Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 22: Hiểu lầm



May mắn giữ được trong sạch từ miệng sói, Hách Quang Quang không dám nói xấu Diệp Thao nữa, dù là Diệp Thao không ở gần cũng không dám nói lung tung, mặc dù tên Diệp Thao này có tiền án lật lọng, nói ra không chắc sẽ làm, nhưng đối với nàng mà nói dù là nguy cơ nhỏ bé như sợi tóc gáy đều phải thận trọng, trong sạch cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn.

Nha hoàn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hách Quang Quang đối với việc nàng vẫn còn trong sạch cảm thấy kinh ngạc, dù hiếu kỳ nhưng lại không có gan hỏi tới chuyện riêng của Diệp Thao.

Hách Quang Quang đến, Hạnh viên lập tức thành một trong những tiêu điểm được chú ý nhất trong sơn trang, nha đầu, ma ma bình thường không có việc gì cũng chạy tới dò tin tức, bình thường bên trong trang bát quái rất ít và nhàm chán, lần này đột nhiên xuất hiện một "di nương" mọi người tất nhiên cảm thấy mới mẻ.

Hách Quang Quang không phải người có thể ngồi lâu trong phòng, trừ ăn và ngủ nàng sẽ ra ngoài đi dạo khắp nơi, Diệp Thao cũng không hạn chế tự do của nàng.

Diệp Thị Sơn Trang cực lớn, so với biệt trang ở tạm ở phương Nam còn hùng vĩ hơn hơn nhiều, người nhận biết phương hướng không tốt đi vào tuyệt đối sẽ lạc đường.

Nơi Hách Quang Quang có thể tự do đi lại chỉ có hậu viện, tiền viện là nơi nghị sự, là khu vực cơ mật, trừ khi Diệp Thao cho phép, người bên ngoài không được tự tiện xông vào.

Ở phòng nghĩ điều đầu tiên không phải là tìm nơi nhiều người đi lại để tiện làm quen, quen thuộc hoàn cảnh âm thầm tìm kiếm đường thích hợp để chạy trốn mới là cần gấp nhất.

Hách Quang Quang không kiêu ngạo, lại thân thiện, vì vậy không quá hai ngày đã nhận được hảo cảm của nha đầu, ma ma bên trong trang, nàng thường chạy đến nghe các nàng tám chuyện, bởi vì không thích bị gọi là Hách di nương, vì vậy kêu người ta gọi nàng là Quang Quang cô nương.

"Quang Quang cô nương này sao lại ngoan cố như vậy? Đi theo chủ thượng của chúng ta có cái gì không tốt? Còn hại hắn đêm hôm khuya khoắt nhảy vào hồ nước lạnh hạ hoả, thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu được lâu dài như vậy." Mấy ma ma tương đối có chút địa vị trong trang cùng đại nha hoàn xúm lại, cắn hạt dưa quở trách mẻ bánh ngọt vừa mới làm trên bàn đá để đưa tới cho Hách Quang Quang.

"Đúng vậy, Chủ Thượng của chúng ta bộ dáng tốt bản lãnh lớn, vừa không lộn xộn cái gì hồng phấn tri kỉ, Quang Quang cô nương không chấp nhận thì thôi, sao có thể đối với Chủ Thượng vừa đánh vừa mắng đây?" Một Đại Nha vòng nói theo, bởi vì biết Hách Quang Quang không có coi chính mình thành chủ tử, càng không coi các nàng thành người làm, vì vậy mọi người nói chuyện về nàng cũng rất tự do, muốn nói cái gì liền nói cái đó.

Nguyên nhân lớn nhất mà Hách Quang Quang thích chạy qua bên này chính là những nha đầu ma ma này rất nhiệt tình, nhìn thấy nàng đều sẽ lấy các loại bánh ngọt mới làm xong ra cho nàng thưởng thức, Diệp Thị Sơn Trang được xưng là giàu nhất phương Bắc, nơi này ăn ngon dùng tốt cái gì cần có đều có, dù là người làm cũng rất dễ chịu.

