Chồng Quỷ (Quỷ Phu)

Chương 9



Edit: Vua Hải Tặc 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Vào mùa đông, ánh mặt trời hiếm hoi, Liên Thanh lôi cổ áo cậu nhóm trưởng, nở nụ cười nhạt, làm cho cậu ta sợ hãi.

"Anh… Anh… Anh... Anh... Muốn làm gì?" Dù sao cậu nhóm trưởng cũng nhỏ tuổi hơn, đừng nghĩ cậu ta thường ngày khoe khoang ngang ngược, trên thực tế vẫn còn là con nít, mới vừa tròn mười tám tuổi!

Liên Thanh dùng sức: "Cậu nói gì? Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tôi, không thì tôi đem cậu đến giảng viên nói chuyện!"

Cậu nhóm trưởng vừa nghe thì bĩu môi ngồi dậy: "Anh hù tôi sao? Tôi không sợ việc này! Chú tôi với hiệu trưởng là bạn học đại học! Anh không sợ thì đi tố cáo đi! Không tin anh đi hỏi đi!"

"Không cho cậu biết sợ thì cậu không nói phải không?" Liên Thanh đưa nắm đấm lên định hù dọa cậu ta.

Vừa vung đến, cậu nhóm trưởng đã hoảng sợ, ôm đầu kêu đau. Liên Thanh nhìn cậu ta hoảng sợ cũng không xuống tay được.

"Được rồi! tôi nói, tôi nói, anh buông tôi ra trước đi."

Liên Thanh cũng không nghĩ cậu ta làm ra được trò gì, buông tay ra. Hai người lại ngồi vào ghế dài, lá rụng bay xuống, rơi trên đầu cậu nhóm trưởng. Cậu nhóm trưởng ha ha cười khổ nhìn Liên Thanh, lấy lá rụng xuống, thở dài: "Thật ra không phải là tôi không muốn giúp anh, mà thật sự là tôi không giúp được."

"Vốn là tôi cảm thấy rất hứng thú với phương pháp thần bí kia, có nghiên cứu một chút rồi tìm được vài người cùng chung chí hướng, thành lập một nhóm. Lúc đó Ôn Tư Lương đến tìm tôi. Nói thật tôi cũng thấy lạ." Cậu nhóm trưởng sờ cằm, nghi ngờ nói: "Nhiều người đến hỏi tôi, trên đời này có quỷ thật không? Nhưng cậu ta là người đầu tiên hỏi tôi có nuôi quỷ được không?"

Trong lòng Liên Thanh cả kinh: "Nuôi quỷ?"

Cậu nhóm trưởng liếc Liên Thanh một cái: "Đúng vậy! Nuôi quỷ, đùa kiểu gì không biết! Tôi làm gì có bản lĩnh giúp cậu ta nuôi quỷ, tôi sợ tôi chưa nuôi được quỷ thì đã chết rồi. Tôi từ chối cậu ta, cũng phá bỏ ý niệm này của cậu ta. Tôi nói là nuôi quỷ nó sẽ cắn trả lại mình; cho dù cậu ta sử dụng vào việc tốt hay dùng để hại người, cuối cùng cũng không có kết quả tốt."

Nhưng mà cậu nhóm trưởng ngàn vạn lần không ngờ là Ôn Tư Lương lại không từ bỏ ý nghĩ đó, mỗi ngày đều chạy theo cậu ta không ngừng nhắc đến chuyện nuôi quỷ. Cậu nhóm trưởng và Ôn Tư Lương tiếp xúc với nhau lâu, cảm giác thằng nhóc này cũng thật thà, không giống với người có ý đồ xấu, nên hai người cũng xem như bạn bè.

Cũng chính vào lúc này, cậu nhóm trưởng lại phát hiện một chuyện, Ôn Tư Lương rất thân thiết với đàn anh lớn hơn cậu ta một tuổi, mấy lần cậu nhìn thấy người đó đến đón Ôn Tư Lương, cử chỉ hai người rất không bình thường. Cậu nhóm trưởng là người hiện đại, lại trẻ tuổi, nhìn là biết hai người bọn họ có quan hệ gì.

