Chồng Tôi Là Kẻ Điên

Chương 28



"Đông Dực, buông em ra....đau quá"

Với hành động quá trớn này của Đông Dực khiến Phi Ca cô hơi khó chịu liền giãy dụa muốn thoát khỏi cậu

"Anh xin lỗi....tại lâu rồi không gặp em, nhưng mà hình như....em ốm đi thì phải"

"Đó là do anh cảm giác thế thôi"

Đông Dực mỉm cười nhìn Phi Ca "Tiểu thư Phi Ca ơi tôi mới về nước chưa có gì vào bụng không biết tiểu thư có thể mời tôi một bữa cơm được không"

Nghe Đông Dực nói xong gương mặt Phi Ca hơi khó coi không biết nên giải thích thế nào cho Đông Dịch hiểu "Thực ra em không phải..."

Phi Ca chưa kịp nói hết câu thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc "Tôi tìm em nãy giờ đấy bé cưng à"

Phi Ca giật mình quay phắt lại trừng mắt nhìn hắn "Anh....Giang Thiên...sao...sao anh"

"Đây là bạn em sao" hắn không thèm để tâm đến sự kinh ngạc của Phi Ca liền quay sang nhìn Đông Dực một cái chế giễu

"Chào anh, tôi tên là Đông Dực"

"Bé cưng à, tôi dẫn em đi ăn nha từ sáng đến giờ có phải em chưa ăn gì không" hắn không thèm đếm xỉa gì đến Đông Dực hoàn toàn coi cậu ta là không khí khiến Đông Dực cũng hơi gượng gạo trong không khí này

Giang Thiên một tay định kéo em đi thì Đông Dực liền nắm lấy tay em kéo ngược lại "Không được, Phi Ca em nói mời tôi ăn mà"

Cảnh tượng hai người con trai đang tranh giành một cô gái khiến ai đi ngang qua cũng phải nán lại nhìn đầy tò mò, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu hai người đàn ông này không quá ư là đẹp đẽ cùng tiêu xái đi, điều này khiến Phi Ca đen mặt

"Hai anh có thôi ngay đi không. Thích thì chúng ta cùng ăn còn không thì tôi đi về"

Đông Dực thấy không khí không ổn liền lên tiếng "Nếu anh bạn kia không có vấn đề gì thì..."

"Ai nói tôi có vấn đề"

Thế là trong nhà hàng gần đó một nữ cùng hai nam ngồi đối diện nhau mặt nặng mày nhẹ khiến không khí trong nhà hàng cũng ngập mùi thuốc súng

"Phi Ca à, lần này anh về nước là để tiếp nhận chức vụ giám đốc của công ty KL, nếu em muốn thì có thể nộp hồ sơ vào công ty anh đang làm anh có thể xem xét" Đông Dực tươi cười nói chuyện với Phi Ca hoàn toàn không để ý gì đến hắn đang ngồi bên cạnh cô

"Thật sao Đông Dực anh giỏi thật vậy là công sức năm năm học ở nước ngoài của anh không uổng phí rồi"

Có thể Phi Ca không nhận ra nhưng Đông Dực anh có thể cảm nhận rĩ ràng ánh mắt Giang Thiên nhìn mình ngày càng âm u. Gương mặt như đang cố đè nén điều gì đó cùng đôi mắt lạnh lẽo như có thể giết người không ghê tay kia Đông Dực cảm thấy rất quen mắt nhưng cậu hoàn toàn không thể nhớ rõ được người này rốt cuộc có thân phận là gì và là ai

"Hai người ngồi nói chuyện, tôi đi vệ sinh"

Giang Thiên ngay lập tức lấy lại gương mặt tươi tỉnh cùng nụ cười nhạt quay sang tươi cười với Phi Ca "Anh cũng muốn đi"

Hắn vừa dứt lời liền lèo đẽo bám theo Phi Ca như cái đuôi cắt mãi không đứt, vừa vào đến nhà vệ sinh Phi Ca liền tỏ thái độ "Giang Thiên, anh cố tình đi theo tôi phá đám đúng không"

Không để cho Phi Ca nói tiếp hắn liền ôm chầm lấy cô, giọng nói có phần hơi run run "Đúng vì anh sợ...anh rất sợ em sẽ bỏ anh đi. Anh sợ cảm giác năm năm trước nó lại đeo bám anh thêm lần nữa, Phi Ca em phải hứa với anh không được bỏ anh đi theo tên đó đâu đấy"

Trong lòng Phi Ca bỗng nhẹ đi vài phần khi nghe giọng nói trẻ con này của hắn khiến cô chỉ muốn bật cười "Giang Thiên sao càng ngày anh càng trẻ con vậy. Được rồi khi chưa trả hết nợ tôi sẽ không có bỏ anh đâu"

"Em hứa rồi đấy" hắn cong khóe môi kèm theo gương mặt thích thú đến quỷ dị

Không biết là do vô tình hay cố ý mà khi ngẩng đầu lên hắn đã vô tình bắt gặp anh đứng cách đó không xa. Gương mặt hắn càng lộ rõ vẻ thích thú với hàm răng trắng toát dần được lộ ra phóng thẳng về phía Đông Dực như thể cố ý cho cậu nhìn thấy

Đông Dực cậu nhớ ra rồi gương mặt này...

Nhưng tại sao Phi Ca chẳng lẽ không nhận ra...

'Đông Dực, tôi đang nghĩ ra một cái kết thật đẹp cho cậu đấy'

...

"Lão đại, Ngụy tổng đến"

Giọng nói được truyền vào bên trong phòng khiến Huỳnh Dược Đông dừng lại hành động cà trớn với cô gái đang hoảng sợ trong lòng

"Hắn đến đây làm gì chứ"

Huỳnh Dược Đông vừa dứt lời cánh cửa phòng liền bật mở, Giang Thiên với phong thái ngạo mạn cùng bá khí ngút trời tiến đến chính giữa căn phòng ngồi xuống đối diện với Huỳnh Dược Đông

Huỳnh Dược Đông cậu ta không nhanh không chậm bỏ tay khỏi vòng eo thiếu nữ trong lòng "Bảo bối, em xuống dưới nhà bảo Trần Lập chuẩn bị đồ ăn cho, ngoan nha"

Cô gái trong lòng Huỳnh Dược Đông chỉ độ khoảng 16-17 tuổi bẽn lẽn rời khỏi phòng

"Giang Thiên ngọn gió nào đưa cậu tới đây. Với lại cậu đừng có bày bộ mặt đó cho tôi xem chứ, tôi sẽ gặp ác mộng đấy"

"Tôi muốn thu mua KL công ty kép của Huỳnh Gia"

"Tưởng cậu đến đây có chuyện gì hóa ra...Hả???Giang Thiên cậu đừng có đùa" Huỳnh Dược Đông hét lớn đến nỗi có thể thổi bay một nóc nhà cũng không chừng

....

Thân: ad♥