"Làm thiếp có cái gì tốt?" Sau khi nuốt miếng bánh táo cuối cùng, ực một hớp trà Mao Tiêm, Hách Quang Quang đáp lại một câu.

"Chẳng lẽ Quang Quang cô nương ghét bỏ thân phận thiếp này?"

"Làm thiếp của Chủ Thượng so với làm chính thê của mấy người giàu có bình thường tốt hơn nhiều!"

"Ngươi đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng, nam tử đẹp như Chủ Thượng vậy thiên hạ ít có, làm nữ nhân của người quả thực là kiếp trước tích đức! Như lão công nhà ta, vừa lùn vừa xấu, lại còn không thành thật, học người ta đi dạo kỹ viện! Hầu hạ hắn cái loại đáng chém cả nghìn lần đó nửa đời người, lại còn bị ghét bỏ là hoàng kiểm bà* eo thùng nước, xem cảnh ngộ của ma ma, ngươi còn ghét bỏ gì Chủ Thượng? Hai ta thay đổi vị trí ngươi sẽ biết mình quá may mắn." Một ma ma hơn 40 tuổi d’đ/l;q’dvóc người mượt mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Hách Quang Quang.
* Hoàng kiểm bà : thiếu phụ luống tuổi đã có chồng

Ăn uống no say, rốt cuộc Hách Quang Quang cũng có thời gian cùng người ta huyên thuyên, lấy ra khăn lau miệng, nhìn thái độ cả đám đều là phê phán nhìn nàng chằm chằm nói: "Các ngươi không biết là Trang chủ đối với ta không tốt! Hắn thật đúng là. . . . . ."

Hách Quang Quang bắt đầu thêm mắm thêm muối kể một loạt chuyện xui xẻo xảy ra từ khi gặp phải Diệp Thao, nàng vẫn nhắc nhở mình không thể nhục mạ Diệp Thao nửa câu, nói hắn chỗ nào không tốt thì chỉ chọn lời sẽ không khiến người khác tức giận, tóm lại chỉ là khoác lác về bất hạnh của chính mình, nói đến Diệp Thao thì phải nói rất cẩn thận.

Khi Hách Quang Quang nói khô cả họng, vốn tưởng rằng sẽ chiếm được một chút xíu đồng tình, ai ngờ mọi người không xúc động, ngược lại ánh mắt kích động oa oa kêu.

"Đúng là Chủ Thượng đối xử với Quang Quang cô nương rất khác biệt!"

"Chủ Thượng rất ít chú ý đến một nữ tử như vậy, Quang Quang cô nương hãy quý trọng!"

"Khi dễ sẽ dễ sinh tình chứ sao." Đã thấy nhiều trong thoại bản, tiểu nha hoàn nói càng làm Hách Quang Quang im lặng.

"Theo như các ngươi, nếu ta khi dễ ngươi chẳng những không bị ghét, còn được các ngươi biết ơn sao?" Hách Quang Quang nổi giận nhìn chằm chằm đám nha đầu ma ma không vì nàng suy nghĩ còn náo loạn lên nói.

"Vậy không đúng, phải là nam nhân với nữ nhân mới đúng."

Nói xong đang lúc vui thì một cô nương xinh đẹp mặc quần áo màu vàng nhạt cười hì hì đi tới, nàng ăn mặc cùng nha hoàn bất đồng, vật liệu may mặc và đồ trang sức cũng cao cấp hơn một bậc, nàng rối rít chào hỏi nha hoàn, thấy thế Hách Quang Quang đoán tiểu cô nương này có lẽ tương đối có địa vị trong trang.

"Vị này là Vân Tâm cô nương, cháu ruột của Diệp đại tổng quản." Có người lập tức giới thiệu với Hách Quang Quang, Diệp đại tổng quản đã là Đại Tổng Quản từ thời tiền nhiệm Trang chủ rồi, vì Sơn Trang lao tâm lao lực bỏ ra nửa đời tinh lực, rồi sau đó lại hầu hạ Diệp Thao, địa vị ở Diệp Thị Sơn Trang tất nhiên không cần phải nói.

