Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 34: Hữu duyên



Không ai khác, đó chính là cậu bạn Minh Nhật của chúng ta.

Mọi thứ xung quanh mờ dần, mờ dần, vài ánh đèn lóe lên, chói, cậu bạn ngất đi.

Dường như cú đá ấy quá ngoạn mục khi mà Minh Nhật khi tỉnh lại vẫn còn thấy toàn trăng với sao. Cậu mở mắt, mọi thứ xung quanh dần hiện ra. Chiếc bàn học hình Hello Kitty, tấm rèm cửa màu vàng chanh, chiếc đệm êm ái cùng với một bầu trời rộng lớn. Đây RÕ-RÀNG-KHÔNG-PHẢI-NHÀ-CẬU, và hơn nữa, chắc chắn đây là phòng con gái. Hả??? Con gái??? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, quá say đắm với vẻ thiên thần của cậu mà đã có một con hồ ly nào dùng thủ đoạn…để…để…

Minh Nhật vò đầu bứt tóc, còn đâu là “trong trắng” nữa, bằng chứng là quần áo của cậu phải gọi là quá ư là xộc xệch. Ôi!!! Cuộc đời sao lắm tai ương, chẳng lẽ đẹp trai quá mức cho phép cũng là một cái tội???

Thôi, đành chấp nhận, cậu bạn nhanh chóng bò nhanh ra khỏi giường. Nhưng ai ngờ, quay đầu lại là…

- OÁT ĐỜ HEOOOOOOOOOOOOOOOOOO_Minh Nhật như muốn phá nát cả ngôi nhà sang trọng bởi âm thanh “thiên phú” của mình.

- Cái gì vậy ông nội?

- Sao…sao bà lại ở đây???_Nói đoạn, cậu bạn nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch của mình, đôi mắt hiện rõ sự ngờ vực.

- Ê ê, cái gì đó??? Này, từ từ nha, ông đừng có nghĩ như thế nha.

- Như thế là thế nào? Chẳng lẽ, bà… bà sàm sỡ tôi??? Ôi trời đất ơi, học chung với nhau ngần ấy năm trời, sao bà nỡ đối xử với tôi như vậy??? Hu hu, không biết đâu. Được rồi, vậy thì coi như tình bạn của chúng ta, đến đây là chấm dứt. Đừng tìm tôi nữa_Minh Nhật như con tắc kè hao, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên đến tột độ, rồi đến vẻ mặt oan ức vô tội đáng thương, khóc lóc và cuối cùng là sự nghiêm túc rất trẻ con.

Nói xong, cậu bạn nhanh chóng chạy khỏi nơi “quỷ tha ma bắt” này. Nhưng “cuộc đời đâu lường trước được điều gì”. Vừa bước xuống giường, anh chàng điển trai Minh Nhật của chúng ta, một lần nữa, chấn xương sọ não bởi một cú té rất chi là “chuyên nghiệp”.

Đương nhiên, cô bạn Hạ Băng, chủ ngôi nhà và cũng là người bị Minh Nhật “ném đá” từ nãy đến giờ đang ngồi cười như điên như dại.



- Ôi, cái đầu iu quý của tui_cậu bạn xuýt xoa rồi như nhận ra vấn đề, Minh Nhật nhanh chóng chuyển ánh mắt sang cho cô bạn thân_Còn bà nữa, cười cái gì mà cười.

- Ê ê ăn nói cho tử tế nha. Tại ông không đi đứng cho cẩn thận, ngã ráng chịu chứ còn trách ai nữa.

- Hơ hơ, không phải tại cái đứa mất dạy nào cố tình đặt cái ghế ở đó chứ?_Minh Nhật cũng không vừa.

- Ừa, không phải tại cái đứa mát dây nào đấy chứ_Hạ Băng đốp chát.

- 18 giờ 50 rồi hai đứa ơi_Mẹ Hạ Băng từ dưới nhà nói vọng lên.

- Hả???_Cả hai cùng há hốc mồm mà hét.

