Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 3: Ai đang níu kéo mãi không buông?



Chiếc xe đen tiến vào căn biệt thự cao cấp trị giá hàng triệu đô nằm trong khu phố thượng lưu đắt đỏ bậc nhất thành phố New York. Một người đàn ông xấp xỉ độ trung niên từ trên xe bước xuống, dáng đi thận trọng, trên tay xách một cặp đen đựng tài liệu.

‘Cộc cộc.’

Cánh cửa thư phòng mở ra, anh ta tiến vào bên trong, đến khi nhìn thấy bóng lưng đầy quyền lực thì lập tức cúi thấp đầu chào.

“Thiếu gia.”

Hàn Thần không quay đầu lại, dáng người tỉ lệ chuẩn đứng trước cửa sổ kính sát sàn nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm. Anh khẽ phất tay ra hiệu, người đàn ông kia tự giác biết điều mở cặp đen lấy ‘đồ’ trong đó rồi tiến đến bên mặt bàn. Trong lúc đặt xuống tài liệu quan trọng, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc điện thoại còn đang sáng màn hình kia.

Anny_Mộng Đào vừa thêm một bài viết:

“Tôi xin lỗi, là do tôi không để ý câu từ của mình khiến chị Linda hiểu nhầm ý tứ trong lời nói của tôi mới tạo nên sự việc đáng tiếc… Tôi chân thành xin lỗi ban tổ chức, xin lỗi chị Laura, xin lỗi tất cả mọi người vì đã biến sự kiện quan trọng này thành nơi hỗn loạn…”

Bên dưới còn kèm một bức ảnh ăn năn hối lỗi dù ở trong bộ đồ bệnh nhân nhưng gương mặt lại đầy xinh đẹp, như thể đã được ekip chụp lại một cách chỉn chu, cũng chẳng rõ không gian bệnh viện phía sau cô có phải là thật hay không.

Nếu như là người chưa biết chuyện gì, đọc xong chắc chắn sẽ cảm thấy cô người mẫu Anny này thực sự là người có lễ độ, cho dù bị thiệt thòi vẫn vì sự kiện lớn mà chịu đựng. Nhưng trên tay anh ta còn đang cầm tập tài liệu liên quan đến vụ việc tối ngày hôm đó, cảm thấy đây là cô Anny cố ý mỉa mai người kia. Cô Anny này thật là một cô gái xảo quyệt khác xa với dáng vẻ thanh thoát bên ngoài.

Vấn đề… đây là điện thoại của thiếu gia, chẳng lẽ… thiếu gia cũng quan tâm mấy tin tức trên mạng xã hội hay sao?

“Thiếu gia, phía Linda Heard đã bắt đầu cho luật sư làm việc với tòa án New York nhằm kiện cô Đào ra tòa, bọn họ thu thập hồ sơ bệnh án, cắt ghép video camera mục đích vu oan cô Đào…”

“Với tội trạng này, cô Đào nếu thua kiện sẽ ngồi tù khoảng sáu tháng đến một năm… Người của Linda Heard vì để lấy được bằng chứng đã ra tay vô cùng độc ác. Cũng may người của chúng ta đã lường trước, chặn hết các nguồn tin và tiêu hủy chứng cứ bất lợi, hiện tại mọi chứng cứ tồn tại đều có lợi cho cô Đào…”

Hàn Thần thoáng nghĩ ngợi chuyện khác, anh hỏi:

“Bên phía cô ấy thế nào, không có động tĩnh gì sao?”

Hay là ngoài việc mè nheo trên mạng xã hội ra thì không làm gì khác được?



Đối phương báo cáo:

“Bên phía cô Đào, dù Bạch Đô vẫn luôn ra tay xử lý những thông tin xấu do người của Linda Heard gây ra và giải quyết hậu quả cho cô Đào nhưng lần này có một vài lần Bạch Đô sơ xuất phải để người của chúng ta âm thầm ra tay hỗ trợ. Chuyện này khác xa với tác phong sạch sẽ kín đáo như thường của anh ta.”

