Chồng Trước Có Độc

Chương 43: Cưỡng hôn



"Nguyện vọng? Nguyện vọng của Bạch Ngôn Sơ?" Du Du tò mò hỏi.

"Bác cảm thấy sẽ liên quan tới cháu. Nếu một khi cha cháu đã vui mừng, muốn cháu tái hôn cùng cậu ta thì không phải là không có dienđanlaqdssd khả năng."

Du Du nghe xong lời này, toàn thân cứng đờ. Ngay sau đó mới cảm thấy mặt mình nóng lên.

Niên thúc liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Bác đi trước."

=== ====== =========

Hơn chín giờ tối, tổng bộ Hoa An, đèn đóm đã được tắt gần hết.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Bạch Ngôn Sơ vẫn ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm túc xem xét báo cáo. Người đàn ông trông gợi cảm nhất là khi anh ta nghiêm túc làm việc, Du Du ngồi một bên ở trên ghế sa lon, trong lòng đột nhiên xẹt qua câu nói như vậy.

Cô duỗi lưng một cái hỏi: "M ỗi đêm anh đều làm thêm giờ muộn như vậy sao?" Chờ đợi anh một buổi tối, nhưng anh vẫn chưa có ý định kết thúc công việc.

Hai ngày nay mỗi người bọn họ sau khi tan việc cũng sẽ ở cùng nhau, mặc dù không phải là cùng nhau ăn cơm tối, nhưng so với lúc vừa mới li hôn thì có gặp mặt thường xuyên hơn.

Anh đã đồng ý mình, nói sẽ không gặp Giang Tâm Di. Nhìn ngoài anh quả thực rất giữ lời, nhưng sau lưng thì sao? Cô không biết.

Người đàn ông này, bí mật giống như một màn sương dày đặc bao phủ xung quanh anh. Làm cho cô không thể nhìn rõ, thấy rõ.

Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Cô tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, còn không phải là vì muốn nhìn thấy rốt cuộc anh là người như thế nào sao?

Bạch Ngôn Sơ buông tài liệu xuống, cầm bật lửa châm một điếu thuốc, cười nói: "Sao vậy? Không chờ được nữa sao?"

Du Du tức giận nhìn anh nói: "Bụng em đói!"

Ăn bữa tối lúc bảy giờ, hiện tại đã hai tiếng trôi qua, cô buồn chán ngồi trong phòng làm việc của anh, lại cảm thấy đói.

Anh nhả ra một vòng khói, cười nói: "Ngoan, chờ anh thêm khoảng bốn mươi phút nữa, anh dẫn em đi ăn khuya, được không?"

Lần đầu tiên anh nói chữ "Ngoan" này với cô. Kiếp trước, những lời anh nói với cô đều là khô khan cứng nhắc.

Bạch Ngôn Sơ hình như đã thay đổi một chút.

Cô nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Bạch Ngôn Sơ, em hỏi anh, tại sao sau khi ly hôn anh lại chú ý tới em như vậy?"

"Không vì cái gì cả." Anh nheo mắt lại, hít một hơi khói.

Du Du tức giận: "Không cho kháng cự trả lời!"

Một hồi lâu, anh mới nửa đùa nửa thật nói: "Đó là bởi vì, anh cảm thấy được em đã không còn cần anh nữa."

Du Du có chút đờ đẫn, không biết làm sao để tiếp lời anh. Sau khi sống lại, sau khi ly hôn, cô quả thật thay đổi như một người khác, ít nhất là không hề giống như con cún con luôn quấn lấy anh, hoặc là cùng anh cãi lộn khóc sướt mướt nữa.

Đàn ông chính là như vậy. Lúc cô không cần anh nữa, thì anh lại mãnh liệt chú ý tới cô.

Đời này, cô sẽ không làm một con chó vẫy đuôi mừng chủ nữa. Thậm chí, vai trò này sẽ đẩy sang cho anh.

Cô đứng lên, nhẹ nhàng đến gần anh, ngước đầu ngắm nhìn anh, nụ cười tươi sáng sáng rỡ.

