Chớ Nói Xử Với Tôi

Chương 47



Trần Hi đối với cuộc sống của mình bây giờ hoàn toàn mù mịt, có thể nói lànhư vậy, cuộc sống của cô bây giờ vô cùng nhàm chán, nơi này không có tivi,không có máy tính, điện thoại, không có ai giam cầm cô, nhưng chính là cô muốnđi ra lại không được.

Cô thử đi vào rừng cây, càng đi vào trong, cô càng phát hiện, nơi này quảthật có thể xưng là rừng rậm, từng cây đại thụ chỉnh tề xếp thành hàng, cao ngấttựa như cột dùng để chống trời.

Càng quá đáng hơn chính là, thế nhưng không có một ai đi tìm cô, chỉ là đểmặc cô trong rừng rặm không biết phương hướng mà đi, cho đến khi bụng đói đếnchoáng váng, mệt mỏi làm bắp chân cũng bị chuột rút.

Khi cô tựa vào một cây đại thụ, ngay cái giây phút ngây ngốc chờ hóa thànhbùn đất, trước mắt cô mới xuất hiện một người đàn ông cao gầy, mặc dù ông ta rấtgầy, nhưng là rất cường tráng, có thể ôm cô lên một cách nhẹ nhàng, người đànông này chính là người phương Tây tóc đen mắt đen kia.

Trần Hi rất không có tiền đồ lại hôn mê, lúc này cô là đói đến chóng mặt ,thời điểm trước khi hoàn toàn hôn mê, cô có cảm giác mình nghe được một câu nói,chính là người đàn ông cao gầy nói: “Cố thiên tướng giáng đại nhiệm vì vậy ngườicũng, trước phải nếu kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói kỳ thể da, khốn cùng kỳthân, được phất loạn kia gây nên, cho nên động lòng nhịn tính, từng ích kiakhông thể.”

Trần Hi vô cùng cảm tạ thầy giáo ngữ văn của mình, bởi vì nhờ được giáo dụcnên cô nghe hiểu những lời này. . . . . .

Đến khi tỉnh lại lần nữa, cô đã trở về căn phòng xa hoa kia, tất cả xem ranhư đang bắt đầu lại từ đầu, trên cánh tay cô ghim kim truyền nước biển. Nghenói, lần này do bị mất quá nhiều nước mới ra như vật, hơn nữa bây giờ là cô đãngủ mê ba ngày.

Mặc dù cơ thể suy yếu, cũng không làm cho tinh thần cô uể oải, dù sao cô cũngđã ngủ ba ngày liên tiếp, Trần Hi trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cô nhàm chán,thật sự là rất nhàm chán, cô cảm thấy mình cần phải làm chút gì, nhưng làm cáigì đây, vấn đề này thật là vô cùng đau đầu, ở nơi này cái gì cũng không có,chuyện cô có thể làm thật sự là rất hiếm.

Vì thế Trần Hi không khỏi mơ tưởng đến, bình thường có thời gian rỗi, cô hìnhnhư phần lớn thời gian là xem tivi, thậm chí bảng tin tin tức mà cô cũng có thểxem cả ngày. Có khi là vào websites, chat điện thoại, hay QQ…

Nhưng bây giờ cô có rất nhiều thời gian, lại không biết dùng vào việc gì, nếucòn như thế nữa chắc cô cũng sẽ phát điên mất.

Trần Hi nhìn về phía người giúp việc đang đứng canh chai nước biển, nếu nhưcô nhớ không lầm, người này là nói tiếng Trung, mặc dù nói không rõ, nhưng ít racô nghe cũng hiểu.

“Tôi rất nhàm chán. . . . . .” Đây là lần đầu tiên Trần Hi cố gắng cùng ngườiở đây trao đổi cảm xúc, cô không biết có thể nhận được câu trả lời gì chắn chắnhay không, nhưng là loại cuộc sống ngoại trừ ăn cơm ra cũng không được nóichuyện, cô đã chịu đựng đủ lắm rồi.

Cô đã thử cách chạy trồn, đáng tiếc thật bất hạnh là cô lại thất bại. Mặc dùthất bại là mẹ thành công, nhưng cô cũng không muốn tìm mẹ nữa, phải tìm hiểuthật kỹ trước khi tìm ra đứa con đã.

