Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 4: Khiêu vũ cùng anh



“Bằng cách nào?”

Tần Dịch Phong nghi hoặc nhìn đối phương. Tên đó tiến sát vào tai anh ta, nói ra âm mưu ác độc của mình:

“Chẳng phải cuối tuần này bọn mày đều được mời đến tiệc rượu của Hàn Thị sao? Lúc đó, có cơ hội rồi, chắc chắn sẽ có trò hay đây…”

"Nhưng Hứa gia nhà cô ta…"

Hắn lập tức chặn họng Tần Dịch Phong:

"Mày thử nghĩ xem, Hứa gia là gia tộc lớn liệu sẽ chấp nhận chuyện xấu của con gái mình phô ra cho cả thiên hạ nghe hay sao? Tin tao đi, chỉ cần mặt mày đủ dày thì Hứa Đào Nhi hay là cả Hứa gia của cô ta cũng đều sẽ thuộc về mày cả thôi. Đến lúc đó, đừng quên anh em bọn tao là được…"

‘...’



Khách sạn Mường Thanh thuộc dự án Hoàng Thành Mường Thanh của tập đoàn Hàn Thị là nơi diễn ra bữa tiệc rượu. Mọi người nghe nói bữa tiệc này là do đại thiếu gia Hàn Thần của Hàn Thị chủ trì tổ chức, không khí rất trang trọng. Phong thái của khách mời ai nấy đều trở nên thận trọng từng chút.

Vị thiếu gia này nổi tiếng tùy hứng đến mức ‘hơi hơi’ biến thái. Vui thì gì cũng có, mà không vui thì đến con c.h.ó cũng không bằng. Trong ba vị ‘tổ tông’ của Hàn Thị, thì vị này là khó chiều nhất cũng là người nắm quyền lực nhiều nhất.

Hứa Đào Nhi nghiễm nhiên bị cha ép đi dự tiệc rượu, bất đắc dĩ bị mẹ kiểm soát lễ phục, thế nên hiện giờ trông cô đặc biệt nổi bật với lễ phục màu đỏ rượu xẻ tà dài chạm đất. Cô vốn đã đẹp, ăn bận như này chỉ thiếu nước tuyên bố chặt chém cả chủ nhân chính của bữa tiệc mà thôi.

Cô không biết rốt cuộc dụng ý của cha mẹ cô là gì, để cô ra mắt với người của Hàn Thị sao?

Nhưng chẳng phải anh ta đã có vị hôn thê rồi à?

Chuyện này, hôm trước Thiển Tây mới nói cho cô biết. Đại ý là cho dù như thế nào cô cũng không được chen chân vào cuộc tình của người khác. Chả hiểu sao, cô còn chưa từng gặp người của Hàn Thị, làm sao mà đã nảy ra ý đồ làm con giáp thứ mười ba cho được?

Nhưng… Cuộc sống thật muôn màu.



Lúc cô đang trốn trong một góc, đăm chiêu suy tư về chuyện này thì bỗng dưng cảm thấy hơi lành lạnh sống lưng. Đưa mắt nhìn ra phía sau, không thấy ai. Vài lần như vậy, cuối cùng cô vẫn là đứng lên, nhận lấy một ly rượu từ phía phục vụ vừa đi ngang qua, sau đó chủ động đi tới chỗ mấy vị phu nhân, khéo léo giao tiếp. Có một vài tiểu thư nhà khác nhận ra cô, cũng chủ ý đi tới bắt chuyện. Rất nhanh cô đã hòa mình vào đám người nơi đây.

“Em Hứa, nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt.”

Một hai người đàn ông có máu mặt trong thành phố đi tới bắt chuyện với cô. Hứa Đào Nhi bỏ qua những nếp nhăn còn nhiều hơn cha cô của đối phương, mỉm cười chào hỏi lại đầy lịch thiệp, trông có vẻ gần gũi nhưng để ý kỹ ánh mắt cô không có một gợn sóng, biểu thị cô dễ gần nhưng không dễ bắt nạt.

“Dạo này công việc của em sao rồi, anh nghe nói mấy hôm trước em bị người ta bắt nạt phải không?”

Đối phương là Tổng Bí thư thành phố Lưỡng Triều hay gọi là anh Lưỡng, có ý vòng tay qua ôm eo cô. Cô không vội tránh đi, mỉm cười đáp lại:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cảm ơn anh Lưỡng đã quan tâm.”

