Chu Gia Hệ Liệt

Chương 34



Như thể che chở một món đồ sứ vừa dị thường trần quý lại vừa dễ vỡ, Chu Niệm thỏa mãn cẩn thận từng ly từng tí hôn lên gương mặt của Sở Mộ, từ vầng trán xuống phía dưới, khóe mắt, chóp mũi, hai má, cằm, lưu luyến không rời trên cái lỗ tai mẫn cảm của anh, Sở Mộ nhắm mắt lại, trong hơi thở dịu nhẹ của Chu Niệm, trái tim anh như đang bay bổng.

Chu Niệm cởi nút áo sơ mi của Sở Mộ ra, Sở Mộ không cự tuyệt, chỉ là thân thể có chút hồi hộp mà căng thẳng một chút.

Chu Niệm nhìn Sở Mộ một hồi, khuôn mặt kia bởi vì căng thẳng mà ửng đỏ thẹn thùng, như một bông hoa đào rực rỡ diễm lệ, hàng my dài run rẩy, như hai cánh bướm điềm đạm đáng yêu nhẹ nhàng bay lượn, từng chút từng chút đem tâm của hắn cũng muốn hóa thành đôi cánh ấy.

Ánh mắt của hắn dao động mạnh, cởi giầy ra, ngồi xuống giường, một tay kéo Sở Mộ lại, Sở Mộ có chút tâm tính của đà điểu, nếu như đã quyết định không làm thì Chu Niệm có làm gì cũng đành chịu, nếu đã làm, thì không có cách nào khác, phải phối hợp một chút a!

Lúc bị Chu Niệm kéo vào lòng, anh kinh ngạc một chút, mở mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười của Chu Niệm, Chu Niệm nói, “Thầy, thầy sợ đúng không?”

Sở Mộ nghĩ, nếu như thừa nhận thì sẽ đánh mất tôn nghiêm, thế nhưng, dù không thừa nhận thì người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm khiếp(1) của chính mình, nếu phản bác thì càng đáng lo hơn đồng thời cũng không có mặt mũi, bèn mân tóc không đáp.

Chu Niệm cười, vừa liếm vừa cọ lên mặt anh, “Tuy rằng em rất thích thầy, cũng rất muốn thầy, nhưng em sẽ không bức bách thầy, thầy không muốn, chúng ta sẽ không làm!”

Chu Niệm thường lấy lui làm tiến, Sở Mộ một bên nghĩ nếu mình cứ lui từng bước thế này thì thế nào cũng sẽ mất đi quyền chủ động, một bên lại nhẹ dạ không gì sánh bằng, trong lòng có chút rụt rè, đáp, “Cũng không phải không được. Chỉ là, tắt đèn trước đi! Loại chuyện này….”

Sở Mộ còn chưa nói xong, Chu Niệm đã vội vã đứng lên làm theo lời anh, hôn lên môi Sở Mộ một cái, kích động vừa hôn vừa cắn một hồi, mới nói, “Thầy, em…..Em sẽ làm cho thầy hài lòng!”

Khi Chu Niệm muốn lột quần áo của anh ra, Sở Mộ giục hắn, “Tắt đèn, tắt đèn!”

Chu Niệm nhìn ngọn đèn kia, rồi lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, rất không vừa lòng đi tắt đèn.

“Thầy, em muốn hảo hảo nhìn kĩ thầy a!” Chu Niệm cảm thán, trong bóng tối mò mẫm bắp đùi của Sở Mộ.

“Được a! Đi mà mở đèn đi!”

Chu Niệm nghe thấy, trái tim vừa muốn nở hoa, lại nghe Sở Mộ nói tiếp, “Mở đèn rồi chúng ta học nào, thi giữa kỳ cậu….A……”

Sở Mộ còn chưa nói xong, liền kêu một tiếng sợ hãi, trong bóng tối, giữa những tiếng thở dốc còn nghe được tiếng chửi rủa của anh, “Chu Niệm….Ân, cậu…..Cậu lại….sờ ở đâu?”

“Chính là ở đây a! Không phải thầy cũng vừa cảm nhận được sao?” Chu Niệm trả lời, sau đó lại nghe thấy tiếng hôn môi, Sở Mộ khó nhọc thở gấp, lập tức giáo huấn hắn, “Cậu tiểu tử này, càng ngày càng….Ân…A……”

Vừa mắng xong, đã bị nhéo một cái, sau đó anh lại rên rỉ một trận, một lúc sau thì không nghe được thanh âm gì nữa, chỉ có tiếng thở dốc đứt quãng không kiềm nén được.