Muốn tìm được là phải rất tốn sức lực, bước đầu tiên là phải tìm hiểu hoàncảnh nơi này, ngàn vạn lần không thể làm việc đường đột nữa.

Làm quen cùng nói chuyện khách sáo không phải là sở trường của cô, nhưng traođổi thông thường vẫn có thể, hơn nữa hoàn cảnh ở đây xa lạ, biết đâu trong khitrao đổi sẽ lộ ra được dấu vết gì đó.

“Cô muốn đọc sách không, tôi tên là Mike, về sau cô cứ gọi tôi là Mike.”

“Có, cám ơn Mike.” Trần Hi gật đầu một cái.

Mike đi ra khỏi phòng, Trần Hi lại bắt đầu nhìn trần nhà suy tư, cô hình nhưtốn mất mười ngày, mới biết người vẫn chăm lo ăn uống cho mình tên gọi là Mike,đây quả thật là thất bại của cô, rất rất thất bại.

Mike mang cho Trần Hi một quyển sách, toàn bộ là tiếng Anh, Trần Hi tự nhậntiếng Anh của mình cũng không đến nỗi, nhưng cầm một quyển sách như vậy, cô vẫnđọc hết sức khó khăn.

Trần Hi lại nhờ Mike tìm cho mình một quyển sách, lần này Trần Hi chỉ định rõràng, là một quyển tự điển Anh – Hán.

Rất nhanh Trần Hi liền biết nội dung của quyển sách này là hướng dẫn kỹ thuậtsinh tồn trong nơi hoang dã, hướng dẫn cũng không phải qua loa bình thường, màvô cùng chuyên nghiệp.

Mới vừa trải qua giáo huấn, Trần Hi đột nhiên phát hiện, một quyển sách nhưvậy, cho dù vừa tra từ vừa đọc, cũng làm cô thu được lợi ích không nhỏ.

Sau khi có thể từ trên giường bò dậy, chuyện đầu tiên Trần Hi làm chính là điđến khu rừng đã từng làm cô sắp chết kia, cô bắt đầu thực tế hóa nội dung trênsách.

Trần Hi cũng không cảm thấy hốt hoảng hay sợ hãi, có khi cô rất không rõ saomình có thể bình tĩnh được như vậy.

Bây giờ nhìn lại, cô bị nhốt ở đây, được chiêu đãi an uống rất tốt, không cóai cùng mình nói chuyện, không có ai nói cho cô biết cô phải làm những gì, haybị bắt đến đây là vì mục đích gì.

Trên lý thuyết mà nói, cô nên hốt hoảng, nên sợ hãi, bởi vì cái cảm giáckhông biết chuyện gì đang xảy ra chính là làm cho người ta sợ hãi nhất.

Nhưng rất kỳ quái, sau kinh nghiệm chạy trốn thất bại lần đầu tiên, cô tựnhiên trở nên bình tĩnh hơn, giống như phát hiện ra trọng điểm, những người ởđây hình như không ai muốn làm tổn thương đến cô, ít nhất tạm thời là không có,nếu như vậy, thay vì lãng phí mạng sống còn không bằng làm chút chuyện có ýnghĩa.

Khi một người chuyên tâm làm một việc gì đó, thì năng lực là vô hạn, thờigian mỗi ngày của Trần Hi đều trải qua trong rừng, cô học xong cách như thế nàohấp thụ nước từ thực vật, học cách như thế nào phân biệt được loại thực vật nàocó thể ăn, loại nào không. Thậm chí, bây giờ cô còn học xong cả cách đánhlửa.

Đây thật là một kinh nghiệm thần kỳ, khi nhóm lửa đầu tiên được nhóm lên,Trần Hi đột nhiên cảm thụ được loại cảm giác thành tựu mà cô chưa từng cảm nhậnqua.

Cô không hề cảm thấy rối rắm nữa, cũng không nhớ mình đã trải qua bao nhiêuthời gian ở đây, bởi vì cô cảm thấy mỗi ngày thời gian trôi qua thật nhanh, mỗingày cô đều học được kiến thức mới, những kiến thức mà cuộc sống trước đây chưatừng dạy cho cô.

