Chu Gia Hệ Liệt

Chương 8



Kỳ thi trung kỳ kết thúc, thứ năm của tuần tiếp theo sẽ phát bài thi, cán bộ mỗi lớp sẽ đi nhận sau đó phát xuống, Chu Niệm nhìn đến con số một trăm đỏ au thật to trên bài thi của chính mình, phía dưới thầy còn ghi một câu, nét chữ giãn ra mà tuyệt đẹp, hắn luôn luôn lạnh lùng không có bao nhiêu biểu tình nay trên mặt cũng đầy tươi cười.

Hoàng Thao xem bài thi của mình, quay đầu liền nhìn thấy Chu Niệm tươi cười “Oa” một tiếng kêu lên “Chu Niệm, cậu cười đến rất *** đãng!”

Chu Niệm nghiêng đầu trừng hắn, nhìn đến kết quả của hắn là chín mươi tám, không tự giác nhíu mày một chút, không thèm để ý đến hắn.

Tào Vũ Kiệt ở bên kia cầm lấy bài thi trên tay Chu Niệm, nhìn đến kết quả trên đó, liền mở to mắt, lại nhìn số điểm tám mươi hai của mình, liền đối Chu Niệm nói đùa “Cậu đi tìm thầy hỏi đáp án có đúng không?”

Chu Niệm đoạt lấy bài thi của mình về, không nói lời nào.

Hoang Thao thâm tình nhìn Chu Niệm “Cậu bao nhiêu, bao nhiêu?”

Chu Niệm không đáp.

Tào Vũ Kiệt ở một bên khoa tay múa chân, Hoàng Thao nhìn đến một con số một, hai con số không lẻ loi, liền há to miệng, đối Chu Niệm nói “Khó trách vừa nãy cậu cười đến *** đãng như vậy, để xem, lão từ còn tưởng rằng lão tử là nổi nhất nữa! Niệm Niệm, tớ thật sự xem thường cậu, xem ra nhiệt tình cùng thành tích học tập thật sự có quan hệ trực tiếp với nhau, nửa học kỳ sau các cậu chờ xem, tớ sẽ là người thứ hai mỗi ngày đến sớm chiếm chỗ ngồi.

Lần trước, lúc mẹ của Chu Niệm đến đây, không có chú ý, nên ở trước mặt mọi người gọi Chu Niệm bằng “Niệm Niệm”, kết quả là, sau đó tất cả mọi người đều gọi hắn như vậy, cuối cùng, hắn phải dùng bộ mặt lạnh lùng cùng cái nắm tay áp chế xuống, bất quá, Hoàng Thao không hề sợ chết, vẫn như cũ thường xuyên dùng ngữ điệu ghê tởm gọi hắn như vậy, Chu Niệm nghe, mặt đều đen đến đây.

Tào Vũ Kiệt ở một bên cắt một tiếng, muốn xem Hoàng Thao có bao nhiêu phân, Hoàng Thao chết không không khuất phục, vòng quanh Chu Niệm hai vòng xem bài thi, Chu Niệm nhíu mày xuống, lúc sau liền đem lực chú ý đến Sở Mộ đang đứng trên bục giảng.

Có một ít bài thi của một số người bị sai lầm vài chỗ, bọn họ tính lại rồi đưa lên cho Sở Mộ sửa, trên mặt Sở Mộ mang theo tia cười yếu ớt, từng bước từng bước đổi điểm cho bọn họ.

Giáo viên thông báo thành tích của cuộc thi lần này, trong số người đứng đầu cư nhiên có đến năm người vừa đủ điểm, điều này làm cho Chu Niệm, Hoàng Thao, Tào Vũ Kiệt đều có chút buồn bực, đặc biệt là Hoàng Thao, “Xem đi” thật nhiều tiếng, thẳng đến Chu Niệm ở trên bàn hắn gõ xuống hai lần, hắn mới im lặng.

Thời điểm tan học, Chu Niệm chần chừ ngồi lại để cùng Sở Mộ đi cùng nhau, lần này không có vở bài tập, Chu Niệm giúp Sở Mộ cầm túi xách.

Sở Mộ tránh không được, đành phải cho hắn giúp.

“Không nghĩ tới cậu thi tốt như vậy a! Còn nói cái gì nếu thi không đậu, thật sự là trêu đùa tôi mà!” Sở Mộ trên mặt mang theo tươi cười nói.

