Chú Hay Anh

Chương 15: Ngoại truyện



Sau khi cưới một thời gian dài,ba mẹ Diệp thấp thỏm mong ngóng cháu ngoại nhưng họ càng ngày càng thắc mắc sao bụng con gái mang bầu gì mà mãi không thấy to lên.

Vào một ngày đẹp trời họ quyết định ghé thăm dinh thự của hai vợ chồng con gái để điều tra coi sao.Vừa vô tới cổng họ liền thấy cô con gái nhỏ đi chân không, buộc đầm sang một bên đuổi theo trái bóng da cùng mấy người làm.Mẹ Diệp hốt hoảng lao tới,vừa chạy bà vừa la hét

"Dừng ngay..dừng lại ngay...có biết thiếu phu nhân đang có bầu không mà chơi đá banh vậy hả....cả con nữa nhỡ có gì xảy ra với đứa nhỏ thì ba mẹ biết nói sao với con rể đây"đám người làm ngơ ngác không hiểu bà đang nói gì

"Mẹ...ba...hai người mới tới ạ....hjhjh....thôi vô nhà cho mát đi ba mẹ"Diệp Lam ngạc nhiên với cuộc viếng thăm đầy bất ngờ này.Đưa ba mẹ vô nhà ngồi,cô thả chỗ váy đang cột xuống,vuốt vuốt cho thẳng.

"Lam nhi...con có bầu được mấy tháng rùi nhỉ??"Ba Diệp nhìn xung quanh bâng quơ hỏi

"A....dạ....dạ....chắc..chắc là gần 5 tháng ạ....ba mẹ bao giờ về Mỹ ạ" cô sợ hãi đổi qua đề tài khác...

"vậy đã siêu âm trai hay gái chưa"Mẹ Diệp lờ đi câu hỏi của cô,tiếp tục tra vấn.

"dạ......trai....trai...à gái ạ...ba mẹ đi đường chắc cũng mệt rồi,để con xuống bếp lấy nước mời ba mẹ đã"giọng cô trở nên run rẩy tìm lý do rút lui xuống bếp gọi điện cho chồng.

"Alo....anh ơi...huhuh...ba mẹ tới...huhu"vừa rời khỏi phòng khách cô rút điện thoại ra gọi cho anh.Diệp Lam vừa nói vừa khóc.

"Bảo bối sao vậy em...ba mẹ tới thì sao phải khóc..nín,anh thương nha"Nhật Phong xót xa khi nghe tiếng cô khóc.

"huhuh....ba mẹ cứ hỏi em chuyện cái thai...em không biết nói gì....em sợ lắm....huhuh"

"hả....được rồi em ráng xíu đi,anh về liền bây giờ đây"anh cúp máy cho dừng cuộc họp vội vàng lấy xe chạy về nhà.

15 phút sau anh về tới nhà,gấp gáp chạy vô thấy vợ mình đang quỳ trước mặt ba mẹ,nước mắt nước mũi tùm lum.

"anh vô luôn đây...anh chị giỏi lắm dám lừa hai người già chúng tôi"Ba Diệp nét mặt nghiêm nghị vẫy chàng rể vô quỳ chung với con gái mình.

"Ba,mẹ ơi....tụi con xin lỗi....có trách tội thì trách một mình con thôi ạ....đừng bắt vợ con quỳ như vậy tội nghiệp lắm"Nhật Phong vội vàng quỳ xuống xin lỗi ba mẹ vợ.

"tội nghiệp chị ấy thì ai tội nghiệp tụi tôi...anh có biết tụi tui mong ngóng có cháu ẵm bồng đến mức hoãn cả về Mỹ để ở lại đợi cháu ngoại ra đời không..vậy mà...."Mẹ Diệp tay cầm cây thước giơ lên vút xuống người con gái nhưng anh nhanh nhẹn ôm chầm lấy đỡ một roi cho vợ.

"Mẹ ơi...con xin mẹ có đánh thì đánh con...đừng đánh bảo bối cô ấy đang có bầu"Nhật Phong che chở ôm cô vô người.

"hừ....một bài anh xài hai lần không thấy chán hả?"Ba Diệp bực mình khoanh tay ngồi tựa thành ghế.

"lần này là thật....con xin thề là thật....con đang định đưa vợ đi khám cho chắc chắn"

"Hả....em...em có bầu thật hả...anh đang nói giỡn hay thiệt vậy"Diệp Lam lại một lần nữa ngạc nhiên.

"anh nói thật,bảo bối...có phải hai tháng nay "bà dì"* chưa ghé thăm em không?"Nhật Phong quả quyết hỏi lại vợ.

"ơ.....em...em cũng không biết....hình như là vậy thì phải"cô ngẫm nghĩ nhưng không nhớ nổi lần gần đây nhất "bà dì" ghé là khi nào.

"con nhỏ ngốc nghếch này...không nói nhiều nữa lên thay đồ rồi mẹ đưa đi khám coi sao"Mẹ Diệp bực bội với đứa con gái xuẩn gốc này.

"để con lái xe đưa mẹ với bảo bối tới bệnh viện khám coi sao"Nhật Phong đỡ vợ đứng dậy,ngồi lên sofa,anh ân cần bóp chân cho cô khỏi tê.

"không cần...anh ở nhà cùng ba con Lam đi...để tôi với Lam nhi đi khám...nếu lần này anh dám lừa tôi nữa thì đừng có trách"Mẹ Diệp sắp xếp đâu ra đấy rồi đưa con gái đi vô viện khám.

1 tiếng sau...chuông điện thoại reo lên...anh liền bắt máy

"Bảo bối....sao rồi em"anh vội vã hỏi cô.

"hxhx....anh ơi....em.."Diệp Lam ngại ngùng không biết nói sao.

"em sao?bảo bối hít một hơi dài rồi nói anh nghe nào"Nhật Phong sốt ruột khi thấy cô ấp úng.Lần này nếu cô không có bầu thật chắc ba mẹ vợ sẽ cạo đầu anh vì tội nói dối mất.

"em....anh sắp làm ba rồi...em đã có bầu được 7 tuần "Cô hạnh phúc thông báo cho anh biết tin vui.

"wow......wow....bảo bối.....em ở nguyên đó anh tới rước....đừng đi lại nhiều ảnh hưởng tới tiểu bảo bối.....anh vui quá.....bảo bối cám ơn em...anh yêu em rất nhiều bảo bối"Nhật Phong vui mừng hét ầm ĩ khiến cô ở đầu dây bên kia mỉm cười vì cảm nhận được sự hạnh phúc của anh.