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào con ngươi xinh đẹp trong như nước của cô, dùng giọng trầm khàn nói: "Du Du, thật ra thì anh vẫn luôn không muốn ly hôn với dienđanlaqdssd anh, là do em nhất quyết muốn ly hôn."

"Nhưng Bạch Ngôn Sơ, anh cần một cuộc hôn nhân cứng nhắc sao? Anh lại cần một người luôn lừa gạt sau lưng anh, cùng người phụ nữ khác làm chuyện mờ ám sao?" Du Du cười khổ.

"Du Du, chúng ta ở chung nhé? Để cho anh chuyển đến chỗ của em, được không?" Một tay anh gạt gạt tro thuốc lá vào gạt tàn, một cái tay khác nhẹ nhàng ôm lấy cô nói.

Anh lại có thể ra yêu cầu như vậy?

Du Du vừa giãy giụa vừa cười lạnh: "Sự tiến bộ của anh quá nhanh!"

Anh cúi đầu, mặt dán vào cái cổ bóng loáng của cô, hơi thở nóng bỏng chờn vờn sau tai cô, "Có lúc, cần thiết phải nhanh nhẹn."

Mắt cô khép hờ, cố gắng khống chế nhịp tim kịch liệt: "Cửa nhà của em không dễ vào như vậy. Hơn nữa, cho dù anh có vào em cũng sẽ làm cho anh ngoan ngoãn đi ra ngoài!"

Anh cười cười, ném tàn thuốc, ôm cô  hôn sâu.

=== ====== ====== ======

Tối hôm đó, Từ Thi Thi đến thăm Du Du. Hai người đã lâu không gặp mặt rồi.

Vừa thấy mặt bạn, Từ Thi Thi liền cười hỏi: "Cậu và Bạch Ngôn Sơ tiến triển ra sao rồi?"

Du Du ném cho cô một lon bia, cười lạnh: "Cậu tưởng tớ thực sự nói chuyện yêu đương cùng anh ta?"

Ngồi trên ghế sa lon, Từ Thi Thi mở lon bia ra cười nói: "Cũng không tồi! Dáng dấp của Bạch Ngôn Sơ mê người như vậy, còn có tiền như vậy, nhất định chính là bạch mã hoàng tử!"

"Bạch mã hoàng tử? Cười chết người!  Anh ta là một cây cỏ độc! Người nào dính vào anh ta xem như người đó xui xẻo!"

Từ Thi Thi khẽ dựa vào phía sau nói, "Cây cỏ độc cũng không tồi! Theo sự thắc mắc của thiên nhiên, những thứ có độc cũng có sức quyến rũ của nó."

Du Du trợn mắt: "Không phải Bạch Ngôn Sơ thật sự là gian tế chứ?"

"Ý của tớ là, người đàn ông có thể cải tạo phải cố gắng cải tạo một chút sao! Nếu anh ta có thành ý, mà chúng ta trùng hợp lại có mảnh vải tốt."

Du Du không khỏi hỏi: "Ý của cậu là, cậu muốn cải tạo lại đàn ông?"

Đặng Tử Mộ? Ý cô ấy là cải tạo lại tâm địa gian xảo của anh họ?

Từ Thi Thi cúi đầu cười cười: "Không phải tớ. Chỉ là, ngày dienđanlaqdssd hôm qua Đặng Tử Mộ quả thật có tới tìm tớ."

"Anh ta tìm cậu làm gì? Muốn tái hợp lại sao?" Du Du có chút khẩn trương hỏi.

"Đúng vậy. Anh ta đứng ở trước cửa nhà tớ rất lâu, cha mẹ tớ không cho anh ta vào cửa, anh ta vẫn đứng, còn gọi tên của tớ, muốn tớ tha thứ cho anh ta. Tớ không để ý đến anh ta, đến nửa đêm, anh ta mới về." Từ Thi Thi dùng giọng không cảm xúc nói.

Du Du than thở: "Vậy thì đúng rồi! Nên như vậy!"