Cả nhà Diệp đại tổng quản đều là người làm trong Diệp Thị Sơn Trang, dưới giám sát nghiêm khắc, mỗi người làm đều có thể nói là tận tâm tận lực (hết lòng hết sức), Diệp Thao cảm niệm (cảm động -nhớ nhung) hơn nửa đời người Diệp đại tổng quản làm tất cả vì Sơn Trang, làm chủ cho huynh đệ tỷ muội Diệp Vân Tâm thoát khỏi thân phận người hầu, mà vì Diệp Thao đều chiếu cố tôn tử tôn nữ của Đại Tổng Quản, vì vậy địa vị của Diệp Vân Tâm trong trang có thể tính là nửa tiểu thư.

"Ngươi chính là Hách di nương mà Thao ca ca mang về sao? Xem ra còn nhỏ hơn ta." Diệp Vân Tâm thoải mái ngồi xuống cạnh Hách Quang Quang, mắt to trong veo như nước, con ngươi lóe sáng quan sát Hách Quang Quang.

Đám nha đầu ma ma không tiện tiếp tục làm biếng, thu thập một phen liền lưu lại hai người Hách Quang Quang và Diệp Vân Tâm rời đi làm việc.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta cảm thấy ngươi so với ta nhỏ hơn." Mặt Diệp Vân Tâm có điểm mũm mĩm, mặt hơi tròn thật đáng yêu, Hách Quang Quang nhìn thấy cô nương tuổi không khác nhiều lắm so với mình lại đáng yêu đẹp mắt lập tức liền sinh hảo cảm.

"Ta 15 rồi !" Diệp Vân Tâm ưỡn bộ ngực lớn hơn Hách Quang Quang một chút cường điệu mình đã cập kê, không "tiểu".

"Ta 16, lớn hơn ngươi một tuổi." Hách Quang Quang hài lòng.

Diệp Vân Tâm chu miệng lên, cầm lấy một khối điểm tâm ăn, phồng má cường điệu: "Ngươi nhìn nhỏ hơn ta là được."

"Ha ha." Hách Quang Quang bị chọc vui, đột nhiên nhớ đến một tình tiết nha hoàn thích xem thoại bản vừa mới nói, con ngươi đi lòng vòng, như tên trộm tiến tới sát bên tai Diệp Vân Tâm nhỏ giọng hỏi, "Ngươi nói thật với ta, ngươi thích Diệp Thao đúng không?"

Đang ăn mấy thứ linh tinh thình lình bị hỏi như vậy, nhất thời bánh ngọt mắc trong cổ họng, Diệp Vân Tâm mắc nghẹn đến ứa lệ, đấm ngực trừng qua: "Ngươi...ngươi. . . . . ."

"Dù có bị ta nói trúng cũng đừng kích động như vậy, uống hớp trà cho xuôi." Hách Quang Quang tha thiết đưa ly trà qua, phản ứng càng lớn càng chứng minh có tật giật mình! Diệp Vân Tâm thích Diệp Thao, điểm này làm nàng hưng phấn đến nỗi tay bưng ly trà run nhè nhẹ.

Cháu gái yêu của quản gia từ nhỏ liền sùng bái Thiếu chủ tử, nhiều năm sau Thiếu chủ tử thành Đại Chủ Tử, tiểu tôn nữ cũng lớn thành cô nương mỹ lệ động lòng người, lại thường xuyên gặp nhau, nhất lai nhị khứ nói không chừng liền gặp nhau.

