Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 6



Vốn tưởng rằng việc đó cũng không có gì, cùng lắm chỉ là một đoạn nhạc đệm, ai ngờ buổi tối thật vất vả mới hoàn thành xong công việc để về nhà, đi qua phòng hóa trang đang chuẩn bị cho tiết mục giải trí thứ sáu, lại nghe được âm thanh cãi vã từ bên trong truyền ra.

"Cùng lắm chỉ là một tên người mới, anh cho rằng anh có gì đặc biệt hơn người! Nói cho anh biết, bản tiểu thư đây không làm nữa!"

Cô tò mò ghé đầu, lại kém may mắn đụng phải Tiểu Mỹ đang nổi giận đùng đùng tí nữa thì ngã.

Nhìn Tiểu Mỹ vội vã chạy đi, bên trong cánh cửa chỉ thấy mấy người đàn ông mặt đắng ngắt đang tụ tập cùng một chỗ.

Cô nhận ra một người trong số đó là người tuyên truyền của Công ty Đĩa Nhạc, tất cả mọi người gọi anh ta là Tiểu Tề, người này cũng không tệ lắm, lần trước vừa mời cô ăn cơm xong."Tiểu Tề, có chuyện gì xảy ra?"

"Uy Uy? Thật tốt quá!" Tiểu Tề vừa nhìn thấy cô là cặp mắt sáng lên, lập tức xông tới lôi cô đi vào."Cô tới vừa đúng lúc, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cầu xin cô giúp một tay, Hình Lỗi làm Tiểu Mỹ tức giận mà chạy, cô có thể giúp cậu ấy trang điểm hay không?

"Tức chạy?" Cô có chút lảo đảo bị kéo vào cửa, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy tên đàn ông ngồi trên ghế, cô sửng sốt một chút, "A, là anh nha!"

"Trang điểm có cái gì tốt ——" Hình Lỗi nghe vậy liền thốt ra một câu, kết quả quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cứu binh Tiểu Tề kéo tới là người phụ nữ trưa nay giúp anh, ngừng nói những lời không tốt từ trong miệng, lập tức ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt vẫn rất khó coi.

"Thật tốt quá, mọi người đều biết nhau sao? Uy Uy, vậy cậu ấy liền nhờ cô giúp. Được rồi được rồi, mau mau, A Thành, Tiểu Uông, các cậu trước đi theo tôi, chúng tôi đi trước đây. A Lỗi, để Uy Uy giúp cậu sau đó hẵng tới đây." Tiểu Tề vừa nói vừa mang theo hai người khác vội vã rời đi.

"Này, Tiểu Tề, Tiểu Tề, cậu làm cái gì vậy hả!" Cô chạy ra đuổi theo, nhưng bọn họ đã sớm không quay đầu mà chạy. Uy Uy nhăn lông mày quay đầu lại, chỉ thấy tên kia vẫn ngồi trên ghế đưa ra vẻ mặt xấu xa cùng đáng ghét trừng mắt nhìn cô, trên má trái còn có một vết thương sưng đỏ.d.d.l.q.d

"Được rồi, bây giờ rốt cuộc là như thế nào?" Cô chống nạnh nhìn anh ta, không tốt bụng trừng mắt nhìn lại.

"Không cần thế nào cả, tôi lên sân khấu như vậy là được rồi." Anh ta bỗng chốc đứng dậy, cầm chiếc đàn ghi-ta bên cạnh.

"Đứng lại!" Cô thấy thế liền ngăn ở trước mặt anh ta, một tay đẩy anh ta ngồi lại trên ghế, mắng: "Anh ngồi xuống cho tôi! Trên mặt anh có vết thương đỏ như vậy còn định đi nơi nào? Bộ dáng đã không ra sao rồi, còn muốn mang vết thương lên trên TV, anh cho rằng người xem dễ lừa đến thế à!"

"Không được đứng dậy!" Cô quát một tiếng trách móc, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh cùng với A Mỹ có xích mích gì, nhưng Tiểu Tề đã cầu xin tôi, nếu anh để bộ dạng này mà đi lên sân khấu, đến lúc đó để cho cấp trên của tôi nhìn thấy, tôi sẽ không thoát khỏi trách nhiệm. Anh lên sân khấu là muốn đánh đàn đúng không? ! Nếu là đánh đàn, sẽ phải đưa ra vẻ mặt tốt nhất cho người ta nhìn, đồng ý?"

Anh ta mím môi nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần phấn thơm."

Cô nhếch một bên lông mày, nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Mặc dù không cam lòng, nhưng dù sao anh ta vẫn gật đầu.

Cô thấy thế liền mở hộp trang điểm ra, lấy kem che khuyết điểm gần giống với màu da của anh ta, bắt đầu thay anh ta che giấu vết đỏ trên gương mặt, nhanh chóng giúp anh ta trang điểm cực nhẹ, rồi sấy tóc, vốn cô còn muốn giúp anh ta chỉnh lại tóc mai có chút dài, nhưng mà anh ta lại kiên quyết từ chối, nên cô chỉ có thể bỏ qua.d-d-l-q-đ

Mấy phút sau, anh ta coi như thuận lợi tiến lên sân khấu biểu diễn.

Uy Uy bởi vì nhàm chán, liền đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy anh ta cực kì cứng nhắc.

Thực ra cô rất tò mò vì sao anh ta vẻ ngoài thật bình thường mà vẫn còn có Công ty Đĩa Nhạc giúp anh ta ra đĩa, mặc dù anh ta đàn ghi-ta không tệ, nhưng đàn tốt có rất nhiều người, cũng không kém anh ta.

Nhưng mà lúc anh ta mở miệng hát khi đang biểu diễn, cô thực sự hoảng sợ, hơn nữa, hiển nhiên không chỉ có mình cô bị kinh hãi, vì từ lúc anh ta vừa bắt đầu hát đến lúc kết thúc, tất cả mọi người không tự chủ mà im lặng.

Bài mà anh ta hát là một bản tình ca, lúc cô nghe được thì cả người đều nổi da gà, nhưng sau khi biết anh ta lâu hơn, tận mắt nhìn thấy anh ta đứng trên sân khấu Hip-Hop, cô mới biết người đàn ông này trời sinh đã là một siêu cấp siêu sao.

Có điều năm ấy khi cả hai đều mới hai mươi tuổi, cũng không có nhiều người cho là như vậy, vì đó là thời đại mà vẻ ngoài còn quan trọng hơn so với bên trong, hơn nữa năm đó thiếu vẻ thịnh hành, tính cách vô cùng dở tệ, cho nên đĩa nhạc thứ nhất với đĩa nhạc thứ hai của anh ta cách nhau tới tận năm năm.

Trong năm năm đó, cô và anh ta từ chỉ quen biết, đến tình cảm không tệ, rồi thẳng tới việc trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau.

Đó là một khoảng thời gian có chút nghèo, có chút mệt, có chút khổ cực, có chút vui vẻ, lại hết sức khiến người ta hoài niệm. . . . . .