Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 2: Người đàn ông dưới ánh trăng



“Này, các người có mù không hả, tôi mới là người bị đánh thảm hại đây…”

Linda Heard ra sức kêu gào, nhưng lúc này mọi người chỉ quan tâm đến Hứa Đào Nhi. Cô ta bị một đám phóng viên vây lấy:

“Cô Linda tại sao cô lại đánh cô Anny? Có phải vì cô ấy nổi bật hơn khiến cô ghen tị?”

Linda Heard nghe câu hỏi của người phóng viên nam, tức giận không kiềm chế được mà lao vào đánh cả phóng viên. Phòng trang điểm lúc ấy trở nên hỗn tạp vô cùng. Năm nay tuần lễ thời trang New York xác định trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Nhân cơ hội này, Thiển Tây dưới sự sắp xếp của Bạch Đô đã đưa Hứa Đào Nhi rời khỏi đây, còn anh ấy ở lại trao đổi với ban tổ chức. Ra đến bên ngoài sảnh sau của trung tâm tổ chức sự kiện, Thiển Tây mới nhớ quên mất túi đồ bên trong nên dặn cô đứng chờ để cô ấy quay lại lấy đồ.

Bên ngoài, màn đêm buông xuống, mặt trời đã nghỉ ngơi nhường chỗ cho ánh đèn đô thị lên thay ca. Sảnh sau vắng lặng khác hẳn với không khí ồn ào bên trong. Hứa Đào Nhi đứng tựa vào lan can, nhìn lên bầu trời.

Ánh trăng và ngôi sao hôm nay sao gần nhau quá!

“Bên trong đang rất náo nhiệt, vậy mà cô Anny vẫn có tâm trạng ra ngoài ngắm trăng ngắm sao ư?”

Hứa Đào Nhi thoáng giật mình bởi chất giọng trầm nhẹ của đàn ông. Cô khẽ quay người lại, sau đấy ánh mắt hiện lên vài tầng chấn động.

“Hiếm khi có hôm nào bầu trời đẹp như hôm nay, tôi không thể bỏ lỡ được.”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Đối phương dáng người thật cao, phải khoảng mét chín, cơ thể tỉ lệ chuẩn, khoác theo vest đen đơn giản nhưng lịch lãm. Anh bước tới bên cạnh lan can, bắt chước hành động ngắm sao của cô.

Sự kiện ngày hôm nay có rất nhiều người quyền lực đến từ khắp nơi trên thế giới. Nhìn khí chất vương giả, còn trẻ mà phong thái đàn ông toát rõ mồn một của người đàn ông này cô đã đoán rằng anh hẳn là hoàng tử của hoàng gia nào đó từ châu Á tới xem thời trang.

“Nói như vậy là cô cũng thường xuyên ngắm bầu trời đêm?”

Người đàn ông thu tầm mắt lại trên gương mặt cô. Hứa Đào Nhi từ lúc anh xuất hiện, vẫn chưa từng rời mắt khỏi anh. Cô nhẹ gật đầu, dưới ánh trăng và sao, trái tim thiếu nữ rạo rực:

“Giờ thì tôi đã hiểu ẩn dụ của bầu trời đêm nay rồi!”



Hàn Thần tỏ ra có hứng thú.

“Ẩn dụ là?”

Hứa Đào Nhi mỉm cười xinh đẹp, không trả lời câu hỏi của anh. Cô hỏi ngược lại:

“Không biết quý danh của anh là gì?”

Cô không cố giấu diếm ý đồ của mình, bởi ánh mắt cô đã thể hiện tất cả.

“Người cao quý như cô Anny đây, tôi đâu dám xưng tên xưng họ… Cô hãy cứ xem tôi như một người yêu nghệ thuật bình thường khác thôi.”

Bị đối phương nhìn thấu ý đồ, Hứa Đào Nhi cười nhẹ. Đối phương quả thực có một gương mặt lãng tử đẹp như tranh. Từ trước tới nay, cô chưa từng gặp được một người đàn ông nào cho mình cảm giác rung động ngay từ lần đầu gặp mặt như thế này, cho nên cô không muốn bỏ qua.

Hàn Thần nhìn vết thương trên khóe môi và ở cổ cô. Anh từ trong túi áo khoác vest, lấy ra một món đồ nhỏ đặt trước mặt cô.

“Một người yêu thích nghệ thuật gửi tới cô, sau này đừng làm những chuyện khiến bản thân thiệt thòi nữa.”

Nói dứt lời, anh định rời đi.

Hứa Đào Nhi nắm chặt tuýp thuốc bôi ngoài da trong tay. Hướng về phía anh đặt câu hỏi.

“Này… Anh là fan của tôi sao?”

Hàn Thần thoáng sững lại, cánh môi mím một nụ cười nhẹ:

“Cô Anny nghĩ như vậy thì hãy cho là vậy đi.”

Nói rồi, anh lập tức bước đi không quay đầu lại. Hứa Đào Nhi muốn bước theo anh, nhưng bấy giờ Thiển Tây đã quay trở lại.

“Đi thôi chị ơi, tài xế đã đợi bên ngoài rồi.”

Hứa Đào Nhi không còn tâm tư gì khác bị Thiển Tây khoác tay kéo đi, trong lòng cô cảm giác tiếc nuối ánh mắt mãi nhìn theo nơi người đàn ông khuất bóng. Chỉ một cái gặp mặt, hai ba câu quan tâm… Hứa Đào Nhi đã bị người ta đánh cắp trái tim. Cô ôm tương tư suốt những ngày tháng sau đó.

