Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 24: Nốt nhạc trầm



Bình minh lên, mặt trời lên, nắng ấm lên, gió dịu nhẹ lên... nói chung là cái gì cũng lên hết à. Một ngày chủ nhật đẹp trời.

Sáu người...lén la lén lút, ngó ngó nghiêng nghiêng, lấp la lấp ló, hấp ta hấp tấp, thụt ra thụt vào, tay xách nách mang, đứng lên ngồi xuống không yên... Tất cả, chỉ là một kế hoạch hết sức ‘dễ thương’, cái kiểu ‘không khí thì thoáng đãng mà quang cảnh thì đen tối" ý.

Căn biệt thự nhà vườn kiểu 2 tầng được xây dựng phong cách kiến trúc Nhật, rộng 120m2/sàn, nằm ở vùng ngoại ô thành phố, xây dựng trên một chiếc ao nhân tạo được đào từ những năm 70, mực nước khoảng 2,5m; được thiết kế theo lối mở, đầy ánh sáng và bố trí chặt chẽ, bên ngoài là các nan gỗ, phía trước thiết kế thoáng đãng, phần hiên như một không gian chuyển tiếp từ bên trong ra bên ngoài; hệ mái dốc đổ bê tông, dán ngói màu xanh ghi kết hợp với màu sơn của diện tường, màu nâu đen bóng của cửa gỗ khiến căn biệt thự trở nên hài hòa hơn. Bên cạnh đó, lối vào còn được trang trí bằng hai hàng hoa anh đào nở rộ cùng những chiếc đèn lồng kiểu Nhật.

Vâng, đó chính là căn biệt thự có một không hai của cô bạn Linh San.

Còn sáu người kia, chắc các bạn cũng đoán ra rồi đấy...

Linh San bước ra ngoài một cách thoải mái nhất. Nhỏ đâu hề biết rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Ngay lúc này, cũng là thời khắc mà tiếng “Action” vang lên thật chói tai, chuẩn bị rồi...

Cũng không biết Linh San ra ngoài bao nhiêu lâu, mấy phút hay mấy tiếng cũng không ai biết. Chỉ biết rằng, Linh San hiện giờ đang có mặt tại ngôi nhà xinh xắn của mình và tâm trạng thì cực kì ‘háo hức’.

“Start” – vang lên đây đó.

“Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ

Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau

Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai

Không bao giờ quên hình bóng nhau

Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc

Môi muốn nói mấp máy không thành câu

Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công

Luôn yêu đời trên đường sắp đi

Luôn bình an...”

Lời bài hát “Tạm biệt” cũng đã và đang vang lên trong ngôi nhà kiểu nhật kia, hòa với những giọt nước mắt mặn chát của cô bạn Linh San. Quanh đây, chỉ có mình nhỏ, nhưng nhỏ biết các bạn của mình đang ở đâu đó quanh đây. Nhanh tay gạt đi dòng nước mắt chia tay, nhỏ cố làm ra bộ mặt dỗi hờn:“Tạm biệt nhé”.

- Grừ...grừ... các ông bà được lắm, dám phá nhà tôi hả???

Đi loanh quanh một lát nữa, Linh San phát hiện ra bên cửa sổ nhỏ là những bông cẩm chướng đỏ, bên kia nữa là mấy bông dâm bụt đen cùng hoa thạch thảo, trên tầng là những nụ hoa forget me not và hoa dương liễu; trong phòng Linh San là một lọ hoa được cắm rất đẹp, bao gồm hoa mẫu đơn, cành thông và hoa giọt tuyết, ngoài ban công là những chậu cây vạn niên thanh và cây quế trúc... Tất cả, đều làm cô bạn Linh San nói không nên lời, nước mắt một lần nữa, lại rơi xuống. Nhỏ khóc, đơn giản chỉ vì ý nghĩa các loài hoa đó, đều liên quan đến tình bạn, tình bạn vĩnh cửu, sống chết có nhau hay sự chia ly, đau khổ.

Lấy lại bình tĩnh, Linh San đi xuống bếp. Từng bước, từng bước một thật nặng nề và khó đoán. Sự luyến tiếc vẫn đeo đẳng cô bạn cho đến giờ phút này...

Sao... sao lại... là... là hoa cúc trắng? Chẳng phải đây là loài hoa tượng trưng cho sự mất mát hay sao, chỉ dùng ở các buổi đám ma hay sao? Chẳng phải là đang gián tiếp rủa nhỏ chết hay sao? Sự tức giận lấn chiếm cơ thể nhỏ. Đúng, một Vampire xuất hiện...