So với Thi Thi, mình cùng Bạch Ngôn Sơ có phải có chút mập mờ không rõ hay không?

Cô cũng rất muốn có thể hoàn toàn xóa đi anh ra khỏi thế giới của mình, nhưng có thể sao?

"Du Du, tớ và Đặng Tử Mộ không thể nào quay trở lại được nữa. Nhưng còn cậu và Bạch Ngôn Sơ, rất khó nói."

Du Du xót xa cười một tiếng: "Tại sao? Đều là đàn ông lãnh khốc vô tình, có gì khác nhau sao?"

Từ Thi Thi nói: "Bản tính của Bạch Ngôn Sơ không phải cái loại đàn ông sở khanh. Giữa anh ta và Giang Tâm Di có lẽ là có bí mật gì đó không thể nói ra, thế nhưng chưa chắc là quan hệ nam nữ! Trước đó tớ khuyên cậu tra rõ nội tình của Giang tâm Di, chính là muốn cho cậu nhìn rõ quá khứ của cô ta."

Du Du nghe đến đây, liền nói ra chuyện tra được về Giang Tâm Di cho Từ Thi Thi biết.

Từ Thi Thi cơ hồ không thể tin được: "Trời ạ! Cô ta che giấu lợi hại như vậy! Không hổ  danh là diễn viên!"

Du Du khẽ cau mày, nói: "Thi Thi, cậu nói xem năm đó Đường tiên sinh có lui tới cùng với mẹ của Giang Tâm Di, có phải là cha tớ hay khôg?"

"A, cái này?" Từ Thi Thi bị cô hỏi, cũng chìm vào trong suy tính.

"Nếu thật sự đúng là cha tớ, Giang Tâm Di hận gia đình tớ thấu xương cũng là bình thường. Bởi vì lần đó trong nhà vệ sinh của trung tâm thương mại cô ta từng chửi mắng cả nhà tớ."

Từ Thi Thi lấy tay vuốt vuốt cái cằm trắng như tuyết nói: "Cũng có khả năng! Năm đó mẹ cô ta được hoan nghênh như vậy, qua lại cùng người nhiều tiền cũng là bình thường, nếu năm đó bác Đường cũng tới nơi đó, nói không chừng đã từng qua lại với bà dienđanlaqdssd ấy mấy lần. Nhưng, có qua lại chính thức hay không thì không biết đượ."

Nghĩ tới giả sử cha mình từng có quan hệ mập mờ với mẹ của Giang Tâm Di, trong lòng Du Du loạn cả lên.

Từ Thi Thi cười vỗ vỗ bả vai của cô, "Đừng lo lắng, chuyện có lẽ sẽ không hỏng bét như vậy."

Du Du than thở: "Bây giờ không muốn nghĩ nữa! Ai, tớ không biết nên ứng phó với Bạch Ngôn Sơ ra sao đây!"

Thật ra thì cô rất sợ đi tới bước cuối cùng. Cuối cùng lúc cô thấy rõ con người của Bạch Ngôn Sơ, liệu cô có đủ dũng khí để tiếp nhận?

Từ Thi Thi chú ý tới vẻ mặt biến hóa của cô: "Du Du! Cho anh ta chút thời gian, có cơ hội sẽ phải để cho anh ta lộ bộ mặt thật ra!"

Thấy Du Du nửa ngày không nói gì, liền cười hỏi: "Cậu vẫn thích anh ta?"

Phụ nữ đối mặt vấn đề tình cảm, sao có thể dễ dàng điều khiển được thành thạo tự nhiên? Chỉ cần từng quá động lòng, thì đó chính là dấu ấn, chính là vết sẹo.

"Cậu nói một chút! Gần đây cậu như thế nào? Có mục tiêu mới hay không?" Du Du không muốn tiếp tục cái đề tài kia, liền hỏi cô.

Từ Thi Thi sững sờ, sau đó cười nói: "Tớ không có! Chỉ là, gần đây tớ thích chăm sóc cây cảnh! Tuần trước tớ có đi mua mấy cây xương rồng cầu đặt ở trong phòng, cảm thấy vô cùng đáng yêu đây! Đúng rồi, lần trước tớ tới tiệm bán hoa có gặp được một người! Đoán xem là ai?"

