Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 7



Ngày hôm sau, thời điểm ăn bữa sáng, bà nội cùng Lục Trạch Vũ nói muốn mang Cố Nhạc Nhiên về quê ăn tết.

Không ngờ được Lục Trạch Vũ cư nhiên nói qua hai ngày nữa muốn đích thân đưa bọn họ trở về, vì thế liền cô và bà nội liền ở thêm mấy ngày.

Thoáng cái đã đến ngày 29 tháng chạp.

Ngày mai là khởi hành, tối nay Lục Trạch Vũ lại ở bữa tiệc uống quá nhiều, tài xế và trợ lý cùng đỡ anh về nhà, vừa vào cửa liền nôn ra đầy đất.

Mùi rượu bay thoang thoảng trong không khí, bà nội mang theo giẻ lau thu thập tàn cục, Cố Nhạc Nhiên hướng dẫn trợ lý cùng tài xế cùng nhau đem người kia khiêng lên lầu.

Lục Trạch Vũ từ đầu đến cuối chỉ gục đầu, thẳng đến bị người ta đặt ở trên giường, mới khó chịu hừ hừ vài tiếng, liền nhắm mắt lại ngủ.

Trợ lý cho rằng cô là giúp việc mới được thuê đến, trong chốc lát phân phó cô lấy khăn nhúng nước nóng lay mặt và tay cho Lục Trạch Vũ, sau đó nói: "Chăm sóc tốt cho Lục tổng, chúng tôi đi trước."

Cố Nhạc Nhiên mỉm cười: "Đã biết."

Bà nội dọn dẹp xong đống lộn xộn ở phòng khách liền lên lầu, tắt bớt đèn và đắp chăn bông cho Lục Trạch Vũ. Thấy anh hai mắt nhắm chặt, trên trán lấm tấm mồ hồi, vì thế nói với Cố Nhạc Nhiên: "Quan sát chú cháu cẩn thận, đừng để nó lăn xuống giường, bà xuống lầu lấy một bát nước mật ong và một ít thuốc giải rượu."

Bà nội vừa đi, Lục Trạch Vũ liền trở mình, đá chăn văng lên còn cởi quần áo của mình, vạt áo mở tung để lộ cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.

Cô xem đến nỗi máu mũi sắp chảy mất.

Không ngờ, anh loạng choạng đứng dậy.

Miễn cưỡng đi được vài bước, mắt nhìn dưới chân một cái liền lảo đảo muốn té ngã, Cố Nhạc Nhiên chạy nhanh đến ôm lấy eo anh, bởi vì không khống chế tốt sức lực nên thiếu chút nữa quỳ xuống đất không dậy nổi, may là cuối cùng cũng chống đỡ được cho cả hai không ngã.

Lục Trạch Vũ say đến mức không phân rõ được ai là ai, "Tiểu Lưu, giúp tôi vào toilet......"

"Phúc lợi" tới quá đột ngột khiến Cố Nhạc Nhiên quả thực không thể tin được!

Không cho cô thời gian tưởng tượng, Lục Trạch Vũ đã kéo khóa dây thắt lưng, tựa hồ muốn giải quyết tại chỗ này.

Cố Nhạc Nhiên sợ hãi, dùng hết sức lực mình có đìu anh đến phòng vệ sinh rồi giúp anh đứng trước bồn vệ sinh.

Ánh mắt cô lại không tự chủ được dừng ở chiếc khóa thắt lưng.

Ngừng thở nhìn chằm chằm Lục Trạch Vũ chậm rãi đem khóa quần kéo trượt xuống.

Hóa ra "cái đó" của đàn ông lớn lên trông thật xấu xí......

Chậc chậc chậc, kích thước cũng thật kinh người.

Sau khi xong việc, Cố Nhạc Nhiên lại đỡ anh đi về lại giường, dọc đường đi bị anh dẫm vào chân vào cái, thật vất vả tới được mép giường, còn bị Lục Trạch Vũ làm cho vấp ngã, ôm cô lao vào trong chăn, toàn thân đè lên người mình suýt làm cô ngộp chết.

May mắn thay, bà nội xuất hiện kịp lúc lôi cháu mình ra ngoài.

"Chú cháu trên người đẹp nhất là gương mặt đó. Đừng có làm những chuyện ảnh hưởng đến hình tượng của nó, huống hồ là khuôn mặt."

Cố Nhạc Nhiên một mặt đáp ứng một mặt suy nghĩ, Lục Trạch Vũ nếu biết chính mình đi vệ sinh trước mặt cô, sẽ không xấu hổ mà tức chết sao.

Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán Lục Trạch Vũ mang vẻ mặt đầy xấu hổ xuất hiện.

Theo kế hoạch ban đầu, ba người cùng nhau về quê, anh lái xe một đường vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Cháu ngày hôm qua có phải hay không uống quá nhiều?"

Bà nội không hổ danh là bà nội, "Vừa trở về liền ngủ mất, ta nói thật đấy."

Lục Trạch Vũ lúc này mới yên tâm, hoá ra là thật uống say mất, cái gì cũng đều không nhớ.

Cố Nhạc Nhiên hỏi: "Chú uống bao nhiêu rượu vậy?"

"Chú uống rượu không được, nửa cân liền đảo*."

(*có thể hiểu là chỉ một chút liền say)

"Ha ha, kia còn không bằng cháu uống nữa!"

Bà nội liếc xéo cô một cái.

"Phải không?" Lục Trạch Vũ cười cười: "Buổi tối đêm giao thừa chúng ta thi đấu một chút?"

Cố Nhạc Nhiên rất hào phóng: "Được thôi!"

Bầu không khí ngượng ngùng trước đó cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.

Đến nơi, chiếc xe hơi sang trọng của Lục Trạch Vũ đậu trước cửa nhà bà nội ngay lập tức thu hút hàng xóm, họ nhìn thấy liền hỏi: "Chú của Cố Nhạc Nhiên đến rồi à?"

Mọi người đều biết Lục Trạch Vũ là khách quý của nhà cô, họ đều mời anh ngồi vào nhà của họ, Lục Trạch Vũ đều không đến đó chơi, nhưng anh vẫn chu đáo mang rất nhiều thuốc lá và rượu làm quà cho hàng xóm..

Lúc sau liền bắt đầu dọn dẹp quét tước nhà cửa, Lục Trạch Vũ muốn phụ giúp, lại bị bà nội ngăn cản, bảo Cố Nhạc Nhiên dẫn anh cùng đi chợ mua thức ăn.

Buổi chợ thường ngày nhàm cháp nay cũng trở nên thú vị bởi không khí náo nhiệt của tết, buổi tối người một nhà vây quanh bệ bếp làm vằn thắn cũng đặc biệt ấm áp, Lục Trạch Vũ được dịp trở tài và đương nhiên là ăn rất ngon.

Xuân vãn* mà mỗi năm mọi người đều cùng nhau xem cuối cùng đã kết thúc.

(* gala lễ hội mùa xuân phát sóng trên truyền hình giống Táo quân của Việt Nam)

Thời điểm giao thừa vang lên, một nhà ba người còn ở cửa nhà đốt pháo hoa, đây là đây là đêm giao ấm áp nhất trong vòng 17 năm qua mà Cố Nhạc Nhiên được trải qua.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, đêm nay Lục Trạch Vũ không có uống say, vì vậy không thể quang minh chính đại mà ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh.

Anh tặng cô một món quà, mở ra thì thấy đó là một chiếc điện thoại di động.

Bà nội lại nhịn không được lãi nhãi một lúc.

Lục Trạch Vũ nói: "Không phải sinh nhật của Nhạc Nhiên vào ngày đầu năm mới sao?"

Anh thật sự nhớ rõ ngày sinh nhật của cô.

Nâng niu trên tay món quà mới tinh, cô yêu thích không buông, nói: "Chúng ta chụp ảnh chung nhé?"

Lục Trạch Vũ né tránh, quay mặt sang một bên, "Tôi ghét chụp ảnh."

Lớn lên đẹp trai như vậy cư nhiên lại không thích chụp ảnh tự sướng, quả thật uổng phí giá trị nhan sắc gương mặt mà ông trời ban cho mà.

Vì thế Cố Nhạc Nhiên đã lén chụp một tấm cận cảnh khuôn mặt của Lục Trạch Vũ nhân lúc anh không chú ý.

Trước khi đi ngủ, cô vẫn cầm điện thoại và núp dưới chăn để từ từ chiêm ngưỡng "chiến lợi phẩm".

Trong ảnh, Lục Trạch Vũ đang cầm chai nước khoáng uống, mắt tự nhiên cụp xuống, lông mi rất dài, sống mũi cũng rất cao, nhìn nghiêng trông đặc biệt điển trai.

Càng xem càng thích, cuối cùng Cố Nhạc Nhiên nhịn không được nhắm ngay màn hình "Chụt" hôn một cái.