự trong chốc lát, liền đi tới ban công cửa sổ —— Mục Nhạc vừa mới đi ra khỏi tòa chung cư. Mưa thật sự quá lớn, cho dù là anh cầm ô, thoạt nhìn cũng không có tác dụng có quá lớn —— chính là màu sắc của áo sơ mi đã sẫm lại hiện ra một mảng lớn ướt sũng. Anh đi dưới trời mưa to, bước đi có hơi dồn dập, thân ảnh lại trước sau như một thẳng tắp nổi bật.

Diệp Dung nhớ tới hai người lúc trước gần như là tan rã không vui trong cuộc điện thoại, không biết vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy mũi hơi có chút ê ẩm, duỗi tay xoa xoa cái mũi của mình, hít vào một hơi thật sâu, khép vạt áo đem chính mình bọc lại càng chặt.

Mục Nhạc là người có ý thức mạnh mẽ về lãnh địa của mình, rất không thích người khác chạm vào đồ của anh. Diệp Dung tuy rằng có chút tò mò, nhưng cũng không đi xung quanh đánh giá chung cư của anh, chỉ nghe lời anh đi tìm máy sấy làm khô tóc, rồi lại đi lấy nước ấm để uống.

Sau đó cô nhận được điện thoại của Mục Nhạc.

"A Dung." Thanh âm của Mục Nhạc không biết vì cái gì lại có chút mất tự nhiên, "Cháu bình thường mặc số đo gì?"

"160." Cô gái nhỏ không có nghĩ nhiều, thành thành thật thật trả lời, "Nếu quần áo rộng thùng thình thì 155 là đủ rồi."

Đầu kia trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

Diệp Dung có chút kỳ quái, nhịn không được hơi nghi hoặc gọi anh một tiếng: "Chú nhỏ?"

Mục Nhạc lên tiếng, sau đó tựa hồ có chút chần chờ: "Tôi là nói..."

Anh nói tới đây, lại dừng một chút, như là gặp chuyện khó có thể mở miệng, trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc có chút gian nan mà đem lời nói ra: "Nội y của cháu... bình thường là số đo gì?"

Diệp Dung lập tức sửng sốt, ngay sau đó cơ hồ có thể nghe thấy "Oanh" một tiếng, gương mặt liền bị thiêu đốt, chậm chạp nói không ra lời.

Đầu kia Mục Nhạc dường như cũng biết cái đề tài này có chút xấu hổ, thấy cô không nói lời nào cũng không mở miệng thúc giục.

Hai người liền như vậy cách một chiếc điện thoại trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng ẩn ẩn xuyên thấu qua di động truyền đến, Diệp Dung thậm chí còn có thể nghe thấy cửa hàng bên đó có chút ồn ào tiếng... nhân viên nữ quan tâm hỏi: "Tiên sinh, bạn gái anh bình thường mặc số đo gì, thích loại nào? Cái này kiểu dáng thế nào?".

Cô gái nhỏ vốn dĩ mặt đã đỏ bừng, lúc này lại càng đỏ lợi hại hơn.

Cô tựa hồ nghe thấy Mục Nhạc hô hấp trong nháy mắt hỗn loạn, sau đó có chút không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng, hơi hơi để xa microphone điện thoại, thấp giọng giải thích "Chờ một chút."... Cô cơ hồ có thể tưởng tượng ra trường hợp kia đến tột cùng có bao nhiêu xấu hổ, thế nhưng anh lại vào cửa hàng nội y.

Diệp Dung cắn cắn môi, đau lòng cùng chua xót chung quy vẫn chiến thắng thiếu nữ ngượng ngùng, hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ giọng mở miệng: "70... C"

"Đã biết, cháu nghỉ ngơi đi." Người đàn ông hô hấp dường như hơi cứng lại, ngay sau đó lập tức quyết đoán mà cúp điện thoại.

......

