Chồng Trước Có Độc

Chương 31: Ngoại truyện về Bạch Ngôn Sơ (1)



Editor: Nam Cung Nguyệt

Beta-er: Cẩm Tú.

Anh muốn em được hạnh phúc, hãy để cho anh đảm nhận vai chính thất tình. Viết lại kịch tình, không nói gì phiêu bạc

——《Anh muốn em được hạnh phúc》

Đi ra khỏi cao ốc Hoa An, tôi cảm thấy bước chân có chút không thực. Giữa trưa mặt trời nắng gắt, chiếu lên tôi cơ hồ khó có thể mở mắt. Mồ hôi theo áo sơ mi trắng của tôi chảy xuống, thấm ra bên ngoài.

Tôi sẽ không quên lúc cha hấp hối nắm tay của tôi, dùng hết toàn lực nói ra một câu: “Bạch thị...... Nhờ cả vào con!”

Công ty Bạch thị là tâm huyết cả đời của cha, nhưng bởi vì mấy năm qua buôn bán không khá, mới làm cho hao hụt tiền bạc, nhân viên lần lượt rời đi, cuối cùng gần như không thể hoạt động được nữa.

Tôi là con trai duy nhất của Bạch gia, cha dành cho tôi sự kỳ vọng rất cao. Nhưng, ông còn chưa kịp tự tay giao Bạch thị cho tôi, đã sớm buông tay ra đi

Vì Bạch thị, ông thật sự đã nỗ lực cả cuộc đời, thậm chí cả sinh mạng. Nhưng, bây giờ Bạch thị đang trên bờ vực thẳm, cũng suýt nữa bị người ác ý bên trong nội bộ thu mua.

Đang lúc tôi như bị mộng du đi xuống bậc thang thì giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng tôi: “ Bạch Ngôn Sơ! Đợi đã nào...!”

Lại là cô ấy? Đường Du Du?

Tôi đứng lại, cũng không quay đầu lại.

Rốt cuộc thì khi nào thì cô ấy mới có thể bỏ qua cho tôi?

Không nghe thấy tôi trả lời, cô ấy chạy đến trước mặt tôi, khuôn mặt tươi cười nói: “Bạch Ngôn Sơ, đừng đi! Sao anh tới đây cũng không gặp em một chút? Em đã chờ anh rất lâu!”

Thấy tôi cúi đầu không nói, cô lại nhíu chân mày xinh đẹp lại: “Sao vậy? Lại không vui à? Làm sao anh có vẻ như luôn có tâm sự nặng nề vậy?”

Tôi không nói. Cô ấy và tôi là người của hai thế giới. Cô là công chúa bảo bối trong thành vô ưu vô tư, mà tôi chỉ là một con chim ưng không có cánh để bay lượn. Nếu như mà tôi còn có thể là chim ưng thì đã tốt.

Cha đã nói qua, người đàn ông phải làm diều hâu. Mặc dù sẽ gặp phải mưa gió bão táp, nhưng trên bầu trời sẽ lưu lại vết tích nó đã từng bay lượn.

Cô ấy kéo tay của tôi, hạ thấp giọng, khẩn cầu tôi: “Bạch Ngôn Sơ, đi theo em được không? Em nói là, đi theo em ăn cơm trưa được không?”

Cô thật sự rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn bóng mê người, mắt to xinh đẹp phảng phất nét cười mê người.

Người theo đuổi cô ấy đầy cả con đường. Nhưng cô ấy yêu tôi, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi liền yêu tôi. Đây là do cô ấy nói.

Tôi biết cô ấy là bởi vì cô là em họ của Đặng Tử Mộ, bạn học thời đại học của tôi. Chúng tôi biết nhau qua một lần tụ họp, từ lần đó về sau, cô liền bắt đầu không ngừng xuất hiện ở trước mặt tôi.

“Ghê nha, lão Bạch! Em họ của tôi coi trọng cậu rồi!” Thời điểm Đặng Tử Mộ biết, cười gian với.