Cậu cũng không vì vậy mà nhìn Ôn Tư Lương bằng con mắt khác, nhưng sau đó cậu nhanh chóng phát hiện đàn anh đó không bình thường, hình như bị bệnh lao, cơ thể gầy yếu, tinh thần suy nhược. Ôn Tư Lương ở bên cạnh người đó sẽ không có kết quả tốt.

"Chuyện Ôn Tư Lương muốn nuôi quỷ chẳng lẽ liên quan đến người này?" Liên Thanh nhớ lại chuyện của Ôn Tư Lương. Trong lúc bọn họ làm việc chung, Ôn Tư Lương là một cậu trai khôn khéo lại hiểu chuyện, thật thà - một người như thế thì không ai người cậu ta muốn đi nuôi quỷ, hơn nữa còn kiên quyết như vậy.

Cậu nhóm trưởng búng ngón tay, gật đầu: "Tôi cũng cho là như vậy. Rõ ràng người đó dương khí không đủ, trường của chúng ta vị trí không tệ, có thể ép được nhiều thứ bẩn, người đó cũng không thể thành bộ dạng đó. Nhưng chuyện này tôi không quản được, cũng không hỏi, ai ngờ chưa được bao lâu thì Ôn Tư Lương lại lăn ra chết."

"Xem ra người đó có là đầu mối lớn nhất." Liên Thanh nhớ lại những gì mẹ Ôn nói, mặc dù từ chỗ cậu nhóm trưởng không tìm được nhiều thông tin về Ôn Tư Lương, nhưng cậu đã có đầu mối khác.

"Ờm… Tôi biết nhiều như thế, anh không nên đến tìm tôi nữa, tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe." Cậu nhóm trưởng ngáp, duỗi người.

Liên Thanh nhìn cậu ta, mỉm cười: "Cậu muốn thế cũng được, nhưng phải nói rõ chuyện này, tôi chắc chắn sẽ không tìm cậu nữa."

Cậu nhóm trưởng vừa nghe, thiếu chút nữa té xuống ghế, tức giận trợn mắt nhìn cậu: "Cái gì tôi cũng nói với anh hết rồi, anh còn muốn thế nào? Ngại tôi sống chưa đủ sao?"

"Tôi cũng sống chưa đủ!" Liên Thanh kiên quyết nói, sắc mặt trầm trọng: "Không gạt cậu, Ôn Tư Lương tìm tôi cầu cứu. Cậu ấy là đàn em của tôi, tôi không thể không lo."

"Cậu ta đến tìm anh?" Cậu nhóm trưởng sợ hết hồn, trên mặt có vẻ không thoải mái.

Liên Thanh gật đầu: "Không sai! Lúc Ôn Tư Lương còn sống có quan hệ không tệ với cậu, tôi thấy cậu cũng không phải là người không có lương tâm, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Khóe miệng cậu nhóm trưởng co giật: "Không cần phát thẻ người tốt lung tung vậy đâu!"

Chỉ cần như vậy, Liên Thanh đã tìm được một đồng minh. Cậu nhóc nhóm trưởng tên là Trình Văn Xuyên, là một cậu nhóc thích chuyện siêu nhiên, ngoại hình thanh tú, gan lớn, có một số chiêu khống chế quỷ, tất cả đều do xem được trong sách.... Liên Thanh không thể tưởng tượng nổi nhìn người này, cảm giác cậu ta yên ổn sống được đến hiện tại quả là kỳ tích...

Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được người kia, cứu hồn của Ôn Tư Lương ra! Liên Thanh cũng không giấu, đem tất cả mọi chuyện nói cho Trình Văn Xuyên biết, muốn dùng bộ não lớn của cậu ta nghĩ phương pháp.

Vài ngày sau, những thành viên trong nhóm thần bí điều quên chuyện xảy ra liên quan đến đĩa tiên, vẫn như cũ đến nhóm tham gia hoạt động. Liên Thanh và Trình Văn Xuyên lên kế hoạch tại phòng trưởng nhóm thần bí.