Trong bóng tối, quần áo tuôn rơi tạo ra tiếng cọ xát, tiếng liếm hôn, sau đó lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, thanh âm thấp dần về sau, tiếng nước được phát sinh theo từng cái liếm hôn, lại nghe được một tiếng rên rỉ mang theo áp lực khó nhịn của dục vọng, “Chu Niệm…..Đừng….Không cần…..Làm như vậy, cậu dừng lại cho tôi…..Ân……”

Chu Niệm không trả lời anh, chỉ một lòng làm chuyện của mình.

Lưng như có một dòng điện chạy qua, khắp nửa thân trên đều tê rần, Sở Mộ chỉ có thể thở phì phò, trong bóng tối đưa tay che miệng lại, rất sợ bản thân lại kêu ra tiếng, như vậy sẽ rất mất mặt.

Thân thể trần trụi bị một người vừa hôn vừa vuốt ve, anh cảm thấy rất xấu hổ, tuy rằng anh biết rõ chuyện hai người ăn ở thân thiết với nhau sẽ là như vậy, thế nhưng, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên của anh, nó khiến anh có chút không biết phải đối mặt như thế nào.

Đầu ngực bị liếm lộng(2), Sở Mộ cảm thấy thân thể là lạ, bèn vươn tay đẩy đầu của Chu Niệm ra, lại nghĩ thầm, bình thường nhìn thấy mái tóc này mềm mại, kỳ thực khi sờ lên lại cảm thấy như bị kim đâm, Sở Mộ vừa mới sờ lên tóc của hắn, thì thân dưới đã bị bàn tay Chu Niệm dùng sức nhéo một cái, loại cảm giác vừa đau đớn lại vừa vui sướng này khiến Sở Mộ bỗng chốc trở nên yếu đuối, trong miệng cũng phát sinh một tiếng rên rỉ khó nhịn, “Ân…..Cậu….”

Trên xương sườn được chậm rãi vuốt ve, chiếc eo từng chút từng chút một được xoa nắn, khi mắt rốn cũng bị hôn không ngừng, Sở Mộ thực sự chịu đựng không nổi nữa, thân thể không khỏi vùng vẫy tránh né, bất quá, chiếc eo lại bị nắm kéo lại.

Sở Mộ thật không nghĩ tới Chu Niệm đứa nhỏ này lại có nhiều thủ đoạn đến vậy, anh hoài nghi đứa nhỏ này đã học được mấy thứ này ở nơi nào, cư nhiên lại có kinh nghiệm mà dùng trên người anh như thế.

Đầu óc của Sở Mộ bị làm cho mơ hồ, muốn đẩy Chu Niệm ra hỏi rõ ràng, nhưng hạ thân lại đột ngột truyền đến một trận khoái cảm, đánh tan tư duy đã có nửa điểm tỉnh táo của anh.

Là một người đàn ông thì sẽ vô pháp cự tuyệt loại khoái cảm này, Sở Mộ thực sự không chịu nổi loại kích thích như thế, eo, lưng của anh đột nhiên bị kéo thẳng, dù đã kiềm nén, nhưng vẫn kêu lên.

Lồng ngực phập phồng, thế giới có chút mơ mơ hồ hồ, có điều, cảm giác khi bị quay người nằm sấp lên giường thật không thoải mái chút nào, huống chi, hai chân lại bị tách ra xa, cái mông bị vểnh lên.

Sở Mộ bị tư thế này của bản thân khiến cho sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh xoay người lại, nhưng vừa mới động nhẹ, eo đã bị nắm lấy.

Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp đè nén, thậm chí Sở Mộ có thể nghe ra sự thống khổ trong đó.

“Thầy….” Thanh âm tràn đầy sự kiềm chế mang theo hề hề đáng thương khiến Sở Mộ nhẹ dạ, thế là, anh chỉ có thể nằm úp sấp bất động, chỉ là, khi nghĩ đến tư thế của mình, anh lại xấu hổ hận không thể chôn mình vào hang động nào.

Ánh sáng từ ngọn đèn đường yếu ớt xuyên qua chiếc rèm cửa sổ, đôi mắt Chu Niệm tựa như lang, đỏ ngầu mang theo dục vọng không thể kiềm nén, mồ hôi trên trán mờ mờ ảo ảo, cắn răng nhẫn nại, hôn lên tấm thân đang khiến hắn điên cuồng ham muốn bên dưới.

Khi chất lỏng mát lạnh được bôi lên nơi khó có thể mở miệng, viền mắt Sở Mộ hơi đỏ lên, gương mặt nóng rần như mang theo ngọn lửa, hơn nửa ngày mới phát ra một luồng hơi thở vốn bị nghẹn nín trong miệng, “Chu Niệm….Cậu….Khi nào thì cậu….Chuẩn bị những….thứ này?”

