Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 48: Cuộc gọi từ đội cảnh sát



Dự án mà Tiếu Đồng nghiên cứu trước đó đã báo cáo một lần rồi cho nên hiện tại…sau khi vụ án kết thúc, hắn thấy cũng chẳng còn việc gì cần làm. Suy tính một lúc, hắn liền quyết định thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Những năm gần đây hắn đều làm việc không nghỉ nên kỳ nghỉ tích lũy lại rất nhiều, vừa vặn có thể dùng đến.

Trước khi về nước, Tiếu Đồng cũng không có ý định ở lại lâu. Dự định của hắn là sau khi hoàn thành hạng mục hợp tác giữa hai nước Mỹ và Trung Quốc sẽ lập tức quay về Mỹ.

Thế nhưng tình huống hiện tại có chút thay đổi, hắn cứ ngỡ sẽ không bao giờ còn gặp lại Văn Mân, nhưng bây giờ đã gặp lại đúng lúc cô ấy cùng bạn trai chia tay.

Nhiều năm trước hắn vẫn luôn chần chờ không dám gặp lại, vì biết cô nhóc ấy đã có bạn trai, thậm chí đã tính đến chuyện gả đi. Nếu như hắn lại xuất hiện mà đem tờ giấy cầu hôn lúc nhỏ xuất hiện trước mặt cô hẳn sẽ đem đến cho cô nhiều phiền toái.

Nhưng hiện tại vừa đúng lúc, biết nói thế nào đây, có nên thừa dịp người ta yếu đuối mà xông vào. Cô ấy mới chia tay trong lòng chắc rất trống rỗng nên cần người bên cạnh. Nếu hắn ở lại bên cạnh cô, cô nhất định sẽ phát hiện ra hắn tốt hơn cái tên bạn trai cũ kia gấp trăm ngàn lần, đối với cô đây đúng là chuyện tốt, không cần tìm mà vẫn nhặt được bảo bối là hắn. (hizz, (_^_) anh tự kỷ quá…)

Thời điểm chuẩn bị tan tầm, Tiếu Đồng sắp xếp lại mấy quyển sách chuẩn bị ra ngoài chờ Văn Mân tới đón thì tiếng chuông điện thoại từ văn phòng hắn lại reo lên đúng lúc.

“Giáo sư Tiếu, bên cục cảnh sát gọi điện tới ạ.”

Tiếng gọi ngoài cửa vang lên chính của trợ lý hắn, lúc này trong tay cậu ta đang cầm điện thoại dùng cho công việc của Tiếu Đồng.

Tiếu Đồng khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn bảo trợ lý đưa điện thoại đến.

“Xin chào, tôi là Tiếu Đồng.”

“Giáo sư Tiếu, ngài khỏe! Tôi là đội trưởng đội cảnh sát Phạm Thành, hiện tại ngài có thể bớt chút thời gian đến cục cảnh sát được không? Chúng tôi có một vụ án cần Giáo sư Tiếu hỗ trợ.” ( đọc ở chương trước có thất đội trưởng Phạm Vinh nhưng đọc lại convert thấy Phạm Thành nên dùng tên này).

Ngữ khí nói chuyện của Phạm Thành đặc biệt chân thành, sau khi lĩnh giáo tài năng của Tiếu Đồng, hắn đối với vị giáo sư so với hắn còn ít hơn vài chục tuổi không có chút hoài nghi. Hiện tại, dù là danh tiếng ở nước ngoài hay là qua vụ án mạng xác chết trầm dưới hồ mà nói, lần này nếu không tìm Tiếu Đồng giúp đỡ thì hắn thật không biết tìm người nào khác.

“Tôi là người của cục cảnh sát các cậu sao?” Tiếu Đồng một bên lười biếng lật cuốn sách trong tay một bên thản nhiên hỏi Phạm Thành ở đầu bên kia điện thoại.

“Ách…Không phải.” Phạm Thành không rõ sao Tiếu Đồng lại hỏi như vậy, chỉ có thể thành thật trả lời vấn đề trước.

“Vậy các cậu có vụ án tìm tôi làm gì? Tôi nghĩ là tôi không có nghĩa vụ đi giúp cậu đi.” Lúc nói những lời này, Tiếu Đồng thấy di động cá nhân của mình rung lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình di động thấy là Văn Mân gọi tới liền lập tức nói qua điện thoại với Phạm Thành: “Tôi phải tan tầm rồi, gặp lại sau.”

Lúc này, Tiếu Đồng cũng không quan tâm tới đầu bên kia điện thoại Phạm Thành bị hắn dứt khoát cự tuyệt đang có phản ứng gì, cúp điện thoại liền rời khỏi văn phòng. Ở cửa nhìn thấy trợ lý đang đứng đợi thì chỉ tùy tiện bỏ lại một câu, tôi muốn nghỉ phép 3 ngày rồi không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.