“Em khách sáo gì chứ, anh em mình thân thiết như này. Sau này ở H Thành có chuyện gì, cứ tìm đến anh, anh sẵn sàng giúp đỡ em.”

Cô mỉm cười, trong lòng thầm chán ghét. Có chuyện gì khiến ông nội và cha cô không thể giúp cô mà phải chờ cô đi nhờ vả ông ta ư?

Đột nhiên, Lưỡng Triều ghé sát tai cô. Hơi thở của rượu xộc thẳng vào cánh mũi khiến cô suýt chút không nhịn được mà nôn oẹ.

“Tối nay đi chơi với anh nhé!”

Hứa Đào Nhi chợt bật cười, tiếng cười trào phúng bao nhiêu, vào mắt người khác lại trông như cô đang động lòng. Khiến cho một số người lòng dạ không yên… chỉ sợ cô một tiếng đồng ý.

Khi Lưỡng Triều tưởng rằng cô sẽ đồng ý thật, bất ngờ trong hội trường lớn bỗng có một người hô lên:

“Phó Chủ tịch, Ngài đến rồi…”

Hứa Đào Nhi và Lưỡng Triều chưa kịp đưa ánh mắt nhìn, trước mắt đã xuất hiện một người đàn ông.

Ơ…

Hứa Đào Nhi như không tin vào mắt mình… Đây… đây chẳng phải là người mà cô vẫn luôn muốn tìm kiếm trong suốt gần hai tháng qua hay sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Không đợi cho cô hết ngơ ngác, người bên cạnh đã vội vàng lên tiếng:

“Phó Chủ tịch, thật vinh dự khi được gặp Ngài ở đây!”

Hàn Thần hơi nhếch môi, ánh mắt như có như không rơi trên cánh tay ông ta đang đặt ở eo của Hứa Đào Nhi:

“Anh Lưỡng khách sáo rồi, chúng ta cũng gần gũi giống như người nhà. Anh vui là được.”

Nghe cách nói chuyện, Hứa Đào Nhi nghĩ rằng Lưỡng Triều và người đàn ông này có quan hệ thân thiết. Thoáng chốc hai má trở nên nóng bừng do có cảm giác chưa đánh mà thua bởi chuyện không đâu. Nhưng mà cô vẫn chưa kịp tránh khỏi cánh tay Lưỡng Triều, thì ông ta đã đột nhiên buông thõng chiếc eo mảnh khảnh của cô ra, sắc mặt ông ta hơi tái đi nhưng vì ở khoảng cách gần nên Hứa Đào Nhi không nhận ra.

Lời nói đầy hàm ý của Hàn Thần cùng hành động khó hiểu của Lưỡng Triều, xung quanh ai cũng hiểu, chỉ mỗi mình Hứa Đào Nhi là không. Thế mà cũng không có ai can đảm tiến lên giải thích cho cô.

Lưỡng Triều không còn tâm trạng chơi đùa với Hứa Đào Nhi, ý tứ vội vàng nói:

“Hóa ra em Hứa và Phó Chủ tịch có quen nhau à, thất lễ với em quá!”

Ha ha ha!

Bấy giờ nụ cười của Hứa Đào Nhi trở nên méo mó, không biết phải trả lời thế nào. Hay là nói Phó Chủ tịch người ta là fan ruột của cô từng tặng cô tuýp thuốc bôi ngoài da bên Mỹ?

Bấy giờ, ánh đèn trong hội trường chợt tắt ngấm, chỉ để lại khoảng đèn lung linh tạo thành hình tròn ở giữa sân khấu và một chùm đèn chiếu thẳng ở vị trí của hai người, khóa chặt hai người tại nơi ánh sáng ấy.

Nhìn Hàn Thần tiến tới, một bước nâng bàn tay lên trước mặt cô:

“Xin mời!”

Hứa Đào Nhi dù không hiểu chuyện gì, nhưng bàn tay bất giác nâng lên đặt vào lòng bàn tay của anh.

Thật ấm…

Trước kia cô từng nắm tay rất nhiều bạn diễn nam, nhưng chưa một ai có bàn tay ấm áp như thế này. Ở trong lòng bàn tay của anh, khiến nhiệt độ tay vốn lạnh của cô càng trở nên lạnh giá hơn.