Tôi lại cau mày nói: “ Em họ của cậu nhưng tớ không giải quyết được!”

Tôi và cô ấy không phải là người của một thế giới. Nội tâm của tôiquá vẹn toàn, đã không thể bao hàm được bất luận thứ gì tỏa sáng. Nhớ đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết suy luận của Nhật Bản, bên trong nhân vật chính có nói một câu “Tôi giống như hành tẩu (nghĩa là đi lại, nhưng ở đây mình nghĩ nên để nguyên thì hay hơn) ở trong đêm trắng.



Kể từ sau khi cha qua đời, kể từ khi Bạch thị xảy ra vấn đề, kể từ khi thời điểm tôi ý thức được tôi không thể vì cha và Bạch thị làm cái gì, trong thế giới của tôi liền sẽ không có tiền đồ.

Mà cô gái này, thế giới của cô là quá sang ngời, sáng ngời đến nỗi tôi không có cách nào đối mặt. So sánh với côấy, tôi chỉ biết phóng đại sự thống khổ cùng bất lực vô hạn của tôi.

Cô ấy không buồn không lo, tôi sầu khổ đan xen; cô ấy tiếng nói tiếng cười, tôi trầm mặc không nói ; cô ấy màu sắc sặc sỡ, tôi trắng bệch vô sắc. Đối lập mãnh liệt!

Những thứ cô ấy có tôi đều không có. Mà những thứ tôi có, cô ấy cũng không có.

Cô ấy lại còn gọi tôi theo cô? Tại sao cô ấy có thể quá đáng như vậy? Cô ấy không biết thế giới này chỉ có thối nát cùng bất đắc dĩ thôi ư?

Tôi cười lạnh. Ở chung với cô ấy, quả thực là lãng phí thời gian của tôi.

Vì vậy, tôi cự tuyệt: “Thật xin lỗi, Đường tiểu thư! Tôi không rảnh!”

“Vậy anh...... Anh ngày mai sẽ tới tìm cha em sao?” Cô ấy hiển nhiên không biết trong lòng tôi đang suy nghĩ gì, liền cẩn thận hỏi.

Cô ấy quan tâm là tôi sẽ không còn xuất hiện trước mặt cô.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nois, “Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh! Đợi đã nào...!”

Tôi vừa quay đầu lại, thấy là trợ lý Lưu Chí Á của Đường Hạc Lễ đi về phía tôi. Ông ta đi tới trước mặt của tôi, cười cười: “Bạch tiên sinh, Đường tiên sinh mời ngài đi lên. Mới vừa rồi ông ấy đang bận, không có lưu ý đến việc ngài tới!

Trong lòng tôi cười nhạt: Thật sao?

Mới vừa rồi tôi chờ hai tiếng đồng hồ, nhưng thư ký vẫn nói với tôi: Tổng giám đốc cả ngày đều không rảnh.

Chiêu chi tắc lai huy chi tắc khứ, đây chính là tác phong của chủ tịch Đại Tập Đoàn sao?

Cô gái bên cạnh tôi vội vàng hỏi Lưu Chí Á: “Trợ lý Lưu, cha tôi có đáp ứng việc Ngôn Sơ ở lại Hoa An công tác hay không?”

Lưu Chí Á nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, cười cười: “Ừ, có thể!”

“Thật tốt quá! Ngôn Sơ, anh rốt cuộc có thể ở lại làm việc bên cạnh cha của em rồi!” Cô nhất thời vui mừng lại kéo tay của tôi, lắc lắc.

Thật ra thì tôi cũng không chán ghét cô gái này, nhiều hơn hết là tôi không biết làm sao để đối mặt với cô ấy. Cô ấy luôn làm cho tôi tay chân luống cuống, cô ấy sẽ hoàn toàn phá vỡ tiết tấu của tôi.

Lần trước cô ấy sống chết lôi kéo tôi đi tới một quán bar nào đó. Sau khi đi vào, tôi liền chưa thể thích ứng với tiếng nhạc ầm ĩ ở bên trong, liền tìm một góc ngồi xuống.