"Theo anh nói, hồn phách của Ôn Tư Lương hẳn là bị nhốt, khi cậu ta còn sống, chuyện gì đã xảy ra chúng ta đều không biết, nếu như muốn biết thì tôi có biện pháp này..." Nhóc nhóm trưởng sờ cằm, trong phòng đi tới đi lui.

Liên Thanh nhìn cậu ta đi lòng vòng quanh phòng: "Có tin được không?”

"Chúng ta đi tìm người kia, việc khẩn cấp trước mắt là làm rõ tình huống, chúng ta là hai tên gà mờ, vô dụng."

Nhóc nhóm trưởng nhún nhún vai: "Tôi cũng nghĩ thế!"

Liên Thanh vuốt trán, bất đắc dĩ thở dài, cậu cũng sớm không ôm hy vọng với cậu ta, nhưng cũng nói cũng không sai, việc trước mắt chính là tìm người kia!

Liên Thanh cũng không vội đi tìm người đó. Dựa theo những gì Trình Văn Xuyên nói, người kia chắc sẽ không nói bí mật ra, như vậy sẽ bứt giây động rừng, không bằng cứ thăm dò căn cơ của người đó trước đã.

Về đến nhà, sau khi ăn cơm tối xong, Liên Thanh ngồi ở trên giường. Lâu rồi cậu không đọc sách, trang sách vàng úa có nhiều dấu vết hư hại, ngay cả bìa cũng chỉ còn một nửa. Quyển sách này cậu tìm thấy ở thư viện trường, nó nằm ở một góc khuất, không ngờ lần này thật sự dùng đến nó.

Nhìn trong sách ghi một ít phương pháp dân gian, mặc dù cậu không tin là có hiệu quả nhưng học một vài phương pháp phòng thân cũng là cần thiết....

***

Sờ túi vải nhỏ đeo ở ngực, Liên Thanh muốn mở ra nhìn xem bên trong là gì. Cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó, lúc cậu nhóm trưởng đưa tay lại gần cậu thì có một luồng sức mạnh hất tay hắn ta ra. Nhớ lại việc này, chắc thứ bên trong túi vải rất lợi hại.

Nó cũng không có lực sát thương, nếu không cậu cũng không bị nữ quỷ bóp thiếu chút nữa gãy xương tay, chỉ có tác dụng bảo vệ. Tốt nhất là tiếp tục đọc sách, học từ cái đơn giản nhất vậy. Nếu như không phải mấy ngày nay gặp nhiều chuyện kỳ quái, cậu nhất định sẽ không học loại phương pháp này.

Bên trong ghi lại rất nhiều khẩu quyết và bùa chú, nhìn rất phức tạp. Liên Thanh cau mày nhìn, cảm thấy chút khó khăn; hơn nữa bùa chú, thì phải vẽ, thiếu một nét sẽ mất hiệu quả, quá phức tạp. Cậu cảm thấy khoản này là không thể.

Khẩu quyết đọc tùy tiện cũng sẽ không có hiệu quả, nhất định phải có đồ vật phụ trợ mới có hiệu lực. Ngẫm lại mấy vị đạo sĩ trên ti vi tùy tiện đọc là có hiệu lực, thật là không đáng tin.

Vẽ bùa chú phải dùng công cụ riêng, bút lông gà, mực đỏ, giấy vàng, đây là loại bùa đơn giản nhất. Liên Thanh nhìn mà nhức đầu, dứt khoát không nghiên cứu những thứ khó nhai đó nữa, bắt đầu từ thứ đơn giản trước. Muốn vẽ một bùa chú thì khó khăn vô cùng, cậu tìm một ít giấy thường dùng để vẽ, luyện tập trước đã, nếu thành công thì đi mua công cụ thật sau.

Trong sách viết rất kỹ, cách vẽ ra sao, Liên Thanh vừa nhìn vừa vẽ. Cậu cũng không vội vẽ mà làm quen với động tác trước, nhớ hết trình tự một lần, luyện tập thuần thục, sau đó mới đặt bút vẽ.

Cậu vẽ nghiêm túc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ đứt nét vẽ; động tác vẽ rất chậm, cố gắng hết sức dưới mọi tình huống phải thành công, cũng vẽ tờ bùa đẹp đẹp một chút.

