Chu Gia Hệ Liệt

Chương 49



Trong nháy mắt cánh cửa kia đóng lại, Chu Niệm chuyển ánh mắt từ chén trà trên bàn lên người Sở Mộ, biểu tình kinh hoảng của Sở Mộ cùng với hành động xua đuổi người nam sinh tuấn tú vừa rồi khiến Chu Niệm biết, thầy cuối cùng cũng nhận ra hắn đã đến.

“Cậu uống chút trà đi!” Sở Mộ nói với Chu Niệm một câu, rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Chu Niệm đợi một hồi, phát hiện Sở Mộ không có đi ra.

Nhốt mình trong phòng ngủ là việc Sở Mộ hay làm nhất, để hắn ở bên ngoài, cách một bức tường như vậy chính là cách hai người chiến tranh lạnh, là phương pháp trốn tránh hắn của Sở Mộ.

Chu Niệm cũng không cho phép loại chiến tranh lạnh này xảy ra, trước đây hắn thường van xin, làm nũng, nhưng hiện tại, hắn hiển nhiên là không dùng lại loại thủ đoạn này.

Chu Niệm nhanh chóng đứng dậy đi đến gõ cửa phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ lần này cũng không đóng chặt lại như trước kia, mà chỉ khép một nửa, hắn đẩy cửa đi vào liền thấy Sở Mộ đang ngồi chồm hổm lục tìm đồ vật trên mặt đất.

Chu Niệm rất bình tĩnh mà nhìn một hồi, thấy Sở Mộ nhíu nhíu mày ngồi chồm hổm đưa tay sờ từng tấc trên mặt đất, chung quy loại thần tình vừa lo lắng lại vừa hoảng loạn này của Sở Mộ vẫn khiến Chu Niệm không những càng yêu thương mà còn xót xa hơn.

“Thầy, thầy đang tìm cái gì vậy?” Chu Niệm hỏi.

Giống như trước đây, Chu Niệm đã vô số lần hỏi như vậy ở trong phòng này, thời gian như thụt lùi sau đó lại ngưng trệ, ngưng trệ ở năm năm trước, khi đó, Chu Niệm sẽ tiến lên ôm lấy bờ vai của anh, hôn lên sườn mặt anh, thanh âm khi đó của Chu Niệm trầm thấp mang theo nét trong sáng, tràn ngập sự ôn như cùng tình yêu thương, luôn luôn làm anh vô pháp ngăn chặn sự rung động đang nổi lên trong ***g ngực.

Sở Mộ ngẩng đầu lên, độ cận thị làm anh không nhìn thấy rõ gương mặt của người đang đứng trông xuống kia, anh lăng lăng mà nhìn cái gương mặt không rõ ràng ấy, nước mặt tích trữ trong tuyến lệ còn chưa khô hết, vẫn đọng lại, chờ đợi thời gian để chảy xuống….

Nếu như đây là Chu Niệm của anh, như vậy, người này đã không còn là Chu Niệm trước đây nữa rồi, thanh âm của hắn đã thay đổi, trở nên trầm dày mà xa cách, sự thay đổi của hắn làm cho người ta có cảm giác, một cảm giác lãnh đạm cao cao tại thượng, hắn đã không còn là cái người trước đây nữa rồi.

Mình đã trở về, hắn cũng đã đến, thế nhưng, tất cả đều thay đổi, mộng đẹp trước đây còn có thể tiếp tục không?

Sở Mộ lăng lăng, ngẩng đầu nhìn, tinh thần hồi lâu cũng không quay lại.