“Ân?” Chu Niệm sửng sốt một chút, chậm rãi luồng ngón tay ra vào, Sở Mộ có chút thống khổ mà hừ một tiếng, hắn buộc lòng phải làm chậm tốc độc lại.

Trước mắt Sở Mộ biến thành một màu đen, không phải vì bị ngón tay Chu Niệm ra vào ở chỗ kia khiến anh đau nhức, tuy rằng anh quả thực phi thường khó chịu, thế nhưng, loại cảm giác rầu rĩ trong đầu này đến từ chỗ sâu trong linh hồn của anh.

Phải cỡ nào yêu một người, mới khiến anh nguyện ý mở tâm đem bản thân mình làm loại chuyện này, ở trước mặt một đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành tùy ý phóng ra tình tự của bản thân, hoặc cười hoặc khóc, hoặc đánh hoặc mắng, bừa bãi phát tiết, nghe hắn dỗ ngon dỗ ngọt, trầm mê vào sự ôn nhu đó không muốn tỉnh lại….

Sở Mộ muốn khóc, thế nhưng, dù nước mắt đã nặng trĩu trong viền mắt của anh muốn chảy ra, nhưng anh lại không muốn để chúng chảy ra vào lúc này.

“Cậu…..Ân…Cậu nhanh lên một chút!” Sở Mộ có chút có khổ sở mà nói, sự chậm chạp của Chu Niệm làm anh cảm thấy căm tức khi phải tiếp tục duy trì tư thế này.

“Thầy….” Chu Niệm rút ngón tay ra, Sở Mộ không tự chủ mà cúi đầu phát ra một tiếng rên rỉ.

Khi hai người mặt đối mặt ôm nhau, Sở Mộ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy bờ vai của người ở phía trên, ghé vào lỗ tai hắn gọi, “Chu Niệm….”

“Ân, thầy….” Chu Niệm hôn khắp mặt anh, kỳ thực, tư duy của hắn đã bị dục hỏa thiêu đốt trở nên hàm hồ, vươn tay giơ đùi của Sở Mộ lên, Sở Mộ cũng phối hợp đem chân gác lên trên vai hắn, dưới ánh sáng yếu ớt, anh có thể nhìn thấy gương mặt của Chu Niệm đỏ bừng, thậm chí có thể thấy mồ hôi trên trán hắn, anh bèn đưa tay lau mặt của hắn, nhưng ngay sau đó phía dưới của anh bị một vật vừa cứng vừa nóng hổi chọc vào, bản năng cảm nhận được nguy hiểm, anh có chút sợ hãi muốn rút chân lại thối lui về phía sau.

Thế nhưng, anh đã không làm như vậy, anh ôm chặt bờ vai của người phía trên, cố sức hôn lên môi hắn, thanh âm khàn khàn trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng, “Chu Niệm….”

“Thầy….” Ngón tay Chu Niệm vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói mơ hồ, đáp lại nụ hôn của Sở Mộ.

“Tôi….Tôi thích….Thích cậu!” Sở Mộ nhíu mày, thở không ra hơi.

Cảm giác chậm rãi phía dưới bỗng chốc khiến anh hít thở không thông, bất quá, cuối cùng anh vẫn cố gắng biểu đạt tâm ý của mình ra.

“Thầy….Ân, em cũng yêu thầy!” Chu Niệm nói, ưỡn thẳng eo, trong nháy mắt sống lưng của Sở Mộ như bị kéo thẳng ra, nỗi đau đớn như bị xé rách thiếu chút nữa làm anh kêu thành tiếng.

Sở Mộ dùng miệng cắn cổ tay, dòng lệ cố không chảy ra nơi viền mắt nay cũng chảy ra, trước mắt anh biến thành một màu đen, thậm chí trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nỗi đau đớn này, anh đau quá, anh biết rõ lần đầu tiên sẽ rất đau, thế nhưng anh không nghĩ đến sẽ đau như vậy, đau đến mức anh cảm thấy hô hấp đều khó khăn.

Cảm giác bị chọc vào phi thường khó chịu, huống chi còn bị không ngừng bị chọc vào, Sở Mộ cảm thấy đau đến mức anh bắt đầu không cảm nhận được thế giới xung quanh, anh cảm giác được Chu Niệm lấy cổ tay anh ra, vì thế mà, anh không khống chế tiếng kêu, tiếng rên rỉ gấp gáp cùng thống khổ của mình được nữa, anh nghĩ bộ dạng bây giờ của mình rất khó xem, thế nhưng, khi cảm nhận được sâu sắc nỗi đau bên trong, anh cũng không có cách nào khống chế được biểu hiện của bản thân sao cho dễ xem một ít.

“Thầy, em thích thầy…Em yêu thầy!” Chu Niệm nói, trong thanh âm mang theo sự thống khổ của việc kiềm nén cùng tình yêu thương vô bờ, còn có tiếng thở gấp gáp.