Cậu học về hội họa, vẽ cũng không khó khăn gì. Chờ cậu vẽ xong, cảm giác không giống với hình trong sách, nhưng các bước đều giống nhau, đúng là không khó nhìn, đáng tiếc không nhìn ra được linh khí. Liên Thanh thở dài, có lẽ cậu không có thiên phú về phương diện này.

Lá bùa trong tay bị giật đi, Liên Thanh vội vã quay đầu, thấy Tạ Đình Ca cầm tờ bùa đứng sau lưng mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa cậu đã quên mất trong phòng này còn một "Người" nữa.

"Đây là cái gì?" Tạ Đình Ca nhìn thoáng qua, hỏi cậu.

"Bùa!" Liên Thanh nghĩ không chừng tên này có thể giúp mình, không ngại nói cho hắn ta biết.

"Bùa?" Tạ Đình Ca nhướng mày: "Em nói đùa đấy à? Cái này có thể làm gì?"

Liên Thanh tự biết mình vẽ khó xem, vội vàng đổi chủ đề, đem sách đưa cho hắn: "Chính là cái này, anh xem có dùng được không?"

Tạ Đình Ca nhìn cậu với thâm ý khác. Liên Thanh hơi chột dạ, ‘Người’ kia cầm lấy sách, để tờ bùa trên bàn, tùy ý lật xem, nhìn cẩn thận: "Có thể dùng được!"

Lời này làm cho Liên Thanh có lòng tin. Vốn cậu sợ sách này chỉ là thứ bịp bợm, giờ nghe hắn khẳng định, đã nói là có tác dụng, trên mặt cũng nở nụ cười.

Tạ Đình Ca thấy cậu như vậy, cầm sách trả lại cho cậu, dội một thau nước lạnh: "Đối với anh vô dụng thôi!"

"Tôi cũng không trông cậy nó có tác dụng với anh!" Liên Thanh nhỏ giọng lầm bầm, cầm sách, nhấc bút lên tiếp tục vẽ.

Tạ Đình Ca khoanh tay đứng phía sau nhìn cậu: "Thứ này chỉ đối phó được một vài tiểu quỷ thôi, quỷ lợi hại hơn thì không dùng được, em không cần lãng phí thời gian."

.... Liên Thanh không để ý, tiếp tục vẽ.

Tạ Đình Ca thấy cậu không để ý đến mình thì sờ sờ cằm: "Quỷ lợi hại một chút thì không dùng được, em có nghe không?"

Nghe! Liên Thanh liếc, tiếp tục vẽ.

"Một chút lợi hại thôi cũng không dùng được. Đêm hôm đó, nữ quỷ bậc đó thuộc loại rác rưởi cũng không dùng được, em hiểu không?"

Liên Thanh quăng bút qua một bên, bất đắc dĩ quay đầu trợn mắt nhìn hắn: "Đó không phải là rác rưởi! Đó là ác quỷ!!"

"Ở trong mắt anh đóchính là rác rưởi!" Tạ Đình Ca hất cằm, ánh mắt đầy khinh thường.

Rác rưởi cái gì...! Liên Thanh siết chặt nắm tay, thật muốn đánh hắn một quyền a, trong lòng giận dữ nghĩ. Mặc dù cậu không trị được quỷ, nhưng những thứ căn bản vẫn hiểu được. Đêm hôm đó mặt nữ quỷ rất hung hãn, cả người đầy máu, nhất định là ác quỷ không sai. Ngày thường cậu nhìn thấy quỷ đều không có ác ý, dáng vẻ cũng không khó nhìn, thậm chí có con vẫn giống như lúc còn sống.

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Tạ Đình Ca nhìn cậu: "Anh có thể giúp em!"

Lời này có thể tin được không? Liên Thanh muốn nôn, u ám quan sát hắn: "Có điều kiện không?"

"Chắc chắn."

"Nói nghe thử xem." Liên Thanh kéo cái ghế bên cạnh ra, Tạ Đình Ca rất tự giác ngồi xuống. Cậu muốn nghe xem điều kiện của đối phương, nếu như có Tạ Đình Ca giúp đỡ, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.

