Chu Gia Hệ Liệt

Chương 32



Sau khi họp xong, Sở Mộ trở về nhà, mở cửa ra liền thấy Chu Niệm đang xem TV, vừa vào cửa đã xin lỗi, “Ngại quá, bị một lão sư kéo sang nói chuyện một chút, nên về trễ.”

Chu Niệm đứng dậy cầm giúp anh mấy túi công văn, cười, hôn lên mặt anh một cái, rồi mới nói, “Không sao, em cũng mới vừa về. Thầy muốn uống nước không? Em đi rót.”

“Tôi tự rót được rồi! Cậu cứ xem TV đi.” Sở Mộ tự mình đi vào nhà bếp rót một ly nước, cũng rót cho Chu Niệm một ly.

“Thành tích thi của cậu cao như vậy, thực sự đã xem nhẹ cậu rồi, xem ra ôn tập vào lúc cuối cùng luôn rất quan trọng.” Sở Mộ vừa khen ngợi Chu Niệm, vừa đưa ly nước cho hắn.

“Thầy, em có mua bánh tart trứng về, vừa đúng buổi tối, bây giờ đi hâm nóng lại ăn nhé.” Chu Niệm nói rồi đi hâm đồ ăn, Sở Mộ cầm bảng điều khiển TV từ xa chuyển kênh truyền hình.

Hai người ăn vài thứ, Chu Niệm nói ngày lễ mồng một tháng năm mẹ muốn đến thăm hắn, nói ngày đó hắn không thể đi chơi cùng với thầy, Sở Mộ bèn nói tiếp, “Không sao, vốn dĩ tôi cũng không tính sẽ ra ngoài đi chơi, gần đây thân thể bà ngoại của tôi không được tốt, tôi định đi về thăm bà.”

Chu Niệm không khỏi có chút thất vọng, kỳ thực, hắn chính là muốn thầy lộ ra một chút thần sắc thất vọng, hoặc là cũng phải có chút hiếu kỳ với mẹ của hắn.

Hầu như tháng nào mẹ của Chu Niệm đều đến thăm con trai nàng một lần, nên, khi ấy hai người phải ngầm tách ra, Chu Niệm ở cùng mẹ của hắn, lúc đó, hai người chỉ có thể nhắn tin và gọi điện thoại, không thể gặp mặt nhau.

Mỗi lần Sở Mộ nghe Chu Niệm nói mẹ của hắn đến, trống ngực của anh lại loạn nhảy một trận, kỳ thực anh có chút sợ hãi, anh sợ mẹ của Chu Niệm sẽ biết chuyện của hai người vào lúc này, suy cho cùng, dù gia trưởng nói không để ý, nhưng tội danh gạ gẫm học sinh như vậy, vẫn rất khó xem.

Có lẽ, nếu phải đem chuyện tình yêu của hai người ra đối mặt với xã hội, đối mặt với mọi người, thì hiện tại anh vẫn chưa có đủ dũng khí.

Sở Mộ nhanh chóng đi vào phòng ngủ chỉnh lý tài liệu, Chu Niệm xem TV một hồi cũng đi vào.

Sở Mộ ngồi trên ghế phía trước chiếc bàn dài, mang mắt kính xem tài liệu, Chu Niệm ở phía sau ôm anh vào lòng, Sở Mộ bèn quay lại nhìn hắn, hỏi, “Làm sao vậy, xem TV xong rồi?”

Chu Niệm gật đầu đáp phải, rồi lại nhăn nhó, dùng mặt mè nheo lên vai, gáy, lỗ tai của anh một trận, Sở Mộ bị hắn làm cho ngứa ngấy, “Có chuyện gì sao?”

“Thầy, thầy còn nhớ trước đây đã đáp ứng em điều gì không? Nếu em có thể dành được học bổng hạng nhất, thầy sẽ đáp ứng em cái gì?” Vẻ mặt Chu Niệm nhu tình, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tràn đầy thủy ý ôn nhu, chăm chú mà thâm tình nhìn Sở Mộ, dường như lúc này đây trong thế giới của hắn chỉ có một người trước mặt.

Sở Mộ sửng sốt một chút, gương mặt chậm rãi ửng đỏ, đôi mắt cũng không dám nhìn Chu Niệm, nhanh chóng chuyển dời ánh mắt, tiếng nói cũng ấp a ấp úng, “Khi đó a….khi đó tôi không có…”

“Thầy, không thể nói không giữ lời, thầy là thầy giáo mà!” Chu Niệm lập tức chặn đứng câu nói của Sở Mộ, đôi tay ôm trọn bờ vai của Sở Mộ, bàn tay nắm lấy từng ngón tay của anh, ngón tay của Sở Mộ vừa mềm vừa lạnh, cảm giác đặc biệt thoải mái.