Cô ngại ngùng theo bước chân anh đi ra giữa sàn nhảy. Âm nhạc từ từ cất lên, khoảnh khắc đó, Hứa Đào Nhi đầu óc trống rỗng, trái tim liên tục nhảy nhót không yên. Khó khăn lắm cô mới hỏi được một câu:

“Chuyện này… là sao?”

Cô và anh? Tại sao lại thế này? Cô thực sự không hiểu!

Hàn Thần nhìn sâu vào đôi mắt cô, cô cũng nhìn vào mắt anh nhưng sau đó đã vội từ bỏ mà cụp mắt xuống. Nhìn thấy sự trốn tránh của cô, anh chợt bật cười thật khẽ:

“Không phải đây đều là ý của Hứa gia sao? Cô Đào sao còn tỏ ra như không biết vậy?”

Tiếng cười lấn át đi ý nói có chút châm chọc, Hứa Đào Nhi cảm thấy rất thoải mái bởi chất giọng trầm ấm nam tính của anh, chất giọng mà cứ mỗi lần nhắm mắt lại lại hiện về trong não bộ của cô khiến trái tim cô không ngừng run rẩy.

Cách anh gọi, không phải ‘cô Anny’, mà là ‘cô Đào’. Điều đó chứng tỏ là anh vốn dĩ đã biết tới cô? Cô thầm nghĩ, nếu cha mẹ mà nói cho cô biết sớm, cô chắc chắn sẽ chuẩn bị thật kỹ chứ không để bị động như thế này.

Để xua tan đi sự quê mùa của bản thân, Hứa Đào Nhi đành mỉm cười nói:

“Anh hiểu nhầm rồi. Tôi hoàn toàn không biết chuyện này… Với lại, tôi tên Hứa Đào Nhi.”

Không phải ‘cô Đào’, cũng không phải ‘cô Anny’, Hứa Đào Nhi mới chính là tên cô, cô muốn anh nhớ thật chính xác tên mình.

Anh không tiếp tục đôi co với cô, nhìn cô rồi lại nhớ tới bàn tay ban nãy của Lưỡng Triều đặt trên eo cô, trong lòng không mấy thoải mái. Kết thúc màn nhảy, Hàn Thần sau khi thực hiện xong ‘nghĩa vụ’, anh có ý muốn rời đi.

Hứa Đào Nhi không đành lòng nhìn theo bước chân anh, bóng lưng vững chãi lại một lần rời đi trước mắt cô, cô không muốn cảnh tượng tái diễn giống như buổi tối ở New York ấy. Cho nên, lấy hết dũng khí bước mấy bước tới trước ngăn anh lại.

“Khoan đã…”

“Sao đây, cô Hứa Đào Nhi?”

!!!

“Bữa tiệc còn dài, anh đừng vội đi.”

“Tại sao?”

Hàn Thần nhìn chăm chú vào mắt cô.

Hứa Đào Nhi mạnh dạn lên tiếng:

“Tôi… Ờ thì… Ở đây thật chán, anh cho tôi theo với! Không phải anh nói Hứa gia chủ đích như vậy sao, vậy thì anh không được từ chối tôi đâu đó!”

Thấy anh im lặng không nói gì, Hứa Đào Nhi nhìn anh, đột nhiên nổi lên hứng thú diễn xuất. Cô bày ra đôi mắt long lanh mong chờ cùng chất giọng mềm mại nghe như làm nũng:

“Để tôi đi với anh… có được không?”

Ánh mắt Hàn Thần khẽ biến đổi, anh hơi gật đầu rồi bước đi:

“Đường này cô muốn đi, tôi không quản được.”

“Vậy là anh đồng ý rồi.”

Hứa Đào Nhi vui vẻ, sánh vai cùng anh ra khỏi hội trường, bỏ lại âm thanh ồn ào náo nhiệt phía sau.

Anh cao khoảng một mét chín, cô cao một mét bảy cảm giác rất vừa phải, lại đặc biệt an toàn. Bước chân anh đi chầm chậm để cô vừa theo kịp, ra đến khuôn viên vườn, đi một vòng, lại lên những hành lang.

“Có phải sớm biết sẽ gặp lại, nên anh không muốn cho tôi biết danh tính có phải không?”

Hứa Đào Nhi chợt hỏi.