“Tôi làm rớt mắt kính trên mặt đất, không biết ở đâu rồi, tìm cả buổi cũng không tìm được…” Sở Mộ cúi đầu tiếp tục tìm, dần dần, anh phát hiện trên mặt đất ở trước mặt có một vết tích thật sâu, sau đó, anh cũng cảm nhận được có một giọt nước nóng rực rơi xuống cánh tay anh, anh không ngừng nói, “Không biết rớt ở đâu rồi, không tìm được, tôi không tìm được…”

Đối mặt với Sở Mộ, vô luận là anh có nhận ra mình bằng ánh mắt đầu tiên hay không, vô luận là anh có quên mình hay không, vô luận là có phải anh đã tìm được một nam hài tử vừa trẻ lại vừa tuấn tú hơn mình hay không, Chu Niệm hiểu rõ, bản thân đều không thể quên được anh, vô pháp không thương anh, vô pháp thấy anh khóc mà không lộ vẻ xúc động, vô phá thấy anh rụt vai ngồi chồm hổm trên mặt đấy mà không sinh tâm thương tiếc cùng ý muốn ôm anh vào lòng….

Chu Niệm biết, thời gian năm năm đã thay đổi rất nhiều sự việc, tình yêu của hắn, nỗi nhớ nhung của hắn cũng thay đổi, chỉ là, không phải chúng nó trở nên phai màu ảm đạm, mà chúng nó càng trở nên khắc sâu thâm trầm, càng vô pháp từ bỏ…

“Thầy, để em tìm….” Chu Niệm khom người, nâng cả người Sở Mộ dậy, Sở Mộ ý thức được vẻ mặt đầy nước mắt của mình quá mức dọa người, bèn cúi xuống xoay mặt đi, thậm chí cũng không nói tiếng cảm tạ nào.

Chu Niệm nhanh chóng tìm thấy mắt kính của Sở Mộ, ở dưới bàn máy vi tính, gọng màu bạc, không có khuông, thấu kính rất dày, cầm ở trong tay rất nặng, chỉ là, loại mắt kính này rơi trên mặt không quá dễ tìm.

“Thầy, đây này….” Chu Niệm lấy khăn tay ra lau mắt kính, đứa đến trước người Sở Mộ.

Sở Mộ cúi đầu, vươn tay nhận lấy, nhưng Chu Niệm lại đột ngột thu tay về, Sở Mộ cảm thấy chính mình như bị đùa giỡn, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Chu Niệm.

Đứng nhìn nhau gần như vậy, Sở Mộ càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự biến hóa của Chu Niệm.

Chu Niệm đã cao hơn một ít so với lúc hắn ly khai, cao hơn anh gần một cái đầu. Nhìn gương mặt hắn trong hàng mước mắt mông lung, hình dáng gương mặt không có biến hoa gì quá lớn, chỉ là, gương mặt này cùng với gương mặt trước kia làm cho người ta có cảm giác một chút cũng không giống, trước đây là cởi mở, bộc trực, anh tuấn suất khí, nhưng hiện tại mọi người nhìn hắn sẽ không sản sinh bất cứ cảm giác gì, ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là sự trầm ổn nghiêm nghị cùng khí thế mà hắn biểu hiện ra trên gương mặt, đương nhiên, cũng có thể cảm nhận được đầy đủ mùi vị đàn ông, phong độ cùng cực đại mị lực của hắn, chẳng qua là, loại vị đạo hấp dẫn người này lại không thể chỉ dùng anh tuấn để hình dung.

Thời gian làm cho tất cả thay đổi sao mà lớn quá.

Sở Mộ lăng lăng nhìn Chu Niệm, rõ ràng đã phi thường khắc chế, nhưng vẫn không tránh được nước mắt đã tràn đầy trong viền mắt.

Chu Niệm cũng lẳng lặng nhìn Sở Mộ, dung mạo của Sở Mộ ngược lại không hề có biến hóa gì, chỉ là, ngoại trừ làm cho người có cảm giác lãnh đạm cùng dịu dàng giống trước đây, còn có một loại thanh nhã lắng đọng qua thời gian, một loại bi thương cùng tịch liêu nhàn nhạt mà hỗn loạn, làm cho người ta càng yêu thương hơn.