- RA HẾT CHO TÔI. NHANH LÊNNNNNNNN. NẾU KHÔNG THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI GỌI VỆ SĨ_ Linh San gào lên như một con thú dữ bị cướp mất miếng mồi ngon._CÓ RA KHÔNG THÌ BẢO??? 3...2...1...

“Rầm rầm oạch oạch”

...

- Rồi, được lắm...

-...

- Giỏi nhỉ...

-...

- Phải gọi là VERY GOOD luôn ý chứ.

-...

- Hoan hô, vì một kế hoạch hoàn mĩ.

-...

- Để rồi xem, hôm nay sẽ thế nào?

Tình cảnh hiện giờ... không biết là nên cười hay nên mếu nữa. Linh San cầm chiếc dây thừng trên tay, xung quanh là đám vệ sĩ cơ bắp lự lưỡng. Còn tụi nó? Một chiếc tàu hỏa, được liên kết chặt chẽ với nhau bằng dây thừng cỡ bự. Phải nói là Linh San rất ‘tốt bụng’ khi gắn kết tình bạn bằng “sợi tơ hồng” hay ở đây là dây thừng như thế này.

Đi một vòng “liếc mắt đưa tình” với tụi nó mãi, Linh San cũng đã thấm mệt. Từ nãy đến giờ, toàn nhỏ nói, cứ như là độc thoại vậy, khát khô cả họng. Nhưng may thay, ông trời luôn có mắt với những người tốt mà. Xem kìa, trên bàn ăn là cái gì kia... Một lon coca mát lạnh thơm ngon bổ dưỡng. Xem như tụi kia còn có chút nhân tính. Bước lại bàn, cô bạn mở lon nước ra và...

“Phụt”. Đó là tiếng động duy nhất tụi nó nghe được khi Linh San mở lon nước ra.

Và...

Linh San giờ đây, không phải là đại sứ hòa bình của lớp nữa. Chính xác hơn là một con chuột lột lai sư tử cái. Đầu tóc toàn mùi coca, gương mặt thấm đẫm nước. Đây cũng là một cách mát-xa có hiệu quả mà không tốn nhiều thời gian, công sức và tiền bạc.

Ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này, một tiếng động từ chiếc tivi gần đó vang lên. Mọi tầm mắt, ngay cả Linh San cũng không thể tránh khỏi sự hiếu kì với chiếc tivi 42 inch màn hình phẳng công nghệ tiên tiến từ Nhật Bản.

Một đoạn video ngắn... LÀ AV... Đúng, là phim AV!

7 cặp mắt như muốn thoát ra khỏi tròng, đôi đồng tử phóng to hết cỡ.

Tiếng cười khúc khích của những chú vệ sĩ được phát ra một cách ‘tế nhị’. Những đôi má, cứ thế, cứ thể ửng hồng, ửng hồng trông đến là đáng yêu.

- CÁI GÌ ĐÂYYYYYYYYYYYYYY?_ Linh San mặt đỏ phừng phừng quát tháo om sòm_ ĐI RA HẾT CHO TÔI, NGAY LẬP TỨC.

6 thân xác to lù lù bị vứt ra ngoài một cách không thể nào “dịu dàng” hơn.

- Sao lại thế nhỉ?

- Ừ, kể cũng lạ. Nhạc rõ ràng là tôi đã ghi âm giọng hát của tôi rồi mà. Sao bây giờ lại là bài “Tạm biệt” đó chứ, nghe não nề chết đi được, tự nhiên tôi lại thấy buồn buồn không rõ lí do.

- Cũng may là thế chứ phải nghe cái giọng vịt đực của ông á? NEVER.

- Còn video nữa, tôi biết Linh San sợ ma nên bỏ phim kinh dị vào mà sao giờ lại thành hentai, ngại quá.

- Lon nước tôi vừa mua ngoài siêu thị mà lại bị phụt mới hay chứ.

- Không biết sao nữa, hoa toàn là mấy loài hoa tượng trưng cho sự chia ly. Tôi đi cửa hàng nào cũng chỉ có mấy loại hoa đấy. Cảm giác cứ sao sao ấy.

Câu nói đó vừa thốt ra cũng là lúc những cái gật đầu tán dương làm việc hết công suất. Và màn đêm lại buông xuống, báo hiệu cho một bản nhạc buồn không lời...