“Nếu…nếu có người hỏi đến…như vậy không tốt lắm, tôi…tôi cũng không biết trả lời thế nào cả!” Sở Mộ nhíu mày, hiện ra vẻ khổ não, cũng không phải là anh không muốn thực hiện lời hứa trước đây, chỉ là yêu cầu của Chu Niệm thực sự là…

Chu Niệm vẫn vỗ về đầu ngón tay của Sở Mộ, sự vuốt ve vừa thong thả vừa dịu dàng như vậy làm cho Sở Mộ cảm thấy các đầu khớp xương đều bị hắn xoa mềm, muốn rút tay ra nhưng lại bị nắm bất động, chỉ có thể để Chu Niệm tùy ý vuốt ve.

Chu Niệm suy nghĩ một chút, lại cọ mặt lên trên mặt, lỗ tai của Sở Mộ một hồi lâu, vừa hôn vừa liếm vài cái, khiến cho ***g ngực Sở Mộ ngứa ngấy, thanh âm có chút run rẩy, trách móc Chu Niệm.

“Chỉ khi ở nhà, thầy mới đeo, như vậy sẽ không có người nào có thể thấy được, cũng sẽ không có ai hỏi, được không?” Chu Niệm nhìn thấy Sở Mộ thực sự khổ não, bèn lui một bước, nói.

Sở Mộ suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Nghĩ đến vấn đề cùng đi mua nhẫn, hai người đàn ông, nhất định sẽ bị người khác nhìn dưới con mắt khác thường, rồi lại nghĩ lúc đó phỏng chừng có chút xấu hổ, liền có phần do dự, ngẩng đầu nhìn Chu Niệm.

Đôi mắt Sở Mộ trong vắt, vì đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, nên thoạt nhìn tựa như đang chịu một sự ủy khuất rất lớn, trong ngực Chu Niệm lại loạn nhảy một trận.

Tuổi nhỏ một chút cũng có điểm tốt, có thể tùy ý làm nũng hoặc là làm những chuyện lén lút và vân vân, thầy cũng sẽ không để ý những điều đó.

Gương mặt của Chu Niệm lại mè nheo lên sườn mặt của Sở Mộ một trận, cảm thấy loại cảm giác này cực kỳ ngọt ngào.

“Cậu nói xem hai người đàn ông đi mua một cặp nhẫn đôi, người ta có chịu bán hay không? Không những thế, nhất định họ sẽ cho rằng chúng ta rất kỳ quái!” Sở Mộ nhíu mày nói, muốn khuyên Chu Niệm xóa bỏ ý niệm này trong đầu.

Chu Niệm ngẩn người, rồi nở nụ cười, “Không đi mua trong cửa hàng cũng được, có thể mua online trên mạng mà, như vậy người khác sẽ không biết chúng ta là ai, chuyện này không phải rất đơn giản sao?”

Sở Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thực đúng như vậy, gương mặt lộ ra thần tình bừng tỉnh, “Phải a, còn hại tôi lo lắng đi mua trong tiệm, như vậy sẽ rất rêu rao, nếu như bị người quen nhìn thấy, càng không tốt.”

“Thầy…” Chu Niệm nhìn đến đôi môi đáng yêu của Sở Mộ, liền ôm anh mè nheo một phen.

Khi xem các kiểu nhẫn trên mạng, Chu Niệm lựa chọn kỹ càng, cân nhắc đến khả năng kinh tế và sở thích của anh, sau khi chọn được vài cặp nhẫn, hắn mới đưa cho Sở Mộ xem, Sở Mộ ngồi trên ghế máy vi tính, Chu Niệm ngồi trên giường, hai người cùng nhau nghiên cứu các cặp nhẫn bên trong, đều là những chiếc nhẫn có kiểu dáng phổ thông nhất, giá cả cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được, Sở Mộ liên tục gật đầu nói tốt.

Chu Niệm rất hài lòng, nghiêng người vừa hôn vừa liếm lên mặt Sở Mộ vài cái, Sở Mộ chịu không nổi việc hắn luôn dính chặt anh như vậy, bèn đẩy hắn ra, nói, “Kiếp trước của cậu nhất định là cẩu, nên mới thích liếm mặt người như thế a!”

Chu Niệm trợn to đôi mắt, bày ra bộ dáng đáng thương, “Thầy, thầy thật không phúc hậu gì cả!”

Sở Mộ cười, hôn lên trên mặt Chu Niệm một cái, cười nói, “Được rồi, cẩu hôn cẩu, vừa lòng rồi nhé!”

“Thầy, thầy thực sự quá đáng!” Chu Niệm cũng cười rộ lên, thoáng một cái đẩy Sở Mộ tựa vào lưng ghế, vừa liếm vừa cắn lên môi anh, Sở Mộ cười đẩy hắn ra, không ngừng trốn tránh hành vi quấy rối của hắn.

Mỗi khi có thể chiếm tiện nghi của thầy, Chu Niệm sẽ không bao giờ lãng phí cơ hội, liếm được môi rồi, lại bắt đầu hôn xuống cầm và cổ của anh, Sở Mộ cười trốn hắn, nhưng lại bị hắn làm cho thở không ra hơi.

Khi trận vui đùa này kết thúc, đôi mắt Chu Niệm nhìn Sở Mộ đều đỏ lên, hắn rất muốn đè thầy lên giường.