Du Du ngồi xuống cùng với tôi, vẫn hỏi tôi thế nào? Tôi không ngẩng đầu lên trả lời cô.

Lúc còn đi học tôi rất ít đi đến quán bar và mấy nơi tiêu khiển. Cha mẹ quản giáo tôi rất nghiêm, không cho phép tôi dính những vào những thói quen xấu kia. Tôi học hút thuốc lá cũng là từ khi biết công ty gặp vấn đề, sau đó cha lại ngã bệnh.

Vậy coi như đây là lần đầu tiên tôi với cô ấy hẹn hò phải không?

Du Du là loại không bao giờ buông tha. Cô ấy sẽ luôn luôn đuổi theo tôi, sau đó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, nói to: “Bạch Ngôn Sơ, em thích anh!”

Tôi làm bộ không nghe thấy, cô sẽ nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, cười hỏi: “Anh có nghe thấy không?”

Thường thường cuối cùng đều là một câu “Thật xin lỗi, tôi rất vội!” Mới có thể đổi lấy sự im lặng.

Nhưng sau đó tôi mới biết, khi đó mới là thời điểm cô cười vui vẻ nhất.

=== ====== =====

Trải qua ba ngày ba đêm suy tính, tôi cùng mẹ rốt cuộc cũng thống nhất: Đồng ý cho Hoa An mua lại 70% cổ phần của Bạch thị, để cho Bạch thị sát nhập vào Hoa An

Mặc dù có chỗ không giống với nguyện vọng cuối cùng của cha, nhưng tôi đã không còn con đường khác để lựa chọn. Nhờ vả Đường Hạc Lễ có lẽ là con đường tốt nhất đối với tôi.

Tối thiểu, ở tang lễ vắng ngắt của cha, ông ta đã mang theo thành ý tới đưa tiễn.

Nhưng, Đường Hạc Lễ có một điều kiện: Cưới con gái của ông ta, Đường Du Du.

Ông ta nói với tôi như vậy: “Cưới con gái của ta thì ta sẽ không bạc đãi cậu...cậu cũng nhìn ra được, nó vô cùng thích cậu. Chỉ cần cậu nguyện ý đối xử tốt với nó, ta liền cho cậu đi đến làm ở công ty của ta! Cậu có tài năng, có năng lực, ta đã nhìn ra!”

Hồi lâu tôi không nói tiếng nào, trong phòng làm việc hoa lệ của tổng giám đốc, một bầu không khí nặng nề bao trùm lên.

Giọng điệu của Đường Hạc Lễ đột nhiên nghiêm túc: “Ngôn Sơ, con gái của ta chẳng lẽ không bằng Tiểu Minh Tinh đó hay sao?”

Ông ta làm sao biết chuyện của tôi và Tâm Di?

Giang Tâm Di là bạn gái cũ của tôi, tôi và cô ấy đã chia tay hai năm. Khi tôi mười lăm tuổi cùng cha mẹ chuyển tới Hương thành, ngẫu nhiên biết Tâm Di và họ hàng của cô ấy. Cha mẹ của cô ấy chết sớm, cô ấy cùng họ hàng sống với nhau.

Chúng tôi rất nhanh trở thành bạn tốt.

Trước đêm tôi đi học đại học ở nước Mĩ, cô ấy tới tìm tôi, tặng cho tôi một cái khăn quàng cổ mà cô ấy làm cho tôi. Sau đó, chúng tôi nắm tay nhau thật chặt. Chúng tôi cứ như vậy chính thức lui tới.

Thời điểm đó Tâm Di là một cô gái dịu dàng, đối với tôi cũng rất tốt. Chúng tôi nhất định giữ liên lạc bằng thư từ.

Khi được nghỉ Lễ Giáng Sinh, tôi trở về Hương thành một chuyến.

