Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 50: Trời ơi, phen này tiêu tùng rồi!



Tối hôm Linh An xảy ra tai nạn, Tôn Bách Thần đã quay trở về trường, xem xét khu vực sân khấu để tìm thêm manh mối. Quả nhiên, ông phát hiện ở dưới thảm đỏ không hề có phần lót đệm giống như trong kế hoạch.

Điều tra sâu hơn một chút, dù rằng khu vực này không có camera giám sát, nhưng ông đã may mắn tìm ra thông tin quan trọng từ trong một chiếc máy quay cá nhân của sinh viên trong trường.

Máy quay ghi lại chi tiết cảnh dựng sân khấu. Rõ ràng phần lót đệm sắp được bỏ xuống, nhưng có người đã đứng ra ngăn cản, sau đó đem tấm đệm cất đi.

Người kia là nam sinh viên cùng khoa với Lăng Trạch Thiên. Ngay sau khi nhận được thông tin từ Tôn Bách Thần, anh và Đan Nhiên đã đến tìm cậu ta.

“Này Viên Tân, Linh An không thù không oán với cậu. Sao lại làm vậy để hại em ấy?” Lăng Trạch Thiên hỏi.

Cậu ta tỏ ra không biết chuyện gì, một mực chối bỏ.

“Tôi làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện? Lúc đó chỉ nghĩ đặt tấm lót nệm quá không cần thiết, bày ra còn phải mất công dẹp vào, mất thời gian của mọi người thôi.”

Đương nhiên Đan Nhiên và Trạch Thiên không tin những lời bịa đặt này. Nếu chỉ là vô ý, thì cậu ta sẽ phải áy náy khi Linh An gặp tai nạn nhập viện, còn đằng này lại giữ im lặng, là muốn che giấu điều gì?

“Không sao, anh không muốn nói tôi cũng tự có cách tra ra được. Viên Tân, chắc anh cũng biết được tôi là ai mà, đúng không? Đã động đến bạn của tôi, đừng mong được an ổn.” Đan Nhiên cảnh cáo.

Người này trước giờ chưa từng quen biết Linh An, nên ra chuyện này chắc chắn là do người khác đứng sau chỉ đạo. Cậu ta cứng cổ không chịu nhận, cô đành đi tìm manh mối từ chỗ khác.

“Trạch Thiên, chúng ta đi thôi.”



Buổi chiều, Đan Nhiên vào bệnh viện thăm Linh An. Cô ấy mua thêm một túi đồ ăn vặt lớn, còn mang theo sữa và nước trái cây để cô bồi bổ.

Linh An đang ngồi trong lòng Hứa Ngụy Phàm, được hắn đút bánh quy cho ăn. Đan Nhiên đẩy cửa đi vào, tận mắt chứng kiến một màn tình cảm ngọt ngào này.

“Hừ, đang ở bệnh viện đấy, hai người không sợ dì Diệp thấy sao?” Cô ấy bất mãn.

“Không sợ!” Hai người đồng thanh đáp lại, như muốn trêu ngươi Đan Nhiên vậy.

Mẹ của Linh An vừa về nhà lấy cháo cho cô, đâu thể quay lại nhanh như vậy được. Hơn nữa nếu có bị phát hiện, cùng lắm thì thừa nhận, không có gì to tát.

Đan Nhiên rộng lượng không thèm chấp nhặt, liền lấy hộp dâu tây ra đưa cho Linh An.

“Dâu tây mà cậu thích này, tớ đã rửa sẵn ở nhà rồi, cậu ăn nhiều vào.”

Cô cầm lấy, ăn ngon lành, còn không quên trêu Đan Nhiên mấy câu:

“Ưm, ngọt quá! Hôm qua Ngụy Phàm cũng vừa mua cho tớ ăn. Cậu với anh ấy cứ thay nhau vỗ béo tớ, thật là…” Nói xong Linh An xoay sang nhìn hắn đầy trìu mến.

“Xùy, tôi đến không phải xem hai chú cháu các người phát cẩu lương đâu nhé.” Đan Nhiên sắp tức chết mất thôi.

Không nói chuyện ngoài lề nữa, cô ấy bắt đầu đi vào trọng tâm. Chuyện tai nạn của Linh An trên sân khấu chắc chắn là có người cố ý hãm hại, người đó là ai, bọn họ nhất định phải tra ra được.

Đan Nhiên kể với hai người việc mình và Trạch Thiên tìm đến Viên Tân, nhưng cậu ta vẫn quyết định giữ bí mật cho kẻ đứng đằng sau.

“Cho chú địa chỉ của cậu ta, chú sẽ trực tiếp đến gặp mặt.” Hứa Ngụy Phàm nói.

Hắn đã quả quyết, Đan Nhiên chỉ có thể nghe theo. Người đàn ông này có kinh nghiệm sống phong phú, chắc hẳn sẽ có cách để Viên Tân nói ra sự thật.

Vào thăm cô một tiếng đồng hồ, sau đó Đan Nhiên rời đi.