Sở Mộ biết, đây là biểu hiện mỗi khi Chu Niệm kích động, mỗi khi kích động, đứa trẻ này luôn thích nói hai câu ấy.

Trong bóng tối, chiếc eo của anh bị hắn hung ác ghìm lấy, sau đó thế giới xung quanh đều trở nên cuồng loạn cả lên….

Sở Mộ cũng không biết bản thân mình sau đó có cảm giác được sự khoái lạc nào hay không, thế nhưng, dù trong đau đớn, anh cũng chưa hề nghĩ sẽ hối hận.

Anh có thể xác nhận được một việc, đây thật sự là lần đầu tiên của Chu Niệm, đứa nhỏ này một khi đã phát cuồng, căn bản không có cách nào khống chế, không hề có kết cấu, làm anh đau đến chết đi sống lại, đôi chân đều muốn bị co rút.

Anh khóc trong thầm lặng, nước mắt ràn rụa, trên trán còn có mồ hôi lạnh.

Đến khi anh cảm nhận được Chu Niệm rốt cuộc đã tận hứng, thân thể mới thả lỏng, cho rằng cuối cùng cũng đã qua, hơn nữa còn nghĩ sau này nhất định không nên làm chuyện này với hắn nữa, ngoại trừ sự thỏa mãn trong lòng, anh cảm thấy việc phải tiếp nhận thứ vật đó không khác gì một hình phạt tàn khốc đối với anh.

Trên người lại bắt đầu được vuốt ve, khuôn mặt, cổ, xương quai xanh, vai, ngực bị hắn liếm hôn, anh nghe được Chu Niệm không ngừng thì thào, “Thầy, em yêu thầy, suốt đời này em chỉ yêu mình thầy….”

Tuy rằng Sở Mộ nghĩ, cậu vẫn còn nhỏ như vậy, mà đã nói suốt đời có phải là sớm quá không, thế nhưng, trong lòng vẫn rất hạnh phúc cùng thỏa mãn, hơn nữa, động tác ôn nhu của Chu Niệm lúc này khiến anh cảm thấy cơn đau vừa qua đã tan biến không ít, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng cho Chu Niệm, trên tay tất cả đều là mồ hôi, ẩm ướt trơn nhẵn.

“Thầy….” Chu Niệm lại bắt đầu hôn lên mặt anh.

“Ân…..” Khi Sở Mộ bị ôm lên khóa ngồi trên người Chu Niệm, cái mông lại bị tách ra, bắp đùi lại cảm nhận được vật kia của Chu Niệm lại cứng lên, anh mới hồi phục tinh thần lại từ trong cơn mơ, lấy tay đẩy vai Chu Niệm, “Tôi không được…Đừng đến nữa….”

“Thầy….” Lại là loại thanh âm hề hề đáng thương này của Chu Niệm, mặc dù có ý làm nũng, thế nhưng, lại cường thế khiến người khác không có cách nào cự tuyệt, về điểm này, sức lực của Sở Mộ căn bản vô pháp lay động người đang cường thế ôm anh này đây.

Dù sao, vừa nãy bị rút ra lâu như vậy, lần này lại bị tiến vào nhanh chóng, cơn đau vừa được xoa dịu một ít lại một lần nữa hiện lên, hơn nữa bởi vì đột nhiên bị thứ kia thâm nhập, Sở Mộ kêu đau thành tiếng, anh lập tức cắn chặt răng không để bản thân phát sinh thanh âm như vậy.

“Thầy….Thầy….” Chu Niệm gọi anh, mồ hôi trên cơ thể hai người trộn lẫn vào nhau, Sở Mộ bị va chạm đến mức vô pháp kiềm nén tiếng rên rỉ đang vỡ vụn trong miệng.

Một hồi lâu sau đó, khi Sở Mộ lại bị đặt lên giường, bên dưới chiếc eo bị đặt vào một cái gối, tuy rằng Sở Mộ cảm thấy như vậy sẽ dễ chịu hơn một ít, nhưng, rất nhanh, một tay Chu Niệm cầm chặt eo của anh, một tay nâng mông anh lên hung hăng đâm vào, trong nháy mắt khiến anh có cảm giác linh hồn của anh cũng đang bị đâm nát.

Trong phòng tràn đầy mùi vị sắc tình, mùi mồ hôi, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vỡ vụn, tiếng va chạm *** mỹ, còn có mùi tanh của dịch thể, thậm chí mùi máu tươi trong không khí cũng dần rõ ràng hơn…..

♥♥♥♥♥

(1) Tâm khiếp : tâm = lòng, khiếp = sợ => lòng sợ hãi.

(2) Lộng : chơi đùa.