Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 15-16: Quỷ kế đa đoan



Nói đến đây, Thiên Duy dừng lại, bước chầm chậm đến chỗ Băng Di đang ngự trị. Khuôn mặt điển trai kia đang dần tiến sát đến khuôn mặt ngơ ngác của Băng Di._Để tôi biến nó...thành sự thật, tiện thể kiểm chứng luôn._Khoảng cách của hai gương mặt ‘trong sáng’ kia giờ đây rất gần, rất gần, 5 cm...4cm..._CÓ ĐƯỢC KHÔNG, người bạn YÊU DẤU của tôi?Chỉ mới nghe thôi, Băng Di đã cảm thấy có gì đó bất ổn.

- C...ái... g...ì... c...ơ?

Trong đầu Thiên Duy giờ đây là vô vàn những điều thú vị về cô bạn thanh mai trúc mã của mình. Không ngờ đấy.

- Thì là vậy đó._ Hất mặt lên một cách kiêu hãnh, Thiên Duy ‘đắm đuối’ nhìn Băng Di, nhìn một cách mê say, nhìn một cách thú vị như chưa bao giờ được nhìn vậy.

Quái, giờ là lúc nào rồi mà còn không bỏ được cái kiểu mập mờ ấy. Những ý nghĩ đen tối bắt đầu hiện ra trong đầu cô bé này, mặc dù trời vẫn rất là sáng. Rùng mình, Băng Di nghĩ đến những cảnh trong phim tình củm mà mình hay xem. Chẳng lẽ, hôm nay nhỏ có thể sẽ trở thành nhân vật chính hay sao? Khoảng cách hai người vẫn giữ nguyên, chính xác là 3cm. Băng Di sợ hãi, giương đôi mắt cún con nhìn Thiên Duy.

Còn cậu bạn Thiên Duy thì sao nhỉ? Cậu thật không ngờ, không ngờ là... như vậy đó.

Một cô bạn cá tính (như con sư tử Hà Đông), đầu đội trời chân đạp đất, một kẻ chí nhân quân tử, một con người trong từ điển không có từ ‘sợ’, một cô nàng mang phong cách của những vị lãnh tụ tài ba, dũng cảm, gan dạ hơn người, mà giờ đây đã trở lại với một cô bé ‘liễu yếu đào tơ’ chỉ trong tích tắc, chỉ vì cậu. “Mình phục mình quá” đang là suy nghĩ đang ngự trị trong chiếc đầu của Thiên Duy.

“Có khi nào... có khi nào... sắc đẹp nghiêng thùng đổ thúng này của mình đã làm nổi hứng... nổi hứng... phong...phong tình của Thiên Duy không nhỉ?”. Và đó là câu hỏi đang ngự trị yên lành trong chiếc đầu bên ngoài sáng bên trong tối kia. Nhưng, ý nghĩ ấy không tồn tại được lâu, do những cái lắc đầu thật mạnh từ Băng Di.

Giờ đây, hình ảnh của cô nàng Băng Di cá tính, mạnh mẽ thật đáng thương làm sao. Chiếc đầu cứ thế, làm theo sự chỉ huy của cô chủ nhỏ, cứ lắc, lắc thật mạnh không ngừng, mắt nhắm tịt, thật chắc, thật chặt, chỉ một màu đen u ám ngự trị, thân hình mỏng manh khẽ run lên giữa trưa hè nắng như đổ lửa này. Không biết từ lúc nào, đôi vai nhỏ bé của Băng Di đã bị giữ chặt bằng cánh tay rắn chắc của ai kia.

Không được, không được.

Băng Di khẽ mở mắt. Đập vào mắt cô nàng là khuôn mặt ‘đáng yêu’ của Thiên Duy. Ôi trời, giật hết cả mình, chỉ còn... chỉ còn... 0.01mm nữa thôi là... là ngày hôm nay sẽ trở thành một sự kiện ‘đáng nhớ’ trong cuộc đời Băng Di.

Nhưng sao, Thiên Duy vẫn chưa dừng lại. Lúc đầu, Băng Di còn nghĩ chỉ là cậu bạn đùa thôi. Ai ngờ, làm thật hả?

Nhắm mắt, buông xuôi, phó mặc cho cuộc đời xô đẩy.

Đôi môi đỏ và mọng nước như trái sơri chín khẽ áp chặt vào cách môi mềm mỏng như hoa anh đào của Băng Di. Không yên phận ở đó, Thiên Duy còn lấn át hết hô hấp của Băng Di, đầu lưỡi khám phá hết cái lưỡi nhỏ xinh của cô nàng. Đúng, họ đã kiss nhau. Đồng thời, Băng Di cũng mất cả first kiss.

Thời gian như ngưng đọng... chỉ còn lại hai con người này.