Mục Nhạc chưa từng đi mua quần áo cho con gái, chứ đừng nói tự mình gấp gáp ra ngoài mua quần áo cho cô gái nhỏ. Anh nguyên lai lần đầu tiên mua quần áo cư nhiên là chuyện gian nan nhất ngày hôm nay...... Đợi anh xách theo một túi quần áo trở về, đã là chuyện của hai ba tiếng đồng hồ sau.

Anh vào nhà, ánh mắt đầu tiên liền thấy cô gái nhỏ bọc mình trong chiếc áo tắm dài —— cô đã ngủ rồi, cả người đều vùi trên sô pha trong phòng khách cuộn thành một đoàn, trên bàn cạnh sô pha còn đặt một cốc nước, bên trong còn dư lại không đến một nửa.

Anh đưa tay sờ cái cốc —— nước đã lạnh ngắt, chỉ sợ là cô đã ngủ trong chốc lát. Anh thu hồi tay, lại dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, động tác trong giây lát dừng lại —— cô dùng, là cốc của anh.

Nơi này của anh ngày thường không có người tới, vì vậy cốc cũng chỉ có một cái cho chính mình dùng —— lúc anh đi có chút gấp, theo bản năng liền nói cho cô cốc ở trên bàn trong phòng bếp.

Mục Nhạc hít một hơi thật sâu, nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha, hơi do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn cúi người xuống duỗi tay, đem cô ôm lên.

Cũng may cô tuy rằng không nghe lời không đi vào trong phòng ngủ, nhưng ít ra vẫn biết đem tóc mình sấy khô trước —— cô gái nhỏ tóc dài rối tung xõa ra, lập tức liền rơi xuống lấp đầy cõi lòng anh. Bọn họ dựa vào nhau quá gần, anh thậm chí có thể ngửi được mùi hương sữa tắm cùng dầu gội đầu tươi mát thoải mái trên người cô —— cùng mùi hương anh dùng hàng ngày giống nhau y đúc.

Có vẻ cô thật sự mệt mỏi, ngủ thật sâu, không có nửa điểm bị bừng tỉnh. Người đàn ông cổ họng hơi giật, ôm cô bước đi vững vàng vào phòng ngủ, đặt cô lên giường mình, cẩn thận giúp cô chỉnh lại chăn, sau đó lộn trở lại đem quần áo vừa mua đặt ở đầu giường, xong xuôi lúc này mới đi ra ngoài.

Trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, rốt cuộc cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Thời điểm gặp được Diệp Dung vừa qua giờ cơm trưa, lăn lộn cả buổi chiều, chờ đến sáng sớm, Mục Nhạc rốt cuộc mới nghe được động tĩnh trong phòng ngủ. Anh gõ cửa, rất nhanh đã nghe thấy cô gái nhỏ đáp một tiếng, thời điểm đẩy cửa đi vào mới phát hiện cô đang vùi cả người trong chăn gọi điện thoại.

""Ừ, A Ký cậu đừng lo lắng, tớ đã về đến nhà, không có gặp mưa""

"Viện trưởng nói cậu hôm nay không ở đấy, trường học cuối tuần có lớp? Mang dù không?"

"Mang theo là tốt, bên ngoài mưa rất lớn, không được thì chờ một chút rồi hãy về."

"Ừ được, cuối tuần tớ cùng cậu đi mua mấy quyển tài liệu, cậu đã rất gắng sức, không cần quá liều mạng, nghỉ ngơi cũng rất quan trọng."

......

Anh không nghe thấy âm thanh đầu bên kia, lại chỉ có thể nghe thấy thanh âm cô gái nhỏ ôn nhu lại quan tâm, nhìn thấy cô mặt mày giãn ra tràn đầy nhu hòa quen thuộc... Anh như vậy đứng ở cửa, kiên nhẫn chờ cô nói chuyện điện thoại xong, lúc này mới mở miệng:

"Tỉnh?" Anh làm như trong lúc lơ đãng thuận miệng hỏi, "Cùng ai gọi điện thoại?"