"Anh muốn em đi theo anh!" Tạ Đình Ca không đùa giỡn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu.

Liên Thanh nhìn hắn, khẽ cau mày. Cậu không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn Tạ Đình Ca nhìn mình như vậy, cậu sẽ không tự chủ được mà thoải mái, cuối cùng cố nén giận hỏi: "Tại sao lại là tôi? Tôi cũng không muốn biết, nếu như đêm hôm đó anh hiểu lầm người trên cỗ kiệu thì tôi có thể giải thích."

"Em không cần giải thích!" Tạ Đình Ca bắt chéo chân, thân hình thon dài ngồi trên ghế tỏ vẻ cao quý: "Đây là điều đã được định trước, em và anh có duyên phận, cuộc đời em phải làm việc này một lần."

"Có duyên phận cho nên anh muốn tôi phải chết theo anh sao? Đây là duyên phận hay nghiệt duyên?" Liên Thanh bất bình ngẩng đầu.

"Em!" Tạ Đình Ca tức giận, chợt đứng lên: "Nghiệt duyên? Hay! Nói rất hay!"

Liên Thanh không phục trợn mắt nhìn hắn, hai người không ai nhường ai. Liên Thanh tin duyên phận, nhưng cậu không cho là duyên phận chính là để người khác đi tìm chết, huống chi lại là một người một quỷ!

"Tôi không cần anh giúp." Liên Thanh kiên quyết nói.

Tạ Đình Ca gật đầu, giật giật khóe miệng: "Đây là em nói, đừng hối hận!"

Nói xong, không đợi Liên Thanh trả lời đã biến mất không thấy bóng dáng. Liên Thanh nhìn gian phòng trống rỗng, không khí lại khôi phục bình thường, vừa ấm áp vừa thoải mái. Cậu mím môi, quật cường xoay người, cầm sách tiếp tục vẽ bùa. Có liên quan gì chứ, kết quả cuối cùng cũng là con đường chết. Đó là mạng của cậu mà, yêu cầu quá đáng!

***

Hôm sau, Liên Thanh đem tờ bùa cậu vẽ đến trường học, muốn cho Trình Văn Xuyên xem có đúng không. Nếu như được, cậu sẽ đi mua công cụ vẽ ngay, giữ lại có tình huống đột ngột xảy ra thì dùng.

Thấy sinh viên năm nhất chuẩn bị thi giữa kỳ vào tháng mười hai, để không bị rớt, bọn họ dùng tất cả mánh khóe, Trình Văn Xuyên cũng là một thành viên trong đó. Liên Thanh cầm bùa đuổi theo cậu nhóc trưởng nhóm.

"Cậu có nghe không? Ôn Tư Lương năm nhất đại học vừa mới chết, khi cậu ta còn sống hình như có quan hệ không bình thường với đàn anh Trương Mặc đó."

"Cái gì mà không bình thường? Ý cậu nói bọn họ có quan hệ đó sao?" Hai nữ sinh viên vừa đi vừa trò chuyện.

Liên Thanh dừng bước, buồn bựckhông hiểu tại sao các cô lại nhắc đến chuyện này. Chính cậu trước kia cũng không biết chuyện này mà. Đột nhiên cơ thể bị đụng, Liên Thanh kinh ngạc, người bên cạnh vội vàng đi qua, dáng người hơi khom, mặc áo sơ mi trắng, ốm vô cùng.

Người này cho cậu cảm giác giống như đã từng quen biết. Cậu nhớ đến người đụng phải cậu lúc trước, vội đuổi theo, níu áo đối phương từ phía sau.

Người kia dường như bị hoảng sợ, cơ thể run rẩy, cảnh giác xoay người. Trên gương mặt nhợt nhạt là một đôi mắt to, ngay cả môi cũng không có màu sắc. Nếu không phải người này còn thở, thậm chí Liên Thanh còn nghĩ rằng đây là một người chết!

"Anh muốn làm gì?" Người này hung tợn gầm nhẹ, giống như dã thú.

Liên Thanh âm thầm nuốt nước miếng: "Cậu là Trương Mặc?"