Ánh mắt Sở Mộ nhanh chóng tránh né hắn, nhỏ giọng oán giận, “Cậu thật đúng là tiểu cẩu mà, làm cho ở đâu cũng có nước bọt!”

Chu Niệm cười, đưa mặt mình đến gần, “Được rồi, vừa rồi thực không công bằng với thầy a, bây giờ trả lại thầy là được rồi, em cho thầy tùy ý hôn, thầy muốn hôn ở đâu liền hôn ở đó.”

Sở Mộ trừng hắn, “Cậu thật đúng là đồ lợi dụng!”

“Đã nói là em cho thầy lợi dụng lại rồi mà, thầy, em cho thầy lợi dụng lại!” Chu Niệm cười, đến gần.

Sở Mộ nhéo mặt hắn, vừa cười vừa trách mắng, “Da mặt càng ngày càng dày a.”

Dưới tờ đơn mua hàng là hình một cặp nhẫn bạc mộc mạc giản dị, Sở Mộ thanh toán tiền trên mạng, điều này khiến hắn rất vui vẻ.

Chu Niệm thường ở lại ngủ chỗ của Sở Mộ, hiện tại trong nhà trọ của anh, hắn đã có bộ đồ dùng sinh hoạt của mình, thậm chí Sở Mộ yêu cầu hắn phải mặc áo khi ngủ, hắn còn để lại hai bộ đồ ngủ ở chỗ này.

Dù sao, đây chính là độ tuổi huyết khí phương cương(1), những khi hai người ngủ cùng nhau cũng hệt như như việc để súng gần với lửa, đặc biệt là Chu Niệm, thường xuyên khiến Sở Mộ cảm thấy có đôi khi hắn sẽ dùng ánh mắt cực nóng để nhìn mình, bất quá, đối với bước đầu tiên mọi người luôn cảm thấy khó khăn, Sở Mộ vẫn không muốn nhượng bộ.

Đại đa số thời gian, loại dục niệm thiêu đốt này luôn bị những lời nói thanh tâm của Sở Mộ hóa giải, thỉnh thoảng, hai người cũng cuồng nhiệt quấn lấy nhau trên giường, dùng tay giúp đối phương giải quyết.

Cuộc sống cứ tiếp tục như thế.

Khi cặp nhẫn được gửi đến, là Chu Niệm đi ra ký tên, nhưng sau đó lại ghi hai chữ cái đầu tiên của tên hai người vào trong quyển sổ khách hàng.

Buổi chiều Chu Niệm đến nhà trọ của Sở Mộ, Sở Mộ đang dọn dẹp vệ sinh. Khí trời gần đây bắt đầu nóng lên, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, trên người nổi lên một tầng mồ hôi, nên phần áo sơ mi ở phía sau trở nên trong suốt, hiện rõ hình dáng chiếc lưng của anh.

Chu Niệm đi qua giúp anh lau trần tủ, Sở Mộ lấy tay lau cái trán ướt mồ hôi của anh, vô tình chùi bụi lên mặt mình, Chu Niệm quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng của thầy hệt như một chú hoa miêu(2) liền cười, “Thầy, nhanh đi rửa mặt đi!”

Sở Mộ sờ soạng gương mặt mình một cái, “Dọn dẹp xong rồi đi tắm luôn!”

Chu Niệm nhìn anh cười, nói, “Vậy cũng được, nhưng thầy như vậy thật giống một con miêu!”

Sở Mộ sửng sốt một chút, nhưng không có phản ứng nhiều, “Giống miêu gì?”

“Hoa miêu!” Chu Niệm tiếp tục cười.

Bỗng chốc Sở Mộ mới phản ứng lại, nhìn Chu Niệm vẫn còn cười, bèn đưa tay nhéo mặt hắn, Chu Niệm lập tức trốn, Sở Mộ liền đuổi theo, ở trong phòng khách hai người bắt đầu đùa giỡn, đến khi Chu Niệm cũng bị Sở Mộ chùi thành hoa miêu, Sở Mộ mới bỏ qua.

Hai người thở hổn hển, Chu Niệm ôm Sở Mộ, đưa tay xoa nhẹ lưng anh, vừa thở dốc vừa nói, “Tình yêu của thầy cũng mang theo cả thù hận!”

Sở Mộ không có chút khí lực, phải dựa vào vai hắn cười ha ha.

Chu Niệm đứng lên bàn, lau sạch chiếc quạt trên trần nhà, Sở Mộ thì hảo hảo quét sàn nhà, sau đó Chu Niệm sẽ lau nhà.

Chờ tất cả làm xong, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi giống như mới vừa được vớt từ nước ra.

Sở Mộ nhường Chu Niệm tắm trước, Chu Niệm lại lôi kéo Sở Mộ, muốn anh tắm cùng hắn.

♥♥♥♥♥

(1) Huyết khí phương cương : Huyết khí : tinh lực, phương : chính trực ngay thẳng, Cương : mạnh mẽ => ý chỉ tình lực tràn đầy mạnh mẽ của thanh niên.

(2) Hoa miêu : chú mèo sặc sỡ(?)