Ngày đó gần tối tôi đi trường đại học nghệ thuật mà Tâm Di đang học để đợi cô ấy, lại thấy cô mặc váy lộ ngực, trên mặt trang điểm xinh đẹp, cùng một người đàn ông đi giày Tây lên một chiếc Lamborghini.

Thời khắc kia tôi phát giác, Tâm Di để cho tôi một cảm giác rất xa lạ.

Tôi như người mất hồn trong hai ngày. Sau đó, cô ấy tới tìm tôi, nói: “ Ngôn Sơ, em đã dự thi vào ban diễn ở đài truyền hình! Đã qua vòng đấu loại, cuối tuần có thể vào trận chung kết rồi!”

Thì ra là cô muốn vào Giới Giải Trí. Tôi không có phản đối, bởi vì tôi biết, cô ấy muốn được sống sung sướng.

Tâm Di càng ngày càng thường xuyên đi với những thiếu gia lái xe thể thao kia, mỗi lần đều say khướt trở về, có lúc thậm chí còn đi qua đêm. Những chuyện này đều là bạn học của cô ấy nói cho tôi biết.

Mà khi đó, công ty của cha tôi đã gặp phải nguy cơ càng ngày càng lớn. Tôi vừa muốn học xong, lại vừa muốn gánh vác cho công ty của cha. Mà chuyện của Tâm Di cũng khiến cho tôi cảm thấy rất phiền não.

Thời điểm trường học được nghỉ, tôi lại bay trở về Hương thành. Khi đó, Tâm Di đã vào lớp diễn dự bị của đài truyền hình, rất nhanh sẽ có thể chính thức đóng phim.

Tôi hẹn cô ấy ra ngoài, cô ấy trang điểm xinh đẹp. Tôi không thích phụ nữ trang điểm đậm như vậy.

“Ngôn Sơ, quần áo của em có đẹp không? Mua ở quảng trường Thái Cổ đấy! Đây là lần đầu tiên em mặc đồ đắt tiền như vậy!”

Nghe giọng điệu hào hứng của cô, tôi lại lạnh nhạt nói: “Tâm Di, em thay đổi rồi.”

“A?” Cô ấy sửng sốt

“Tâm Di, chúng ta có lẽ không thích hợp, chia tay đi!” Tôi không khỏi nhớ lại tình cảnh mùa đông năm ngoái khi tôi đưa cô ấy về nhà để ra mắt cha mẹ. Mẹ không quá thích Tâm Di, sau khi cô đi ra liền nói với tôi, “Ánh mắt của đứa bé này tương đối phức tạp.”

Tâm Di kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười lạnh: “Anh cũng chê em không sạch sẽ phải không? Anh cũng cảm thấy em làm chuyện không đúng đắn với những người đàn ông kia phải không? Bạch Ngôn Sơ, sao anh lại có thể nhìn em như vậy?”

Tôi chỉ nói một câu: “Tâm Di, hãy bảo trọng! Bảo vệ mình thật tốt!”

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Cô cầm lên nhìn, không có nhận.

“Anh đi trước!” Tôi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi bước ra khỏi quán bar.

“Giang Tâm Di! Cô thật lớn mật! Lại dám không nghe điện thoại tôi!” Tôi mới vừa bước đi, liền nghe được bên kia một người đàn ông thô lỗ kêu lên.

“Thật xin lỗi! Hoàng thiếu, tôi......” Tâm Di bắt đầu giải thích.

Cái người gọi là Hoàng thiếu đột nhiên gọi tôi lại: “Người đàn ông kia là ai? Này! Mày không được đi! Khốn kiếp!” Lại quát lên, “Bắt hắn lại!”

Tôi vội vàng gia tăng tốc độ đi ra đường phố đối diện. Nhưng, tôi không thành công liền bị hai người đàn ông trẻ tuổi hung hăng níu lại, đấm đá.

Tâm Di khóc cầu xin tha thứ: “Hoàng thiếu gia! Thả anh ấy đi! Anh ấy, chỉ là hàng xóm của tôi mà thôi! Bỏ qua cho anh ấy đi!”