Du Du cười xấu xa: "Ai vậy? Không phải là Lâm Phong chứ?"

Từ Thi Thi lại nói: "Là trợ lý của Bạch Ngôn Sơ Tiễn Cường! Một đấng mày râu như anh ta mà lại tới tiệm hoa, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Tiễn Cường đi tiệm bán hoa? Mua hoa à?" Du Du cảm thấy kỳ quái.

Nói đến Tiễn Cường, cô cảm thấy thật thần bí. Hắn đã kết hôn hay chưa, có gia đình hay không, cô đều không biết. Bạch Ngôn Sơ như vậy, có người luôn bên cạnh như vậy thật sự rất quái dị. Anh  cùng Tiễn Cường, quả là một sự phối hợp tuyệt vời.

Từ Thi Thi cười một tiếng, "Anh ta nói muốn mua Phong Tín Tử! Khó có thể tưởng tượng chứ?"

Chẳng biết tại sao, Du Du cảm thấy trong nụ cười này của cô có vẻ ấm áp. Đó là một cảm giác ấm áp khoan khoái dễ chịu.

Du Du hỏi: "Sao anh ta lại mua loại hoa này? Tặng cho ai vậy? Bạn gái sao?"

"Vợ của anh ta đã chết. Anh ta nói, bởi vì một số chuyện, vợ anh ta bởi vì anh ta mà chết, cho nên anh ta cảm thấy rất áy náy. Vợ anh ta khi còn sống thích nhất Phong Tín Tử, cho nên hàng năm vào ngày giỗ và sinh nhật của cô ấy, anh ta đều mua Phong Tín Tử dienđanlaqdssd để tặng."

Từ Thi Thi nói xong lời cuối cùng, giọng nói có chút run rẩy, giọng điệu cũng trầm xuống.

Hiển nhiên, cô nói xong thì trở nên thất thần.

Du Du nhìn không chớp mắt cô bạn thân của mình, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái.

Tối nay từ Thi Thi nói đến Phong Tín Tử thì cả người phảng phất như tỏa ra tia sáng đẹp đẽ mà thầm kín.

Cuối cùng cô không nhịn được hỏi: "Thi Thi, có phải cậu thấy Tiễn Cường là một người đàn ông tốt?"

Mặt Từ Thi Thi có chút ửng đỏ, cúi đầu uống một hớp bia nói: "Đàn ông tốt rất nhiều! Không phải người như anh ta!"

"Nhưng, lại có thể làm cho Từ đại mỹ nhân động tình như vậy, cũng không nhiều lắm!" Du Du không có ý tốt giơ tay ra véo cái mà trắng mềm mại của cô.

Từ Thi Thi đỏ mặt tránh né, kêu lên: "Ghét! Buông móng vuốt của cậu xuống!"

=== ====== =====

Sau khi Thi Thi về không lâu, khi Du Du ăn xong tổ yến, thấy Kha Triết Nam dáng vẻ chán nản đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà mình thì không khỏi cười khổ: "Tiểu Nam! Cậu lại giận dỗi với anh trai rồi à?"

Sau khi Kha Triết Nam bước vào, câu nói đầu tiên là: "Tớ...... Tối nay tớ có thể ở đây một đêm được không?"

Giọng nói của hắn có chút phát run, hiển nhiên là tâm tình không tốt.

Du Du vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Được! Trả tiền phòng nhiều nhiều, có thể!"

Kha Triết Nam biết cô muốn chọc cho mình cười, liền cắn cắn môi nói: "Du Du, ba tớ cũng bảo tớ rời bỏ công việc. Xem ra, nhà tớ không có ai ủng hộ tớ tiếp tục công việc."

Du Du lại cười hỏi: "Muốn ăn cái gì? Ý Phấn? Hay là La Tống Thang?"

"Cậu có nghe tớ nói hay không lời nói?" Hắn chán nản nhìn cô hỏi.