Mẹ Diệp mang cháo vào cho Linh An, còn mang cả cơm sườn nóng hổi nhà nấu cho Hứa Ngụy Phàm.

“Ăn xong rồi về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái. Mấy ngày nay con ở trong bệnh viện cũng vất vả rồi.” Bà nói với hắn.

Hứa Ngụy Phàm vì đói nên ăn rất nhanh, hắn tỏ ra tràn trề sức sống:

“Con không mệt. Dù sao cũng là vợ tương lai, có cơ hội phải chăm bẵm một chút.”

Linh An ngượng nghịu liếc nhìn hắn. Trước mặt mẹ cô mà tên đàn ông này không đứng đắn gì cả.

Bà cười xòa, đi đến xem qua vết thương của cô. Bà còn dặn dò cô không được cử động mạnh, cần làm gì thì nói với Hứa Ngụy Phàm hoặc nhờ y tá.

Tối nay mẹ Diệp không cần trực bệnh viện, nên muốn ở lại ngủ cùng Linh An. Ai ngờ Hứa Ngụy Phàm lại bảo bà về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, ở đây cần hắn là đủ rồi.

Hắn tiễn bà ra ngoài hành lang. Mẹ Diệp đang đi thì đứng lại, hỏi:

“Hai đứa thế nào rồi? Gần đây cứ quấn quýt lấy nhau, có phải đã xác nhận mối quan hệ rồi không?”

Hứa Ngụy Phàm gật đầu, xem như thừa nhận, chỉ là vẫn còn chút giấu giếm:

“Quan trọng là ở con gái của mẹ. Con luôn tôn trọng quyết định của em ấy.”

Mẹ Diệp vỗ vai hắn, động viên:

“Cố lên, nếu đã có trái tim con bé thì hãy giữ cho chặt. Tính tình Linh An có chút trẻ con, lỡ như có hờn dỗi linh tinh, con cũng đừng giận nó.”

Hứa Ngụy Phàm nghe lời bà, đảm bảo luôn yêu thương Linh An vô điều kiện. Hắn biết gia đình họ Diệp chỉ có một mình cô là con gái, nên hiển nhiên họ luôn muốn tìm được một người hoàn hảo nhất để Linh An có thể dựa dẫm cả đời.

Nếu họ đã tin tưởng hắn, Hứa Ngụy Phàm sao có thể phụ lòng được?

Đưa bà ra đến cổng bệnh viện, hắn quay trở lại phòng bệnh.

“Anh đi lâu thế? Có phải còn nói chuyện gì với mẹ em không?”

Hứa Ngụy Phàm đưa ngón trỏ lên miệng, làm ra vẻ thần bí:

“Bí mật!”

“Xía, coi chừng em đó.” Linh An giương móng vuốt về phía hắn.

Cô vẫn chưa thay đồ, bèn nhờ Hứa Ngụy Phàm bế mình vào trong nhà tắm. Hắn cẩn thận đặt cô xuống ghế, còn lưu manh hỏi:

“Bất tiện như thế, có cần anh tắm luôn cho em không?”

Linh An bặm môi nhìn hắn, đe dọa:

“Lưu manh thối, mau ra ngoài!”

Hứa Ngụy Phàm bật cười, chỉ muốn trêu cô chút thôi, đâu cần phải hung dữ như vậy. Đúng là cô nhóc này chỉ bắt nạt được mỗi mình hắn.

Hắn ngồi chờ Linh An ở ngoài ghế, đúng lúc mẹ hắn gọi điện thoại về. Bà nói Hứa Yên sắp bước vào kỳ nghỉ dài, khoảng chừng đầu tuần sau sẽ lấy vé máy bay trở về nước.

“Thằng con thối, lần trước hứa sẽ dẫn bạn gái về cho mẹ, nhớ giữ lời đấy nhé!”

“Con biết rồi, mẹ cứ tin ở con.”

Ở trong nhà tắm, Linh An phát hiện mình quên lấy đồ bệnh nhân vào. Cô bèn mở hé cửa, nói vọng ra bên ngoài:

“Ngụy Phàm, quần áo em để trên giường, anh mau mang vào đây giúp em đi.”

Giọng nói lanh lảnh truyền sang đầu dây bên kia. Cả Hứa phu nhân và Hứa Yên đều nhốn nháo, hỏi Hứa Ngụy Phàm đang ở cùng ai.

“Đợi một chút, nói chuyện xong với mẹ, anh sẽ mang vào cho em.” Hắn nói lớn.

Xong xuôi, Hứa Ngụy Phàm lại quay sang giải thích sơ sài với mẹ hắn, chỉ nói là con dâu tương lai của bà, còn những chuyện khác để khi nào bà và Hứa Yên quay về nước sẽ kể chi tiết.

Lúc này Linh An mới biết Hứa Ngụy Phàm đang nói chuyện với mẹ hắn. Bất giác khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, cô liền cầm một gáo nước lạnh, dội thẳng lên đầu.

“Trời ơi, phen này tiêu tùng rồi!”1