Hàn Thần khẽ cau mày, một cái cau mày vô cùng khẽ nhưng đặc biệt nguy hiểm. Anh quay trở lại về ghế sô pha, lạnh giọng hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Thiếu gia… theo lời của bên ban tổ chức báo lại rằng gần đây Bạch Đô liên tục tìm đến họ để xin bằng được danh sách khách mời và khách mời VVIP của sự kiện. Nghe nói là cô Đào cần nó cho việc quan trọng, không rõ là để làm gì.”

Không khí sau đấy rơi vào trầm tư, cho rằng Bạch Đô không tận tâm với Hứa Đào Nhi… Hàn Thần vừa thoáng qua ý tứ không vui lại ngay tức khắc bị dịu đi. Hóa ra là vì có lý do riêng.

Người trợ lý cấp dưới bỗng nhiên thấy sắc mặt thiếu gia có ý cười, chợt cảm giác thấy lạnh sống lưng.

Anh nói:

“Bạch Đô đã bận bịu như vậy thì cậu giúp cậu ta đi. Kín đáo một chút, đừng để cô ấy biết.”

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”

Người vừa lui ra ngoài, Hàn Thần đã cầm lấy điện thoại, tiếp tục xem vài bình luận bên dưới bài viết theo thói quen. Thế nhưng không thể tập trung, trong đầu văng vẳng câu nói của cô gái tối hôm đó.

Đào Nhi…

Nhất định phải tìm ra bằng được em mới chịu sao?



Hơn một tháng sau, sự việc ồn ào mới tạm lắng xuống khi Linda Heard bất ngờ rút lui khỏi giới giải trí, cả gia tộc của cô ta di cư sang Úc vì một lý do bí ẩn. Giới truyền thông đồn đoán là do kim chủ quyền lực của Hứa Đào Nhi ra tay. Mặc dù cô cũng chưa rõ ai đứng sau giúp mình, nhưng cảm thấy không cần phải đụng độ với Linda đã là một chuyện vô cùng tốt.

Hết chuyện này thì đến chuyện khác, mẹ lấy cớ nhớ cô liên tục thúc giục cô trở về nhưng cô đã biết ý đồ thực sự nên phản kháng không chịu. Vậy mà Bạch Đô vẫn có cách để cưỡng ép cô lên máy bay bằng được.

Máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố H.

Bên ngoài âm thanh huyên náo, fan hâm mộ đông như kiến liên tục hò hét tên cô. Đã có rất nhiều vệ sĩ nhưng vẫn cần thêm một lượng lớn nhân viên an ninh mới giúp cô an toàn lên xe rời khỏi nơi náo loạn này.

Quả nhiên dù đi bất cứ đâu thì cũng không có nơi nào bằng được nhà mình. Ở Hứa gia, ông nội và cha mẹ từ hôm cô về liên tục tổ chức party gia đình ăn mừng, chào đón cô sau những chuỗi ngày dài lăn lội bên ngoài. Không khí gần gũi ấm cúng, điều mà những gia tộc trong giới thượng lưu khó tìm thấy được.

Lúc cô đang nhảy nhót cùng mẹ và mấy người giúp việc ở trong vườn trà chiều thì nhận được điện thoại của một người. Không khí vui vẻ như bị phá hỏng. Cô đi ra bên ngoài, đúng như dự tính, Tần Dịch Phong đã đứng đợi sẵn.

Cả người anh ta tựa vào chiếc xe mui trần bên cạnh, phong cách bad boy chính hiệu khiến cô hơi chướng mắt. Cho dù anh ta có ưa nhìn, nhưng rất tiếc tầm tuổi này, Hứa Đào Nhi đặc biệt yêu thích sự nam tính của đàn ông trưởng thành chứ không phải kiểu như anh ta. Vậy nên anh ta theo đuổi cô lâu như vậy, cô cũng khó mà động lòng.

“Đào Nhi…”

Tần Dịch Phong nhìn thấy cô thì mừng rỡ, cúi người lấy bó hoa hồng lớn trong xe hướng về phía cô, hai tay nâng lên ra hiệu muốn một cái ôm chào mừng. Cô phản ứng tự nhiên mà né tránh.

Anh ta gượng gạo thu tay lại, hướng bó hoa về phía cô:

“Chào mừng em đã trở lại!”

Hứa Đào Nhi không nhận.

“Tôi không thích hoa hồng.”