Anh vốn dĩ cho rằng đối phương là Mục Tiêu, nhưng vừa nghe "mua tài liệu", liền biết bản thân mình đã đoán sai.

Diệp Dung ngoan ngoãn nhìn anh cười cười, dường như cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ giọng nói: "Một người bạn."

Mục Nhạc trầm mặc một lát, gật đầu, đóng lại cửa phòng đi ra ngoài: "Quần áo đặt ở đầu giường, thay xong rồi ra ăn sáng."

Anh hình như là... lại không cao hứng. Cô gái nhỏ có chút lo lắng nhìn cánh cửa phòng bị anh đóng lại, quay đầu nhìn quần áo được đặt ở đầu giường, từ áo khoác đến nội y đầy đủ mọi thứ —— Diệp Dung nhớ tới lúc trước Mục Nhạc gọi điện thoại về, chỉ cảm thấy trên mặt lại lập tức như bị thiêu, đỏ mặt đứng dậy mặc quần áo.

Nội y hiển nhiên là cùng một bộ, áo lót màu hồng nhạt, điểm thêm vài chấm lam, lại kèm theo nơ con bướm, thiếu nữ đến rối tinh rối mù, mặt trái của quần thậm chí còn có hình một con mèo đang ngồi xổm nghiêng đầu...... Thoạt nhìn có vẻ càng ấu trĩ, hoàn toàn nhìn như một đứa bé gái chưa hiểu chuyện.

Anh giống như rất thích mèo, luôn chọn một ít đồ vật có liên quan tới mèo...... Diệp Dung nhớ tới lúc trước anh bị Mạt Trà cắn, lại nghĩ tới ngày đó đổi lấy con mèo búp bê vải, nhịn không được nhăn lại cái mũi, mặc vào bộ nội y phấn nộn kia —— bộ dáng lãnh đạm hiện tại của anh, như thế nào cũng nhìn không ra cư nhiên lại sẽ thích phong cách như vậy.

Vẫn còn đem cô trở thành đứa bé gái chưa lớn sao? Cô gái nhỏ rất không cao hứng mà cắn chặt quai hàm, sắc mặt lại không biết vì cái gì càng đỏ.

Mục Nhạc không mua váy cho cô, lại mua loại bảo thủ nhất một bộ quần áo dài, đại khái là sợ cô cảm lạnh, thậm chí còn mua thêm một chiếc áo khoác phá lệ dày dặn. Trong phòng mở điều hòa tương đối ấm áp, Diệp Dung sờ sờ chiếc áo khoác kia đủ để có thể làm trang phục cho cả mùa đông, rốt cuộc vẫn là không mặc lên, chỉ là ôm nó ra khỏi phòng.

Vừa rồi mải gọi điện thoại cũng không kịp nhìn, lúc này Diệp Dung mới chú ý tới, Mục Nhạc có vẻ cũng đã tắm qua, chiếc áo sơ mi bị ướt đã được đổi thành bộ khác, ống tay áo thoáng xắn lên vài phần, lộ ra cánh tay rắn chắc. Lúc này anh bưng bát từ trong phòng bếp đi ra, thoạt nhìn bộ dáng lạnh lùng cư nhiên lại có vài phần hương vị ở nhà, làm người ta cảm thấy dị thường ấm áp cùng an tâm.

"Ngồi xuống ăn cơm." Mục Nhạc thấy cô đi tới, đem bát cơm đặt lên bàn, một bên nhìn cô thoáng gật đầu.

Diệp Dung lên tiếng, nhìn trên bàn một vòng, lại không có ngồi xuống, đem áo khoác vắt ở lưng ghế sau đó liền đi vào trong bếp.

Mục Nhạc xới cơm xong quay đầu lại, thì thấy cô gái nhỏ đã cầm hai đôi đũa đi tới bên cạnh bàn, hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ở cạnh hai bát mỗi người một đôi đũa.