Chồng Mù Vợ Ngốc

Chương 23



Vị thiếu gia của họ, người tỏa ra vẻ tự tin, luôn ân cần và dễ chịu, ngay cả khi đối xử với những người hầu trong nhà. Anh nổi bật hơn so với những chàng trai con nhà quý tộc khác.

Tuy nhiên, anh không bao giờ mỉm cười.

Cùng lắm là khóe môi anh khẽ cong lên bất cứ khi nào anh cố gắng làm cho ông mình vui.

Ngay cả những người hầu lớn tuổi nhất, những người đã phục vụ gia đình trong ba thế hệ và theo dõi anh lớn lên, cũng chưa bao giờ thấy anh cười như thế này.

Bác Văn nhanh chóng bước tới và định nói thì Trương Thiên Dương ngẩng đầu lên, khiến người quản gia dừng bước.

“Hiểu Vi, cái que màu vàng đó là bánh mì que kẹp pate. Nước trắng là sữa, còn nước đen là cà phê.” Trương Thiên Dương kiên nhãn giải thích.

Đôi mắt to của Ứng Hiểu Vi chớp chớp. “Ồ, vậy nó có ngon không?”

“Nếu muốn biết sao em không thử?” Anh thúc giục.

Cô đưa tay chộp lấy một trong những chiếc bánh mì que, đưa lên miệng và cắn một miếng thật to.

Cô kêu lên. “AI Anh ơi, ngon quá.”

Thiếu gia không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra một tia cười khổ.

Cô đặt ổ bánh mì que vừa cắn xong xuống đĩa trước mặt, háo hức nhìn vào đĩa bánh bao nóng hổi. “Thiên Dương, em có thể ăn bánh bao không?”

“Tất nhiên rồi. Em thích nhất là bánh bao mà” Trương Thiên Dương nói, mỉm cười dịu dàng.



Ứng Hiểu Vi cười rạng rỡ như có gió xuân thổi qua. Cô hồn nhiên nói.

“Có một lần, em tặng một chiếc vòng cổ rất đẹp cho em gái của em, và cô ấy đã tặng em hai chiếc bánh bao.” Cô cắn một miếng bánh bao, tấm tắc khen. “Nó thực sự rất ngon, Thiên Dương à, rất ngon. Đây chính là mùi vị của nó.”

Trải nghiệm ‘ngon đầu tiên của Ứng Hiểu Vi chính là chiếc bánh bao mà em gái cô đã đưa cho cô. Cô không thể đợi lâu hơn khi cắn tiếp một miếng nữa.

Bác Văn và những người hầu phía sau đã hóa đá khi nhìn thấy điều này, như thể họ đang bắt gặp sinh vật lạ ngoài hành tinh.

Cô gái xinh đẹp bốc thức ăn bằng tay không này thực sự là thiếu phu nhân mà Trương Kiệt Toàn cưới về cho cháu trai mình?

Cũng may là tối hôm qua Trương Kiệt Toàn đã lên máy bay đi nghỉ mát rồi. Nếu không, chắc sáng nay ông đã lên cơn đau tim rồi.

“Hiểu Vi, em chỉ ăn bánh bao thôi sao?

Không ăn thêm những thứ khác à?” Trương Thiên Dương nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt không tập trung của anh vô tình chuyển về phía bác Văn.

“Vâng! Em thích nhất là bánh bao. Ăn xong nó em sẽ ăn những thứ khác. Nhà của anh là rất đẹp. Có rất nhiều thức ăn ngon.” Ứng Hiểu Vi vừa nói vừa vui vẻ ăn.

“Hiểu Vi, rót cà phê cho anh.” Trương Thiên Dương đột ngột ra lệnh.

Ứng Hiểu Vi đang vươn tay về phía đĩa bánh bao định bóc tiếp, nhưng khi nghe anh nói vậy thì dừng tay lại.

“Cà phê… đó có phải là nước đen không?”