Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 6: Mỹ nam kế



Vu Tú Tình quên cả sợ hãi, vội vàng vọt đến trước mặt Lý Quả khẩn trương nhìn tiểu hắc xà trong tay cô, sau khi phát hiện thật sự không có chút động tĩnh gì liền giơ tay vỗ vào đầu cô.

“Muốn chết à, bảo cậu chăm sóc chúng cậu lại để cho nó chết.”

“Ai da, cậu nhẹ một chút.” Lý Quả bị đau không nhịn được hô to.

Ai ngờ, ngay lập tức, đầu của cô bị vỗ ba bốn cái cùng một lúc, chỉ có điều ra tay không phải là Vu Tú Tình mà là Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan.

“Cậu cũng biết đau sao?”

“Rắn nhỏ chết rồi, cậu rõ ràng đã giết chết một mạng.” (mạng rắn đó!)

Lý Quả bị Hà Tiểu Ngân và Lý Lan trái một câu, phải một câu khiến cho đầu phình ra, đột nhiên nhớ đến con rắn nhỏ gặp lúc đi dã ngoại.

“Các cậu không cần ngũ thập bộ tiếu bách bộ*, lần trước các cậu cũng giết chết một con rắn còn ăn nó nữa.”

*Ngũ thập bộ bách tiếu bộ: đi năm mươi bước cười một trăm bước tương tự câu chó chê mèo lắm lông của ta đó!

Lúc này, ba người đều hoàn toàn im bặt, trừng mắt nhìn cô không dám nói gì.

“Lúc thế này, lúc thế khác mà.” Một lúc sau, Hà Tiểu Ngân mới nhỏ giọng cãi lại.

Lý Quả liền không còn gì để nói.

“Được rồi, nghĩ xem nên làm gì bây giờ? Nó chết rồi à?” Vu Tú Tình ra vẻ hòa giải, lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người, cô chỉ chỉ rắn nhỏ trên tay Lý Quả, lo lắng hỏi.

Hà Tiểu Ngân và Lý Lan vội gật đầu, căng thẳng nhìn cô.

“Sao mình biết được? Nó đâu phải là người, sao có thể dò mũi xem có thở hay không?” Lý Quả tức giận, lắc lắc tiểu hắc xà trên tay rồi kéo gần lại để quan sát.

Thế nhưng rắn nhỏ trong tay cô vẫn không động đậy, mặc cho cô đung đưa.

“Chết rồi!” Rốt cuộc Vu Tú Tình ở bên cạnh quan sát một lúc lâu rồi đưa ra kết luận như thế.

Mọi người nhìn nhau rồi cùng nhất trí dời ánh mắt oán trách lên người Lý Quả.

Lý Quả bị trừng đến sởn gai ốc, thật sự muốn ném rắn ‘chết’ trong tay đi.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên, giọng nói của Mặc Nhật Tỳ chợt vang lên, hắn đang đứng ở cửa ký túc xá cười híp mắt nhìn các cô.

“Á....” Không biết là ai vội hét lên, sau đó bốn cô gái liền loạn thành một đống trong đó ba người kia nhanh chóng đem Lý Quả che ở phía sau, ngăn cản tầm mắt của Mặc Nhật Tỳ.

Lý Quả cũng rất biết điều, nghe được giọng nói của hắn lập tức giấu tiểu hắc xà ra sau lưng bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.

“Tôi đến thăm bọn nó.” Mặc Nhật Tỳ tao nhã đứng, nhàn nhạt cười, ôn hòa nói.

“Chúng tôi biết, chúng tôi biết.” Bốn cô gái trước nay chưa từng ăn ý, đồng loạt gật đầu, cười hắc hắc nói.

Mặc Nhật Tỳ cười một tiếng, mắt sáng như đuốc, chỉ là môi mỏng mím lại khẽ cười.

“Tôi có thể đi vào thăm chúng một chút hay không?” Hắn vừa khiêm tốn lại vừa ôn hòa nói, lễ phép nhưng vẫn rất quân tử.

Lý Quả vô cùng căng thẳng, nhìn ba người đang khẩn trương trước mặt, cô cúi đầu cắn môi dưới sau đó giống như hạ quyết tâm liền xoay người bỏ chạy đến bên giường, ba chân bốn cẳng trèo lên hoàn toàn xem Mặc Nhật Tỳ là người vô hình.

“Mình ngủ tiếp đây.” Cô bỏ lại một câu như vậy rồi kéo chăn lên trùm kín đầu.

Lúc này, Vu Tú Tình đã hoàn toàn hiểu ý định của cô, lập tức cười to: “Quả Quả chính là người như vậy đó, tính khí không tốt, anh đừng để ý.” Nói xong, vội bước đến bên hắn.

Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan cũng tỉnh ngộ, nhanh chóng đi kéo ghế, rót nước.

Mặc Nhật Tỳ có chút đăm chiêu, liếc Lý Quả trên giường một cái, không nói gì, cũng phối hợp ngồi xuống, sau đó bắt đầu tìm kiếm sủng vật của hắn.

“Bọn nó đâu rồi?”

“Ở, ở, ở.” Mấy cô gái lúng ta lúng túng, cuối cùng liền dè dặt mang ra một cái hộp, nịnh nọt đặt xuống trước mặt hắn.

Mặc Nhật Tỳ vừa nhìn, khuôn mặt tuấn tú có chút thay đổi. Chỉ thấy bên trong giống như một ngôi nhà nhỏ, có chăn, có thức ăn, nước uống thậm chí còn có vài cây cỏ ở bên trong, mà mấy con xà đang nằm thè lưỡi trong đó.

“Ừm, hình như không đúng lắm.” Mặc Nhật Tỳ nhìn một lúc, đột nhiên nâng mặt lên ra vẻ kinh ngạc, hô lên.

Tiếng hô của hắn dọa các cô giật mình, vẻ mặt ba người liền thay đổi, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi đều vô cùng bất an.

“Cái gì không đúng?” Vu Tú Tình cách hắn gần nhất gần như là vai kề vai, còn có thể ngửi thấy được hơi thở đàn ông đặc biệt thuần thục tỏa ra từ trên người hắn, có chút tự hỏi.

Sáu ánh mắt si mê theo dõi hắn.

Mặc Nhật Tỳ khóe miệng khẽ nhếch, nhíu lại đôi mày đẹp sau đó vươn ngón tay thon dài chỉ vào bầy rắn trong hộp: “Hình như thiếu mất một con.”