"Tớ chỉ muốn nói, tớ không thích cậu bỏ dở giữa chừng." Du Du nắm lấy tay của anh nói.

Mặc kệ bất luận kẻ nào phản đối, cô đều sẽ luôn luôn ủng hộ hắn.

Lúc này, cô lại cảm thấy mu bàn tay mình bị hắn dùng lực nắm chặt lấy, làm cô cảm thấy đau. Sau đó hắn dùng vẻ mặt tràn ngập lo lắng đặt câu hỏi: "Du Du, tớ nghe anh dienđanlaqdssd trai nói, cậu sắp tái hôn với Bạch Ngôn Sơ, là thật sao?"

Du Du cảm thấy có chút cứng nhắc, liền cười nói: "Ai nói? Tớ không đồng ý Bạch Ngôn Sơ!"

Kha Triết Nam cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con ngươi của cô, hình như muốn nhìn thấu cô: "Sẽ không tái hôn với anh ta thật chứ? Chẳng lẽ cậu từng có ý nghĩ như vậy?"

Tiểu Nam như vậy làm cho Du Du có chút khó xử, liền rút tay của mình về. Hít thở sâu một hơi, cô mới phát hiện trong không khí phiêu đãng có chút gấp gáp.

"Tiểu Nam, có một số việc, tớ tạm thời không muốn nói với cậu."

Sau khi cô nói xong những lời này thì lại cảm thấy bị người nào đó dùng sức kéo, sau đó cả người rơi vào trong một vòm ngực. Đợi sau khi hoàn hồn lại, cô mới phát hiện Kha Triết Nam kéo cô vào trong lòng hắn.

Cô vừa giật mình vừa vội vã, hỏi: "Cậu làm sao vậy?" Liền bắt đầu dùng sức tránh thoát.

Kha Triết Nam như vậy không phải là Kha Triết Nam cô quen. Cả người Kha Triết Nam khẽ run, sắc mặt tái nhợt, cũng không nói một lời, bộ dạng thất thường giống như bị trúng tà.

Lúc này Du Du mới cảm thấy thật sự sợ hãi, lần nữa dùng sức giãy giụa nói: "Tiểu Nam, cậu làm sao vậy? Buông tớ ra trước!"

Đang lúc này, hắn đột nhiên dùng sức nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên đôi môi khẽ mở của cô.

Du Du hôn mê rồi. Tiểu Nam hôn cô?

Nụ hôn của hắn không hề có lỹ xảo, chỉ là thô bạo mà dùng sức đè ép cánh môi vô lực yếu ớt của cô, răng cũng gặm môi bờ môi của cô làm cô phát đau, đầu lưỡi cũng vụng về chuyển động bên trong môi cô.

Cô không ngừng dùng sức đẩy hắn đang không ngừng đè ép mình, cảm thấy nhịp tim mãnh liệt khác thường trước ngực hắn. Lúc cô hít thở không thông, cô rốt cuộc hung hăng đẩy hắn ra, quát: "Cậu điên rồi sao?"

Kha Triết Nam bị đẩy ra sau gần như té ở trên ghế sa lon, thở hổn hển, trên mặt tái nhợt đã biến thành màu đỏ.

Du Du đứng lên, không thể làm gì khác hơn lần nữa vô lực kêu lên: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

Lúc này, cô mới ý thức tới cửa chính bên kia có một người đang đứng.

Lập tức quay đầu, thấy Bạch Ngôn Sơ đứng dựa dienđanlaqdssd vào tường. Ánh đèn mờ tối làm cho thân thể cao lớn của anh có chút mờ ảo.

"Anh...Anh đến đây lúc nào?" Cả người cô rét lạnh, hỏi.

Kha Triết Mam cũng quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia, ngay sau đó gương mặt trở nên cứng ngắc, cả người cũng ngồi dậy, sau đó vọt tới bên cạnh người kia.

"Đừng!" Du Du vội vàng bước nhanh về phía trước, dùng sức kéo lấy Kha Triết Nam đang muốn bùng nổ.