Tình tiết có thể phát triển tiếp như vậy: cô nương có chút địa vị mỹ lệ trong trang, bởi vì ghen tỵ đuổi tình địch chướng mắt, sau đó có lẽ nam nhân sẽ tức giận, nhưng vì tình nghĩa từ nhỏ sẽ không làm gì, nói không chừng còn sẽ bởi vì một chút xíu xung đột nhỏ này hai người liền nồng tình mật ý. . .

Hách Quang Quang càng nghĩ càng hưng phấn, kiều nhan cười thành một đóa hoa, Diệp Vân Tâm càng tức giận nàng lại càng vui mừng.

"Ngươi cười thật là khó coi." Thật ra thì Diệp Vân Tâm thầm nghĩ nói "dâm đãng", nhưng cô nương trong sạch không thể tùy tiện nói hai chữ này.

Hách Quang Quang không để ý bị nói khó coi, ngược lại đối phương càng ghét bỏ nàng khó coi càng vui mừng, sợ Diệp Vân Tâm quá nhỏ hoặc là lòng dạ "không độc" căn bản muốn nghĩ tới dùng biện pháp tốt như vậy đối phó nàng, vì vậy tễ mi lộng nhãn* ám hiệu: "Tiểu muội muội, ngươi có muốn đuổi ta ‘cái đinh trong mắt’ này ra khỏi trang hay không?"
*tễ mi lộng nhãn : nháy mắt ra hiệu

Diệp Vân Tâm không hiểu trừng mắt nhìn, nghi ngờ nhìn Hách Quang Quang đang cười cực kỳ khả nghi: "Ta sao lại muốn đuổi ngươi ra ngoài?"

"Bởi vì Diệp Thao muốn nạp ta làm thiếp, ngươi cũng biết Trang chủ các ngươi trước mắt không d’đ/l;q’d thê không thiếp chưa động phòng, ta chính là người đầu tiên, có câu lâu ngày sinh tình, nói không chừng hắn sinh tình đối với ta thì sao, đến lúc đó động kinh chuyển ta thành chính thất thì ngươi ngồi đó mà khóc." Hách Quang Quang lắc đầu cực kỳ thương hại nhìn Diệp Vân Tâm vẫn còn chưa hiểu ra, giống như lúc này nàng đã trở thành người bị vứt bỏ như trong lời nói.

Diệp Vân Tâm đột nhiên hưng phấn, mở to hai mắt nói: "Ngươi cũng nghĩ như vậy? Vậy vì sao hai ngày này lại nghe nói ngươi rất không muốn làm thiếp của Thao ca ca? Còn vừa đánh vừa mắng hắn."

Hách Quang Quang bị phản ứng khác thường của đối phương làm bực mình, bắt đầu hoài nghi cô nương này còn đần hơn nhiều so với mình tưởng tượng, chịu đựng kích động muốn gõ đầu đối phương nói: "Lúc này không phải là lúc bàn luận vấn đề này, sao ngươi lại không có chút nào quan tâm nào đến tương lai của mình thế?"

"Tương lai của ta cùng cái này có liên quan gì sao?" Diệp Vân Tâm hoàn toàn bị Hách Quang Quang làm cho hồ đồ, ở ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của đối phương không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải mình đần quá, vì sao lại nghe không hiểu?

Hết nhẫn nại, Hách Quang Quang "pằng" một cái vỗ bàn cả giận nói: "Đần chết đi được! Nếu Diệp Thao cùng ta ân ân ái ái, không phải ngươi sẽ không có cách nào khác gả cho hắn rồi sao? Đạo lý đơn giản như vậy làm sao ngươi cũng không hiểu?"

Nghe vậy mặt Diệp Vân Tâm lập tức chuyển sang màu tím, cà lăm nói: "Sao ta phải gả Thao, Thao ca ca?"

"Chẳng lẽ ngươi không thích hắn?"

". . . Thích." Muội muội không phải cũng thích ca ca sao?

"Thế thì đúng rồi. Chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn người yêu cùng nữ nhân khác sống với nhau suốt đời?"

"A." Diệp Vân Tâm kinh hãi kêu, rốt cuộc biết rõ Hách Quang Quang hiểu lầm cái gì.