“Em đừng nói vậy, anh biết rõ là em không thích anh chứ không phải không thích hoa hồng. Nhưng mà đừng vô tâm như thế, anh tin chỉ cần em cho anh cơ hội, sẽ có một ngày em yêu thích anh, yêu thích những bông hoa hồng này…”

Tần Dịch Phong bắt đầu trổ tài tán gái, có điều làm bao nhiêu càng phản tác dụng bấy nhiêu.

Cuối cùng, khiến cô phải ngắt lời anh ta:

“Anh gọi tôi ra đây, chỉ để nghe anh nói mấy lời này sao?”

Hứa Đào Nhi không vui ra mặt.

“Tôi rất bận, không có thời gian với anh.”

Sau đấy, cô lập tức quay người muốn trở vào nhà. Nhưng bị Tần Dịch Phong níu tay lại:

“Đào Nhi… anh yêu em, em có thể cho anh một cơ hội được không?”

Hứa Đào Nhi lạnh nhạt nhìn anh ta:

“Tôi không thích anh. Không phải tôi không cho anh cơ hội, chỉ là anh không hợp gu tôi, chúng ta khác nhau, nên cố đến mấy cũng không thành được đâu.”

Tần Dịch Phong vẫn cố gắng níu kéo, ôm cô vào lòng.

“Nhưng anh thực sự rất thích em, em hãy ở bên anh đi. Anh hứa sẽ làm em hạnh phúc…”

Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Hứa Đào Nhi suýt nữa bị nghẹt thở, vùng vẫy đẩy anh ta ra.

“Anh bị điên à? Tôi không thích anh, sao có thể ở bên anh được?”

Để tránh Tần Dịch Phong tiếp tục níu kéo không buông, cô đã nói dối:

“Ông nội tôi đã sắp xếp cho tôi một mối hôn sự môn đăng hộ đối rồi, chúng tôi đã gặp nhau, tôi rất thích anh ấy. Nên anh đừng cố đấm ăn xôi nữa, không có kết quả đâu.”

Một câu này, vừa ngầm ám chỉ cô đã thích người khác, vừa ý nói Hứa Đào Nhi chê gia thế nhà Tần Dịch Phong. Hứa Đào Nhi không nghĩ đến điều đó, nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Cô khó hiểu khi thấy sắc mặt anh ta chợt biến đổi.

“Em… em đã thích người khác rồi sao?”

Cô lập tức trả lời “ừ”.

“Vậy nên từ giờ đừng gặp nhau nữa.”

Nói rồi, cô một mạch bỏ đi. Để lại Tần Dịch Phong gương mặt đỏ bừng, hai nắm tay nắm chặt tức giận. Buổi tối lúc anh ta đi bar cùng đám bạn, uống đến say mèm. Đám bạn bè nhảy nhót xung quanh dừng lại quan tâm hỏi.

Tần Dịch Phong liền bực tức kể về chuyện Hứa Đào Nhi có người khác.

Trong mắt anh ta và đám bạn, Hứa Đào Nhi vẫn luôn là kiểu mẫu tình nhân nóng bỏng nhiều người mơ ước. Tần Dịch Phong thường xuyên khoe khoang với đám bạn về những lần ‘đi chơi’ với Hứa Đào Nhi. Quan trọng nhất là gia thế của cô như miếng mồi béo bở của đám nhà giàu tầm trung này.

“Vậy hóa ra em Hứa đó cắm sừng mày à, ha ha ha…”

“Còn dám cười?”

Tần Dịch Phong như nổi điên.

Người bạn kia biết vậy thì tém tém lại:

“Thôi mà, tao đùa đấy. Cùng lắm thì yêu đứa khác, thiếu đ.é.o gì gái đâu mà phải buồn với sầu.”

Tần Dịch Phong có men say mới buộc miệng nói ra:

“Nhưng tao còn chưa được nếm thử!”

Cả đám lập tức hiểu ra thứ mà Tần Dịch Phong tiếc nuối chỉ là chưa được nếm thử thân hình của Hứa Đào Nhi. Hết người này người kia đều nói ra mấy câu bình luận về thân hình cô bằng những từ ngữ khiếm nhã. Cuối cùng, có một tên gương mặt rộ lên ý cười xấu xa:

“Nếu cô ta đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy thì để cô ta trải đi…”