Và sau câu nói như trời đánh đấy, cả hai bắt đầu tăng tốc. 7 giờ tối là trường đóng cửa mà bây giờ đã là 6 giờ 50, còn 10 phút nữa thôi mà từ nhà Hạ Băng đến trường cũng có phải gần gũi gì cho lắm đâu. Nhưng biết làm sao được, chạy thôi. Dường như khi con người bị đẩy vào một tình huống sống còn thì nơron thần kinh của họ bắt đầu ngưng hoạt động khi mà ngay lúc này đây, khi mà họ có thể thừa sức bắt taxi, xe bus, hoặc nhờ papa Hạ Băng chở đến trường thì họ lại chọn cách bảo vệ môi trường tối ưu nhất, không phải là đi xe đạp mà là chạy bộ. LÀ-CHẠY-BỘ. Hoặc cũng có thể là trong mọi trường hợp, con người ta vẫn luôn đặt câu nói “Vì một hành tinh xanh” lên hàng đầu. Quả la những đứa học trò ngoan.

Vâng, 9 phút là một quãng thời gian không phải quá dài nhưng cũng khiến người khác phải đầm đìa. Hạ Băng và Minh Nhật sau 9 phút chạy maratong thì cuối cùng, họ cũng đứng trước cổng trường. Phải gọi là rất mệt, đúng, sắp chết tới nơi rồi. Và bây giờ, là thời gian để cho hai người đứng thở.

Trước mắt họ, cánh cửa…cánh cửa…đang…dần…đóng…đóng lại. Cả hai “giống như con thiêu thân lao vào trò vui thế gian” (nhạc nổi lên) (*).

Được rồi, Minh Nhật đã chui được vào giữa hai cánh cửa rồi, nhưng chui vào hai cánh cửa không có nghĩa là đã chui qua. Vâng, hiện tại, cậu bạn đang bị mắc kẹt, nhưng lại mắc kẹt trong niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ bến ^_^, một nửa ở ngoài và một nửa ở trong. Nhân cơ hội, Hạ Băng lấy đà, nhảy phốc lên, lấy vai Minh Nhật làm bàn đạp, hạ cánh an toàn xuống sân trường, cú nhảy quá tuyệt vời đã làm cho cô bạn ưỡn ngực tự hào vì thành tích đáng ngưỡng mộ của mình mà đã quên mất một nhân tố quan trọng mang tính sống còn – Minh Nhật. Và dường như bác bảo vệ trường cũng quá độc ác khi chỉ ngồi ngắm couple của chúng ta mà không làm gì.

Thế mới biết, không có gì là quá chậm, ngay cả khi cánh cửa của HI-VỌNG, của ƯỚC-MƠ đóng sầm lại ngay trước mắt bạn. Cũng giống như ngay lúc này, cánh cửa của bao “ước mơ” đóng lại, người ta vẫn có thể nắm giữ chút niềm tin mong manh, giẫm lên vai người khác và tiếp tục đi.

Cuộc sống vốn đã là một đường đa, dù ta có đừng yên thì ta vẫn bị thụt lùi, sở dĩ là người khác vượt lên trước chứ không phải ta tự đi xuống. Nhưng như thế cũng là thua, giống Minh Nhật vậy.

Minh Nhật đứng giữa sự sống và cái chết, trong khi lúc nãy, cậu và Hạ Băng có thừa thời gian để hiên ngang đi vào cổng trường thì lại đứng mà thở rồi bây giờ thế này đây. Hận đời vô đối!!!

Nhưng điều đáng xấu hổ hơn nữa là…là…

Trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này thì lại có một nhóc em đi ngang qua, nhìn Minh Nhật bằng một ánh mắt khó hiểu. Cậu bạn chỉ biết cười xuề xòa chữa ngượng và ngãi đầu. Còn gì nhục hơn nữa chứ. Dương Minh Nhật, cả đời có bao giờ gặp phải tình huống thế này đâu, không nói quá chứ đi tán gái thì gái cứ phải đổ rần rần.