Thấy sắc mặt Diệp Vân Tâm đại biến, Hách Quang Quang rốt cuộc thở phào một cái, cuối cùng cũng thoáng khai thông cái đầu gỗ này.

"Ngươi hiểu lầm, người trong lòng ta không phải Thao ca ca!" Giống như là muốn bảo vệ cái gì, những lời này Diệp Vân Tâm nói cực kỳ lớn tiếng.

Hách Quang Quang hoàn toàn không tin, chỉ cho là nàng ngại vì tâm sự bị người khác phát hiện, hiểu rõ vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi: "Đừng kích động, ta sẽ không nói ra."

Diệp Vân Tâm không biết là nóng nảy hay là tức giận, mặt đỏ bừng thành một mảnh, hai nắm tay nhỏ bé nắm thật chặt trợn lên giận dữ nhìn Hách Quang Quang: "Người trong lòng ta là người khác!"

"A, là người nào?" Nét mặt Hách Quang Quang cứng lại, có chút ý thức được hình như mình nghĩ sai rồi.

Nghe vậy, mặt xinh đẹp mũm mĩm của Diệp Vân Tâm nhất thời đỏ bừng lên, cúi đầu nhăn nhăn nhó nhó vuốt vuốt đuôi tóc, chu mỏ e thẹn nói: "Nào có ai lại hỏi như vậy? Này muốn người ta phải trả lời thế nào chứ?"

"Ngươi thật một chút ý tứ đối với Diệp Thao cũng không có? Vậy ngươi vừa mới tức giận cái gì chứ!" Hại nàng hiểu lầm, Hách Quang Quang giương mắt nhìn, không thể chấp nhận biện pháp tốt thế cứ như vậy không bệnh mà mất.

"Còn hỏi ta chuyện này ta sẽ không để ý ngươi nữa! Vừa tức giận còn không phải là bởi vì ngươi làm hại ta thiếu chút nữa sặc chết?" Diệp Vân Tâm bị Hách Quang Quang hiểu lầm liền muốn nhảy dựng lên véo người.

Quả nhiên là mình hiểu lầm, tâm tình đại biến thật là muốn chết, Hách Quang Quang căm giận nhìn chằm chằm Diệp Vân Tâm, cuối cùng suy sụp hạ mặt khóc không ra nước mắt mà tự lẩm bẩm: "Sao ta lại xui xẻo như vậy, khó khăn lắm mới đụng phải một người, làm sao lại không thích Diệp Thao đây?"

Diệp Vân Tâm không nghe rõ Hách Quang Quang đang nói cái gì, nhưng là hai người đàn ông cách đó không xa phía sau các nàng bởi vì thân mang võ công mà nhĩ lực rất tốt lại nghe rất rõ ràng.

"Không ngờ ngươi quan tâm chuyện tình cảm của ta như vậy!" Diệp Thao tức giận lạnh lùng trào phúng đột nhiên truyền đến từ phía sau, Hách Quang Quang bị dọa nhảy dựng lên xoay người nhìn lại.

"Ngươi...ngươi, ngươi đi bộ không gây tiếng động sao?" Hách Quang Quang hốt hoảng nhìn vẻ mặt d’đ/l;q’dlạnh lùng tràn đầy tức giận của Diệp Thao, người đàn ông này nàng không chọc nổi, vì vậy liền muốn giận chó đánh mèo nam nhân bên cạnh hắn, kết quả lúc mắt hạnh trừng qua chạm vào vết đao trên mặt đối phương, nhất thời liền bị hơi thở lạnh lẽo còn hơn nhiều Diệp Thao quanh người hắn dọa lui.

"Nếu không phải ngươi để ý ‘đời sống tình cảm’ của ta như vậy, sao có thể không nghe được tiếng bước chân!" Diệp Thao nhấn mạnh bốn chữ đời sống tình cảm.