“Luôn có vạn nhất thôi! Ai biết lần này đề thi lại đơn giản như vậy, có hai đề mục lớn trước kia em có làm qua rồi.” Chu Niệm đối với thành tích kia coi như vừa lòng. Trong lòng vui tươi, trên mặt cũng biểu hiện thần thái cao hứng ra bên ngoài.

“Trong trường thường có một thói quen, nếu trung kỳ thi đơn giản, cuối kỳ sẽ càng tăng thêm khó khăn, đến lúc đó hy vọng cậu còn có thể lấy được thành tích tốt như thế này.” Sở Mộ nói.

“Thầy, hôm nay em mời thầy ăn cơm nhé! Chúc mừng em thi được không tồi, còn muốn cảm ơn thầy đã thật sự truyền dạy chỉ dẫn nữa!” Chu Niệm nhìn Sở Mộ, trong mắt hàm chứa tràn đầy tình ý ôn nhu.

“A! Cái này sao có thể được, có thể ăn cơm, bất quá, cho cậu mời khách thì không được. Vẫn là thầy mời khách đi!”

Dù sao, Chu Niệm chính là muốn cùng Sở Mộ ở bên nhau, ai mời khách cũng được, liền đáp ứng, còn nói lần sau hắn sẽ mời lại thầy, như vậy sẽ giống nhau.

Hai người đến một quán ăn Trung Quốc bên ngoài trường học, tùy ý chọn hai phần ăn, hai người vừa ăn vừa nói, chủ yếu là Sở Mộ nói, giảng một chút trọng điểm trong toán học, giống như bọn họ chuyên nghiệp, về sau dùng đến những phương pháp linh tinh này trong toán học…. Chu Niệm cười nhìn anh nói, sau đó trả lời hai câu.

Vốn là chủ đề nói phi thường buồn tẻ, nhưng chỉ cần đó là Sở Mộ nói, Chu Niệm liền cảm thấy nghe được rất thoải mái.

Sở Mộ có thói quen ngủ trưa, cơm nước xong đã nói phải đi về ngủ trưa.

Chu Niệm cùng anh đi trở về trường học, đưa anh đến, rồi đi trở lại đường rẽ khu ký túc xá giáo sư bên kia, nhìn thấy hắn đi xa, lúc này, anh mới quay về phòng ngủ.

Đây là buổi chiều thứ năm, Lâm Dật bồi(1) hắn cùng bạn gái đi dạo phố, Tào Vũ Kiệt cùng anh của hắn đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn một người là Hoàng Thao ở.

Hoàng Thao nằm trên giường lật xem tạp chí, cửa bị mở ra liền đem tạp chí giấu vào trong chăn.

Chu Niệm đóng chửa, đem hai mắt quét khắp căn phòng, nhìn đến chỉ có mình Hoàng Thao ở, đi đến vị trí của mình, đem túi xách thả xuống, lại cầm cái ly đi lấy nước uống.

Phát hiện Chu Niệm đã trở lại, Hoàng Thao càng làm như quang minh chính đại lấy tạp chí ra xem tiếp, Chu Niệm đứng dựa vào ngăn tủ của mình uống nước, độ cao tầm mắt đúng ngay quyển tạp chí trong tay Hoàng Thao kia, chỉ thấy trên trang bìa là hình một nữ nhân lỏa hung(2), phóng đãng dùng khăn lụa trong suốt dấu đi hạ thể(3), liền nhíu mày đem ánh mắt chuyển mở.

“Uy uy, thực không có ý nghĩa!” Hoàng Thao đem tạp chí buông xuống, nhoài người tới phía trước, quỷ quái hề hề nhìn Chu Niệm nói “Cậu lại ở cùng thầy Sở a!”

Chu Niệm nhìn hắn một cái, không có trả lời.

“Uhm, tớ xem thầy Sở cũng rất tốt, bất quá, thầy ấy so với cậu lớn hơn đến tám tuổi lận! Cậu thật đúng là xuống tay sao!” Hoàng Thao nhắc tới, Chu Niệm chính là liếc hắn một cái, nói “Chỉ cần tớ thích là được!”

“Được, người anh em, cậu giỏi lắm! Bạn thân ủng hộ tinh thần cho cậu!” Hoàng Thao nói xong liền xem tiếp quyển tạp chí kia.