Cô nhóc với gương mặt búng da sữa đi lại chỗ bác bảo vệ, nói cái gì đó mà cả Minh Nhật và Hạ Băng đều không thể nghe được.

Có lẽ, vì chết mê chết mệt nhan sắc của Minh Nhật, theo cậu bạn nghĩ là thế, nên mới lại chỗ bác bảo vệ nói giúp cho cậu, bằng chứng là vừa nghe cô nhóc nói gì đó xong, bác bảo vệ liền cười và mở cửa cho cậu vào.

Minh Nhật rưng rưng, cảm kích cô bé lắm nhưng cũng chẳng biết nói gì. Trước khi đi, cô bé chỉ nói với đàn anh rằng mình tên Du An Nhi, là học sinh mới chuyển đến, học lớp 8F-lớp chọn của khối. Minh Nhật cũng chẳng kịp hỏi gì thêm, hay thậm chí là cảm ơn cô bé hoặc xưng tên.

...

- Đọc gì vậy má?_Vũ An lôi lôi tay Trúc Hy.

-…

- Này, hơi quá đáng rồi đó nha._Vũ An giận dỗi.

- Thôi ông đi ra chỗ khác chơi đi_Trúc Hy đáp trả với thanh âm trầm trầm.

- Hentai chứ gì?

-…

- MỌI NGƯỜI ƠI, LỚP TRƯỞNG GƯƠNG MẪU TRÚC HY ĐỌC TRUYỆN HENTAI NÈEEEEEEEEEEEEEEEE_VŨ An vặn loa hết cỡ và tiếp theo đó là một tràng cười rất “có duyên” của cậu bạn.

Trúc Hy không nói gì, mà chỉ có hành động thay lời nói. Vâng, đúng với chuyên môn và là bản chất của lớp dê thì tiếp theo sẽ là…

“Bụp…bốp…bốp”

Hẳn không sai.

Hy Hy tỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt nảy lửa không hề nao núng chiếu thẳng vào An sư huynh hiện đang bị lép vế. Hai người cứ thế nhìn nhau “đắm đuối”, một sự “ấm áp” của hoàng tử và một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của nữ hoàng…tất cả tạo nên một bức tranh phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp.

Dường như sự việc chẳng có ảnh hưởng gì tới thành viên lớp dê – những người hiện đang có mặt trong lớp bởi nó quá ư là bình thường mà. Người thì chơi oẳn tù tì, người thì tự sướng, người thì tự kỉ, người thì chơi ô ăn quan, người thì đọc truyện cổ tích dành cho mẫu giáo…nói chung là đủ tất cả các trò. Nhưng, hình như….

17 bộ não bắt đầu hoạt động hết công suất, hình như có gì đó không ổn.

17 đôi mắt lại chiếu thẳng vào cặp “trai tài gái sắc” ngoài kia, đúng là không ổn thật.

17 cái đầu lại lắc qua lắc lại, thiểu não.

17 người lại thở dài, ánh mắt cảm thông cho số phận hẩm hiu của cậu bạn Vũ An.

Trúc Hy, nổi tiếng là đứa con của băng nhưng đối với lớp thì lại khác, cô bạn lại rất ấm áp, thậm chí còn nói nhiều và nghịch hơn những người khác. Tình huống này, đúng là tụi nó được tận hưởng thường xuyên thật, nhưng nhân vật chính, cô bạn lớp trưởng Trúc Hy thì lại khác, chẳng bao giờ. Ắt hẳn có chuyện bất bình thường.

5 phút, đúng, 5 phút, họ “trao yêu thương” qua ánh mắt.

- Xin lỗi_Trúc Hy quay trở lại với công việc đọc sách, chẳng còn nhí nhảnh như mọi ngày nữa.

Tuy cũng tò mò nhưng tụi nó cũng chẳng dám hó hé thêm tiếng nào, chỉ biết tiếp tục với những công việc “cao cả” còn dang dở của mình.