Cho dù tin tức về cô và Linda Heard đã ầm ĩ, cho dù Linda Heard đưa ra bằng chứng bị cô đánh đến gãy hai ba cái xương, cô cũng không còn bận tâm nữa. Bạch Đô vừa từ bên ngoài lái xe tới, cô đã vội vã chạy ra tiếp đón anh.

“Anh, anh đã lấy được danh sách khách mời cho em chưa?”

Bạch Đô liếc liếc cô, đưa cho cô một xấp tài liệu.

“Vâng, tôi đã tra ra rồi, nhưng chẳng có ai ‘đẹp như tiên’ giống như em nói cả.”

Hứa Đào Nhi nhận lấy tập danh sách, chạy vội vào ghế sô pha ở phòng khách, lật dở từng tờ danh sách khách mời kèm cả ảnh. Nhưng xem tới xem lui đều không tìm thấy người đàn ông tối hôm đó cô gặp.

Cô ủ rũ hỏi Bạch Đô:

“Anh đã tìm kỹ chưa?”

“Em đang nghi ngờ năng lực của anh đấy sao?”

Bạch Đô ngán ngẩm:

“Cô à, đây chính là danh sách giám đốc của sự kiện gửi cho anh. Người kia chẳng lẽ lại cẩn thận đến mức không cho ban tổ chức tiết lộ danh tính ra ngoài sao? Vậy thì phải quyền lực đến mức nào chứ… anh càng nghĩ càng không có khả năng,”

Hai mắt cô chợt sáng lên:

“Nói như thế là vẫn còn danh sách mật mà bên họ không tiết lộ sao?”

Bạch Đô suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu:

“Đúng vậy, danh sách khách mời VVIP không được tiết lộ ra ngoài.”

Ngưng một chút, anh ấy nói tiếp:

“Cho nên, em dẹp bỏ suy nghĩ tìm lại người đàn ông đó đi.”

Hứa Đào Nhi rầu rĩ, năn nỉ Bạch Đô nhưng vô ích. Đúng lúc này, ba mẹ cô gọi điện tới. Cô lập tức thu lại vẻ mặt buồn bã của mình, chưng ra bộ dạng tươi cười.

“Cha…”

Chất giọng gượng ép khiến cho cha cô thương xót.

“Chuyện kia là thế nào?”

Giọng ông nghiêm nhưng không giấu được vẻ yêu thương cưng chiều. Cũng phải thôi, cả Hứa gia chỉ có một mình cô, lại còn là con gái nên càng được yêu thương, chiều chuộng.

Hứa Đào Nhi thuật lại ngắn gọn:

“Linda lợi dụng quyền thế cướp mất vị trí Vedette của con, con bị đẩy lên first face rồi mà chị ta vẫn không vừa lòng. Đã thế lúc diễn xong, chị ta ghen tị với con, không ngừng chửi bới, kỳ thị chủng tộc còn nói con là đồ lẳng lơ dựa dẫm vào đàn ông mới leo lên được vị trí này, nói con không xứng đáng, còn ra tay đánh con trước. Nếu không phải con có đai đen Taekwondo để tự vệ thì chỉ e đã bị chị ta đánh ngất rồi, hức hức.”

Nghe đến thế, Hứa Bạch cũng quên mất rằng con mình đánh người ta nhập viện. Ông bực tức quát lên:

“Con ranh đó dám nói gái cưng của cha như thế sao, đúng là không coi ai ra gì, thật không chấp nhận được.”

Hứa Đào Nhi len lén cảm thấy có lỗi, nhưng cô vẫn nói:

“Con không sao, dù sao chị ta cũng đã bị quả báo rồi.”

“Không được, nếu cha để yên thì người ta lại nghĩ con gái của Hứa Bạch này dễ chọc. Yên tâm, có cha ở đây, cha sẽ không để con phải chịu ấm ức.”

Hứa Bạch an ủi cô, xong thì nói thêm mấy câu liền đưa máy cho mẹ.

“Con à, có bị thương chỗ nào không?”

“Phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé, ông nội rất lo lắng cho con…”

“Cố gắng, tháng sau về với mẹ.”

‘...’

Mẹ lo lắng hỏi han, dặn dò đủ thứ. Mãi hai tiếng sau mới tắt máy.

Vừa tắt máy, Bạch Đô đã nói với cô một chuyện:

“Bác gái cũng dặn anh đưa em về sớm.”

“Có chuyện gì à?”

Cô không có tâm trạng.

“Nghe ý bác gái thì muốn cho em đi xem mặt người ta. Nhưng thời điểm này không phải thích hợp để kết hôn vả lại em còn trẻ, nên là lựa lời mà nói với mẹ em đi.”

Bạch Đô dặn dò. Với cương vị là người quản lý, quả thực không ai muốn nghệ sĩ của mình đang trong thời đỉnh cao sự nghiệp nhất thì lui về chồng con cả.

Cô có ý ỷ lại:

“Anh nói với mẹ giúp em đi.”

“Chuyện của gia đình em anh không tiện nói nhiều.”

Thực chất là Bạch Đô không nói cho cô biết rằng anh đã nói với bác gái rồi, nhưng thái độ của bác gái lần này rất kiên quyết.

“Nếu vậy thì em chẳng về còn hơn.”

Hứa Đào Nhi chán nản nhằm nhoài ra ghế sô pha.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện không tìm ra thông tin của người đàn ông đó, lòng cô nặng nề không vui, cảm giác khi bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng thật không dễ chịu. Không một ai nghĩ đến, chỉ một thoáng gặp mặt ngày hôm ấy sẽ tác động đến cả một đời sau này của cô…