Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 26: Bức ảnh cũ



Văn Mân thật vất vả mới thoát khỏi Văn mẹ vẫn đang không ngừng quan tâm, vừa vào phòng, cô liền thấy ngoài ban công đã được gột sạch bùn đất, thay vào đó là một chậu hoa bạc hà bằng nhựa.

Đúng rồi, lí do gặp hắn ngày mai chẳng phải sẽ nhiều thêm một cái nữa sao, tên kia quên mang bạc hà đi rồi.

Nhắc tới Tiếu Đồng bỗng nhiên Văn Mân nhớ tới vấn đề cô vẫn băn khoăn trước khi về nhà, vì thế cô lập tức xoay người mở cửa phòng, nhắm thẳng phòng Văn mẹ mà tiến.

“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này được không, vì sao Tiếu Đồng lại biết khi con uống say cả người sẽ đỏ hồng vậy?”

Văn mẹ thấy Văn Mân vừa đến đã hỏi câu này, không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt bà lộ ra một nụ cười tươi: “Không ngờ Tiểu Đồng, thằng bé này còn nhớ rõ a, nhóc à, tự con cẩn thận nhớ lại xem.”

Nói xong lời này, Văn mẹ quay đầu lại nhìn Văn ba ba sau đó cả hai mỉm cười với nhau, khép cửa phòng lại, cũng không để ý đến khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Văn Mân.

Văn Mân ngượng ngùng đóng cửa phòng lại, vừa bĩu môi đi đến bên sô pha dưới chân giường, vừa suy nghĩ xem mẹ cô nói lời này là có ý gì, cái gì mà Tiếu Đồng vẫn còn nhớ rõ? Nói như vậy Tiếu

Đồng hẳn đã từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi say rượu, vậy vì sao cô lại không nhớ chứ?

Thoải mái tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, sao đó Văn Mân chợt vỗ đầu ngồi dậy, “Con nhớ rõ cái gì mà con nhớ rõ, không phải đã nói là con say sao? Người say thì còn nhớ rõ cái gì, thật sự là đầu óc rối loạn hết rồi.”

Một lần nữa dựa lưng ngồi trên sô pha, lúc này Văn Mân mới chậm rãi nhớ lại những sự việc xảy ra sau khi cô gặp Tiếu Đồng, từ chuyện cô chật vật chạy vào thư phòng rồi bị hắn bắt gặp cho đến tối nay khi hắn đưa cô trở về còn không quên nhắc một câu thật êm tai: Ngày mai gặp lại.

Từng chuyện từng chuyện một như một bộ phim quay chầm chậm trong đầu cô, khiến Văn Mân không tự giác mỉm cười.

Cả ngày hôm nay, cô cảm thấy mình còn hiểu Tiếu Đồng hơn so với một năm ở bên hắn. Tuy tính cách hắn vẫn khó chịu như vậy nhưng cô phát hiện thực ra hắn cũng sẽ lo lắng đến cảm nhận của người khác, chỉ có điều hắn luôn dùng một phương thức khác lạ để quan tâm người khác, mà phương thức này thì người bình thường đều không thể hiểu nổi.

Nhớ tới Tiếu Đồng, Văn Mân cũng chợt nhớ cách đây không lâu hắn cũng ngồi ở đây, kể cho cô đang ngồi trên giường nghe về vụ án, cô biết, công tác khám nghiệm của hắn tuyệt đối không thể đơn giản như vậy nhưng hắn lại lựa chọn che giấu hết thảy khó khăn ở sau lưng, dùng thái độ thoải mái khiến cô an tâm.

Ai nói hắn không dịu dàng, chẳng qua dịu dàng của hắn ban đầu cô còn không hiểu.

Nghĩ đến đây, Văn Mân không tự giác lui cả người vào bên trong sô pha, nghiêng đầu lẳng lặng ngủ thiếp đi, giống như làm như vậy có thể cảm nhận được ôm ấp ấm áp của hắn.

“Tiếu Đồng, anh nhất định phải chờ em, em sẽ cố gắng hết sức để đi tới bên anh.”

___^^___^^____

Đầu bên này Văn Mân hãm sâu mình trong nhớ nhung, mà Tiếu Đồng ở phòng thí nghiệm đang dựa sát vào bàn, nhìn tấm ảnh cũ trong ví da mà mỉm cười ngây ngô.

“Nhìn cái gì mà cười thành như vậy?” Chung Phàm vừa cầm một tập báo cáo đi tới vừa cười hỏi bạn tốt.

Nhưng trước khi Chung Phàm kịp đi tới, Tiếu Đồng đã cất ví da đi, Chung Phàm chỉ nhìn được thoáng qua trong bức ảnh đó hình như có hai đứa bé, còn cái gì cũng không thấy rõ.