Phải chăng, cô nàng Băng Di đầu đội trời chân đạp đất sẽ để yên cái first kiss của mình mất đi một cách lố bịch như vậy? Vậy, cô nàng sẽ làm gì để xử tội anh chàng đáng yêu Thiên Duy đây? Chẳng lẽ lại trả thù Thiên Duy bằng cách... kiss lại cậu bạn, một cách cuồng nhiệt hơn, mãnh liệt hơn hay cũng có thể là một cái bạt tai.

Cả người Băng Di giờ đây là vô vàn những giọt mồ hôi li ti. Sợ hãi... lo lắng... bất ngờ... ngạc nhiên... đều có đủ cả. Tất cả đã hòa quyện vào nhau tạo nên một mớ cảm xúc bòng bong của cô nàng Băng Di lúc này.

Mắt vẫn nhắm tịt, như vừa mấy giây trước, lúc Băng Di đang còn chứng minh được sự ‘trong sạch’ của mình..

Không có gì thay đổi, chỉ có điều, có một điều...

Biết là gì hem?

Đó là... đó là... là đó đó.

Ây da... đừng có nóng...

- Mở mắt ra đi bà nội._Tiếng của cậu bạn Thiên Duy bay vào tai Băng Di một cách ‘dễ chịu’.

Tiếng nói đáng ghét ấy... không phải văng vẳng bên tai... mà là... có vẻ như là rất xa (đó là nhận xét của Băng Di). Vậy thì yên tâm rồi... có thể mở mắt ra được rồi, Để xem, bà nội sẽ xử tội mày như thế nào đây.

Một anh chàng điển trai đang ung dung tự tại, thoải mái ngồi trên chiếc ghế xoay quen thuộc, cách chỗ cô bạn đứng không xa, đôi mắt hờ hững nhìn vào cuốn truyện Doraemon tiện tay vớ trên giá sách. Đối với Băng Di lúc này, cậu bạn là hiện thân của một Vampire huyền thoại.

Thiên Duy khẽ ngẩng đầu, thoáng rùng mình bởi ánh mắt kia, ánh mắt như có hàng ngàn cây lao nhọn hoắt đang lao thẳng về tâm tấm bia - chính là Thiên Duy đầy kiêu hãnh này.

- Làm gì vậy bà nội, gì mà nhìn tôi khủng bố thế._Thiên Duy dè chừng. Giờ phải biết thân biết phận thôi, không thì khác gì chui vào hang ‘người đẻ’ (người ta thường nói phụ nữ đẻ còn dữ hơn cả hổ mà).

- Ông có biết ông làm tôi đau tim lắm không?_Băng Di hung hãn.

- Thì tôi chỉ muốn kiểm chứng thôi mà._Khuôn mặt điển trai ánh lên nét cười._ Mà đau tim hửm?_ Lại một lần nữa, hai chữ ‘đểu giả’ xuất hiện_Lúc nãy bà nghĩ gì thế?

Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày tháng lên núi đao, xuống biển lửa, Thiên Duy cũng có thể hoàn thành tâm nguyện thứ n^999999999999999999... điều ước của mình. Hay thật, Băng Di ơi là Băng Di, những ngày tháng sau này, bà sẽ làm sao nhỉ, dưới một Thiên Duy quỷ kế đa đoan như thế này ư? Lộ điểm yếu rồi, cô bạn thanh mai trúc mã của tôi ạ. Một điểm yếu...

Yếu thế trong mấy chuyện tình cảm... nghe cũng có vẻ thú vị đấy nhỉ.

- Hả???_ Băng Di đầu bốc khói nghi ngút, bị quê một vố rõ to.

...

Băng Di khẽ mở mắt. Đập vào mắt cô nàng là khuôn mặt ‘đáng yêu’ của Thiên Duy. Ôi trời, giật hết cả mình, chỉ còn... chỉ còn... 0.01mm nữa thôi là... là ngày hôm nay sẽ trở thành một sự kiện ‘đáng nhớ’ trong cuộc đời Băng Di

Nhưng sao, Thiên Duy vẫn chưa dừng lại. Lúc đầu, Băng Di còn nghĩ chỉ là cậu bạn đùa thôi. Ai ngờ, làm thật hả?

Nhắm mắt, buông xuôi, phó mặc cho cuộc đời xô đẩy.

Thực ra, Thiên Duy là đang dọa Băng Di cá tính, chuyên bắt nạt mình thôi, chứ không đen tối như ai kia đâu và mục đích chính là tìm ra điểm yếu của cô nàng.

Khẽ dời chỗ đang đứng, cậu bạn đi lại chiếc ghế xoay quen thuộc, tiện thể vớ luôn cuốn Doraemon thân yêu.

Cái đáng chú ý ở đây là khi đó, Băng Di đang nhắm tịt đôi mắt lại, nên không biết sự di chuyển đáng kinh ngạc không gây ra tiếng động kia của cậu bạn.

Băng Di im lặng, mắt vẫn đang nhắm tịt.

Những ý nghĩ đen tối về cậu bạn kia hiện ra một cách mơ màng.

Và những ý nghĩ đen tối ấy, như các bạn đã thấy đấy.