Hoàng Thao hai mắt nhìn, đem hình bên trong mở ra đưa cho Chu Niệm xem, hỏi “Một chút cảm giác đều không có sao?”

Chu Niệm cau mày liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng “Làm cái gì?”

“Thật sự một chút cảm giác đều không có sao? Đây chính là vưu vật(4) oa!” Vẻ mặt Hoàng Thao khoa trương.

Chu Niệm chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái, đem ly nước vừa mới uống xong rửa sạch.

Vẻ mặt Hoàng Thao có chút tịch mịch, nhìn đến Chu Niệm đi vào, lại nâng dậy tinh thần, nói “Tớ không có tạp chí mỹ nam, lần sau để tớ mua một quyển về!”

Chu Niệm nhìn bộ dạng này của hắn, liền lộ ra một cái tươi cười.

Ở phương diện này, Hoàng Thao một miệng thối nát, bất quá, cũng là người chân thành nhất, trong phòng ngủ này, Chu Niệm chỉ thân với hắn hơn một chút, hơn nữa là trở thành bạn bè, hắn đều không có cảm giác gì với người khác, nên cũng không để ý.

Phỏng chừng hiện tại, Hoàng Thao đã xác nhận Chu Niệm là đồng tính luyến ái, nhưng cũng không có ý bài xích, hơn nữa, so với trước kia còn thân thiết hơn, còn có, Hoàng Thao không nói ra ngoài, Chu Niệm cảm thấy được, Hoàng Thao này, về sau có thể trở thành bạn thân.

Hoàng Thao nhìn vẻ tươi cười của Chu Niệm một chút “Má ơi” hú lên một tiếng quái dị, từ trên giường đứng dậy, đem chăn xốc lên, nhanh giải nút thắt bộ quần áo màu xanh đang mặc trên người.

Chu Niệm không biết tiểu tử này nảy ra ý gì, nhướng mày theo dõi hắn.

Rốt cuộc, Hoàng Thao đem nút áo sơ mi toàn bộ cởi ra, nhấc đống quần áo lên, lộ ra ***g ngực mỏng manh đơn độc như bạch trảm kê(5), thanh âm tựa như những tú bà trong TV làm cho người ta chán ghét “Ông chủ, ngươi xem ta, có cảm giác….gì sao!”

Chu Niệm ban đầu không có phản ứng, nhưng lúc Hoàng Thao chuẩn bị cởi áo, mới ngộ ra hắn đang làm cái gì, lập tức tiến lên rút cái gối của Hoàng Thao, dùng nó đập vào hắn hai cái “Mẹ kiếp, muốn chết a!”

Lời nói tuy hung tợn, bất quá, ngữ khí mang theo ý cười, hơn nữa trên mặt cũng mang theo ý cười.

Hoàng Thao cũng cười, đem gối ném sáng một bên, nói “Thầy Sở bộ dáng thế nào? Cậu có thấy qua chưa?”

Chu Niệm lạnh lùng nhìn hắn “Cậu thường xuyên bị bệnh điên?”

“Quên đi, phỏng chừng mắt nhìn tình nhân ra Tây Thi! Lão tử không hỏi nữa, ngủ ngủ!” Hoàng Thao nói xong, liền thành thật ngã xuống ngủ.

Chu Niệm là loại người coi giấc ngủ như mạng sống, nhưng không có thói quen ngủ trưa, Hoàng Thao ngủ, hắn an vị tại một chỗ, mở đèn đọc sách.

Hắn cùng Hoàng Thao vị trí đối nhau, hắn mở đèn bên này, ánh đèn lan đến trên giường Hoàng Thao, vì thế, hắn tắt đèn bàn, ngồi vào vị trí của Hoàng Thao mở đèn.

Hoàng Thao trở mình một cái, cảm thấy Chu Niệm thật sự là một người phi thường không tồi, tuy rằng có điểm lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại rất cẩn thận, hơn nửa còn phúc hậu, đáng giá thâm giao, làm bạn cả đời, dù rằng hắn là đồng tính luyến ái.



(1) Bồi : giúp, tiếp.

(2) Lỏa hung : bộ ngực trần.

(3) Hạ thể : thân dưới.

(4) Vưu vật : cô gái đẹp, lạ.

(5) Bạch trảm kê : bạch là trắng, trảm là chém, kê là gà => tớ nghĩ nó là gà luộc