Sắc mặt của anh lúc này đã trắng bệch, thần sắc cũng rất nhạt nhẽo, khẽ nhíu lại đôi mày thanh tú, bởi vì cận thị nên chỉ có thể quan sát nửa con mắt, hàng my dài hơi lay động, giọt nước mắt còn đọng lại trên đó, đôi mắt màu ngọc lưu ly nhạt trước đây lúc này lại có vẻ có chút đậm hơn, nước mắt chứa đầy ở bên trong, làm anh càng có vẻ đáng thương mà bi thương.

Những điều này khiến Chu Niệm động tâm khó nhịn, vừa nãy nhìn đến tên nam sinh mà Sở Mộ gọi là “Văn Bác” kia tiến lên thân mật đỡ Sở Mộ, còn nắm chặt tay anh, sau đó còn ra vẻ nịnh bợ giúp anh sửa bài tập, còn thân thiết gọi Sở Mộ là “anh”, những thứ này đều khiến Chu Niệm vừa tức vừa căm phẫn lại vừa đố kị, thậm chí vô pháp ức chế từng đợt u ám dưới đáy lòng, muốn cho tên nam sinh kia ăn một trận giáo huấn, xem cậu có bản lĩnh gì mà muốn cướp người của hắn…

Chu Niệm ở trên cao nhìn xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sở Mộ, cảm nhận làm da ấm nhuận nhẵn nhụi, sự ẩm ướt của nước mắt, Chu Niệm không tự chủ được nâng cằm của Sở Mộ lên, trái tim của Sở Mộ có chút sợ hãi, muốn xoay đầu, nhưng lại nhanh chóng bị Chu Niệm đỡ lấy cái gáy không cách nào nhúc nhích, khi hai đôi môi áp vào nhau, trái tim Sở Mộ đập kịch liệt, nỗi lòng phức tạp, cho rằng tất cả giống như mộng, thế nhưng, cảm giác này lại chân thực như vậy, khiến anh hoảng hốt không biết hẳn là nên trầm mê vào trong mộng hay là tỉnh lại hưởng thụ sự chân thực….

Hơi lạnh, cảm giác mềm mại, khi hai đôi môi đã tiếp xúc thì không muốn rời ra nữa, vì vậy, vốn chỉ là một cái chạm hời hợt, vị đạo dần dần thay đổi, dùng đầu lưỡi liếm lộng cánh môi màu hồng nhạt kia, mút vào rồi lại lướt nhanh chơi đùa, khi hắn muốn cậy mở khớp hàm đang đóng chặt, Sở Mộ vốn đang đứng ngây ngẩn đã sớm nhắm chặt hai mắt lại, sau đó đưa tay gắt gao ôm lấy lưng vai của hắn, hé miệng bắt đầu đáp lại hắn.

Rõ ràng, một nụ hôn nhẹ đã trở thành một nụ hôn sâu.

Đầu lưỡi truy đuổi, câu dẫn khiêu khích, nhanh chóng truyền cảm giác từ khoang miệng đến toàn thân, bầu không khí bắt đầu trở nên nóng cháy, Sở Mộ thả lỏng chiếc eo mềm mại, toàn bộ đều dựa vào đôi tay đang đỡ lấy thân thể anh của Chu Niệm, anh ngửa đầu triền miên cùng hắn, không muốn buông ra, thậm chí khi Chu Niệm có ý muốn lui ra ngoài, anh liền đuổi theo quấn lấy hắn không cho hắn rời khỏi….

Lưu luyến mà xa nhau, rất sợ giống như cơn mơ, Sở Mộ lăng lăng mà nhìn Chu Niệm không chuyển mắt, rồi giơ tay lên chạm vào gương mặt của hắn, thở hổn hển, môi bị hôn đến phi thương hồng nhuận, gương mặt cũng mang theo một tia đỏ ửng.