"Ta nói giỡn, nói giỡn thôi, nếu Trang chủ cho là thật đã có thể gặp đạo của ta rồi, ha ha." Hách Quang Quang miễm cưỡng cười nói xong không để ý phản ứng của đối phương, lập tức thi triển khinh công chạy trối chết, đợi ở chỗ này nữa chỉ sợ lại nói ra cái gì chọc giận Diệp Thao.

"Thao ca ca." Diệp Vân Tâm tay chân luống cuống đứng lên chào hỏi hai người, mặt đỏ bừng nhìn đến nam nhân bên cạnh Diệp Thao lập tức càng hồng hơn, xấu hổ cúi thấp đầu, khẩn trương níu lấy vạt áo cà lăm kêu, "Đông Phương, Đông Phương ca ca."

Thoáng hiểu rõ tâm ý nữ nhi gia của Diệp Vân Tâm, Diệp Thao gật đầu một cái, thấy nàng khẩn trương đến mức nói cũng không lưu loát, săn sóc cười một tiếng: "Tâm Tâm đi chơi đi, ta với Đông Phương ca ca . . . của ngươi có việc muốn nói."

"Vâng" Diệp Vân Tâm cũng không dám ngẩng mặt, nghiêng đầu chạy đi.

Nhìn bóng lưng Diệp Vân Tâm vội vã chạy đi, Diệp Thao nói đùa với nam nhân vẫn còn đang sững sờ: "Như thế nào? Hiện tại cuối cùng cũng tin người Tâm Tâm yêu không phải là ta?"

Đông Phương Hữu bị trêu chọc không được tự nhiên, thu hồi tầm mắt chuyên chú ở bóng dáng xinh đẹp của Diệp Vân Tâm, gương mặt tuấn tú màu lúa mì lộ ra một tia thẹn thùng không dễ dàng phát giác.

Bởi vì lời nói của Hách Quang Quang mà Diệp Thao không tiện tiếp tục trêu chọc Đông Phương Hữu, ho ho nói: "Trước tiên nói chuyện chính sự đã."

"Vâng!" Đông Phương Hữu đang có ý đó.

Hai người đi tới bên cạnh cái bàn đá lúc trước Hách Quang Quang và Diệp Vân Tâm ngồi, không biết là trùng hợp hoặc là vì lý do nào khác, Diệp Thao ngồi đúng chỗ lúc trước Hách Quang Quang ngồi, còn Đông Phương Hữu lại ngồi ở chỗ Diệp Vân Tâm.

Ở thư phòng bàn bạc buồn bực nên hai người tính ra ngoài tiếp tục nói, mặc dù ở bên ngoài nói chuyện chính sự không an toàn, nhưng ở trên địa bàn của Diệp Thao không sợ d’đ/l;q’dcó người ngoài trà trộn, hơn nữa có gian tế cũng không sao, hai người cao thủ ở đây, chỉ cần có người đến gần sẽ lập tức phát hiện, không cần lo lắng bị nghe trộm.

"Vừa rồi ở thư phòng ngươi muốn nói gì?" Diệp Thao hỏi.

Nghe vậy, Đông Phương Hữu có chút do dự.

"Có cái gì khó mở miệng hay sao? Cứ nói thẳng là được."

Đông Phương Hữu nhìn Diệp Thao một cái, nói: "Thuộc hạ tra được năm đó lúc phu nhân mới vừa được Hình Bộ Thượng Thư cứu giúp, hai năm này từng cùng đại tiểu thư Ngụy gia có duyên gặp gỡ, nghe nói giao tình rất tốt . . ."

"Ngươi muốn nàng tới giúp một tay nhận thức Hách Quang Quang?" Chân mày Diệp Thao không tự chủ nhíu lại.

Vẫn quan sát sắc mặt Diệp Thao, Đông Phương Hữu thấy thế lập tức ngừng câu chuyện lại, áy náy ôm quyền: "Thuộc hạ đường đột, Chủ Thượng chớ trách."