“Chu Niệm…” Anh vẫn chưa thể xác định được, bèn gọi nhỏmột tiếng, thanh âm nhỏ như vậy, giống như sợ làm mình tỉnh giấc từ trong cơn mơ.

Chu Niệm không có trả lời, mà lại một lần nữa hôn lên môi anh, đôi môi của Sở Mộ vừa nãy bị hôn có chút tê tê, nhưng lúc này lại không đành lòng cự tuyệt, bèn thuận thế trượt tay từ gương mặt xuống bờ vai của hắn.

Hôn sâu một lúc lâu, Chu Niệm bắt đầu hôn gương mặt, lỗ tai cùng cổ của anh, Sở Mộ chỉ muốn ôm chặt hắn, căn bản không muốn cự tuyệt hay đẩy hắn ra.

Khi thuận thế ngã xuống giường, Sở Mộ chỉ hoảng sợ thở dốc một chút, rồi lại ngửa đầu đón lấy từng nụ hôn và những cái âu yếm kế tiếp của hắn.

Đã bao lâu rồi không có tiếp xúc thân thể như vậy, dường như đã không còn nhớ rõ những năm tháng ấy, loại cảm giác cô đơn lạnh lẽo của thân thể, trống vắng của trái tim này làm cho người ta cảm thấy khó khăn một ngày mà như một năm, giống như không thấy được điểm cuối, Sở Mộ biết, nếu như Chu Niệm không đến tìm anh, thì cho dù ngày nhớ đêm mong, anh cũng không có đủ dũng khí để đi tìm Chu Niệm.

May mà, Chu Niệm đã đến tìm anh, thế nhưng, anh không xác định được hiện tại là trong mộng, hay chính là hiện thực, song, bây giờ anh chỉ muốn hảo hảo cảm thụ hắn mà thôi.

Bàn tay của Chu Niệm đã không còn nhẵn nhụi như nhiều năm trước đây, có thể cảm giác ngày càng rõ ràng những vết chai đang ma sát trên người, bị hắn vuốt ve eo bụng cùng ngực, Sở Mộ thở hổn hển, thân thể vô cùng khó chịu, trong miệng cũng phát sinh rất nhỏ những tiếng rên rỉ nức nở, “Chu Niệm…”

“Thầy…” Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp hùng hậu, giọng nói gợi cảm như vậy đã hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, hắn lại bắt đầu hôn lên cổ cùng lỗ tai của anh, Sở Mộ chỉ có thể ngửa đầu, nước mắt lại bắt đầu dâng lên, lưng tròng trong đôi mắt.

Chu Niệm đột nhiên đứng dậy, trên người thiếu đi trọng lượng cùng những cái vuốt ve, Sở Mộ vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng mà mở mắt nhìn hắn, liền nhìn thấy Chu Niệm đang ưu nhã mà tự cởi áo khoác âu phục đặt một bên trên ghế, sau đó là cởi cà vạt, lại bắt đầu gở cúc áo sơ mi, Sở Mộ nhìn bằng đôi mắt cận thị mông mông lung lung, trên mặt càng thêm đỏ ửng, sau đó nhắm mắt lại vùi mặt xuống khăn trải giường, hơi thở càng thêm nặng nề.

Khi Chu Niệm đến cởi áo sơ mi của anh, Sở Mộ cũng thuận theo mà hơi ngồi dậy, thậm chí khi chiếc quần bị kéo xuống anh cũng ngoan ngoãn nhấc chân lên, trong mơ mơ màng màng môi lại bắt đầu bị hôn, đùi trong cũng bị hoặc nặng hoặc nhẹ vuốt ve, cả người như ngã xuống một vùng quê êm đềm xinh đẹp, hơn nửa ngày, khi Chu Niệm nghiêng đi một chút, ánh đèn mới chiếu vào đôi mắt anh, anh mới chợt phát hiện đèn còn chưa tắt, điều này làm cho anh có chút hoảng trương, thở hổn hển, hơi từ chối thân thể cũng đang trần truồng của Chu Niệm, “Tắt đèn, tắt đèn…”

Chu Niệm giương mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Mộ, thủy quang đong đầy đôi mắt, cái miệng hơi mở ra thở hổn hển, kích động vô pháp ức chế, hắn áp người xuống, căn bản không để ý tới yêu cầu của anh.

Thân thể mềm mại bị khiêu khích biến thành một cái đầm thủy(1), dục vọng khó nén mãnh liệt cuộn trào, đầu óc mơ hồ, Sở Mộ vừa giãy dụa thân thể vừa từ chối hắn, “A…Tắt đèn….Đừng như vậy…”

Ánh đèn sáng tỏ, thân thể trần trụi không che đậy, tất cả đều bị nhìn đến thanh thanh sở sở, trong lòng Sở Mộ cảm thấy phi thường thẹn thùng, luôn muốn không ai có thể nhìn thấy bọn họ trong tình cảnh thế này, nên mỗi lần phát sinh quan hệ, anh đều muốn tắt đèn, không thì không làm, trước đây Chu Niệm luôn thỏa mãn yêu cầu của anh, sẽ đi tắt đèn rồi trở lại hôn anh, nhưng lần này một chút cũng không nghe lời, thân thể hắn giam cầm anh, không ngừng hôn vân vê sờ tìm thân thể anh, căn bản không muốn ngồi dậy đi tắt đèn.

Ngay sau đó bộ vị quan trong bị hắn hôn, bị hắn cầm trong tay vỗ về chơi đùa, trước ngực lại không ngừng bị liếm hôn, Sở Mộ căn bản không có bất cứ tinh lực cùng thần trí gì để yêu cầu đi tắt đèn nữa, chỉ có thể đỏ mặt cắn chặt răng, thở dốc, phát sinh những tiếng rên rỉ nhỏ bé…

Chu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn tỉ mỉ thần tình trầm mê trong dục vọng của Sở Mộ, loại say đắm mà lại ẩn nhẫn này, rõ ràng vừa tao nhã lại vừa xinh đẹp, đây chính là lần đầu tiên Chu Niệm nhìn thấy thần tình muốn vùng vẫy nhưng lại trầm mê trong tình triều này của anh, hắn không nghĩ tới người thầy luôn luôn thẹn thùng mà lãnh đạm của hắn khi trầm mê trong *** lại có thần tình yêu mị thậm chí có chút *** đãng như thế, điều này làm cho hô hấp của Chu Niệm bỗng chốc trở nên nặng hơn rất nhiều, đôi mắt đỏ lên, thậm chí bụng dưới thu chặt vào, nếu hắn không hết sức cố gắng đèn nén bản thân, nói không chừng hắn đã phát tiết ra chỉ vì nhìn thấy loại thần tình này của Sở Mộ.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

(1) Đầm thủy : Hố nước.

.

.

.

Ôi~~ mới gặp lại mờ dắt nhau lên giường rồi >< Cái vụ xưng hô í a~~~, tớ mù tin học, tớ ko bít cách làm sao để nó hiện cái kết quả lên, nên tớ sẽ viết a, có 22 người vote, 16 phiếu đồng ý và 6 phiếu không đồng ý. Thành thật cám ơn những bạn đã vote a “cúi đầu” Tớ sẽ cố gắng sắp xếp để cho cách xưng hô mới xuất hiện vào hoàn cảnh thích hợp. Đừng hỏi tớ vì sao không dùng cách xưng hô ta – ngươi cho thống nhất, đơn giản là vì tớ không thích cách í. Nếu mờ ai tinh ý, có thể thấy tớ đã tận lực né cách xưng hô này, trong những bộ truyện sau này tớ edit, tớ cũng sẽ làm như vậy a~~~ Còn nữa a, cám ơn các bạn đã comment cho tớ, comment nào tớ cũng đọc rất kĩ, nó khích lệ tớ rất nhiều. ^^  Warning : 18+