Lần này, Trần Hi tiếp tục đi vào rừng cây, lúc này cô tràn đầy tự tin, cô đãbiết cách lợi dụng ánh sáng của mặt trời để xác định phương hướng rõ ràng, hiểuđược làm cách nào lấy được đủ nước uống, làm sao để no bụng. Cô muốn đi đến phíacuối khu rừng, nhưng cô đơn thuần không phải là muốn chạy trốn, chỉ là muốn điđến cuối để xem rốt cuộc phía sau cánh rừng là cái gì.

Ngoại trừ lúc ngủ, thời gian mỗi ngày của Trần Hi chính là đi, đi vế mộthướng, cho dù là mây đen giăng đầy, cô cũng vẫn có thể tìm ra được mặt trời, chodù là mưa bão xảy ra, cô vẫn có thể tìm cách cho mình giữ được một thân khôráo.

Đi đi đi, ngày qua ngày chính là đi.

Trần Hi cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, cô có khả năng chịu được tịchmịch, cô có thể khắc chế mình không quay đầu lại, bởi vì con đường phía trước làkhông có cuối cùng, mà phía sau cũng không phải dễ dàng quay lại.

Cô vẫn ghi chép mình đi được bao nhiêu ngày, khi không nhìn thấy được điểmcuối cùng, cô vẫn còn ôm hy vọng.

Mỗi ngày vào sáng sớm, Trần Hi đều hy vọng có thể thấy được ranh giới củacánh rừng, nhưng đến cuối ngày, cô đều cảm nhận được sự thất vọng.

Trong lòng có một âm thanh nhắc nhở cô có thể quay trở về, chỉ cần quay ngườilại, cô có thể cơm áo vô lo, khắp nơi đều là biển hoa. Nhưng cô vẫn cắn răngkiên trì như cũ, quyêt tâm đi về phía trước.

Rốt cuộc, Trần Hi cũng thấy được loại ánh sách đó, không phải là cái ánh sángxuyên qua những tán cây rọi xuống, mà là ánh mặt trời trực tiếp từ trên chiếuxuống, vậy đại biểu cho cái gì, đó là rốt cuộc cô cũng đi tới được bìa rừng.

Khi nhìn thấy mặt trời không hề che dấu mà chiếu ánh nắng xuống người mình,Trần Hi cảm thấy mình chưa từng dễ dàng vui vẽ đến thế.

Trước mắt cô xuất hiện một cái hồ nước nhỏ, hồ nước trong veo đến thấy cảđáy, trong hồ có một vài con cá nhỏ, chừng đầu ngón tay, những con cá bướng bĩnhthỉnh thoảng nỗi trên

mặt nước văng lên những bọt nước li ti.

Bên trên hồ có những khóm hoa nhỏ, mềm mại nhẹ nhàng.

Trần Hi cởi giày ra, cô định thử ngâm chân xuống nước để cảm nhận cảm giácmát mẻ này.

“Tôi nghĩ là cô sẻ không muốn làm như vậy!” Trần Hi đang định bỏ chân xuống,giọng nói tiếng Trung cứng nhắc đó lại vang lên sau lưng.

Trần Hi nghiêng đầu nhìn sang, trong tay người đàn ông giơ lên một con gà,gương mặt ông ta không để lộ biểu cảm gì.

Người đàn ông đem con gà trong tay ra sức ném xuống hồ nước, trong nháy mắt,mặt hồ dâng lên sóng nước tung tóe, ngay sau đó lông gà nổi lên đầy mặt hồ, mộtbộ xương gà lại chìm xuống dưới đáy.

Trần Hi bị dọa sợ lùi về sau một bước dài, cô nhìn thấy những con cá xinh đẹpđang bơi về hướng mình.

“Tại sao?” Trần Hi mang lại giày đi tới trước mặt người đàn ống. “Ông muốncái gì?”

Trực giác nói cho Trần Hi biết, cô đến cái nơi quái gỡ này, đều là có liênquan đến người đàn ông này.

“Cô sẽ biết, bây giờ vẫn chưa đến lúc, đi thôi, nhiều ngày như vậy cô cũngmệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt.” Người đàn ông xoay người lại “Cô nên biết mộtchuyện, những thắng lợi vui vẻ trước mắt chỉ là làm cho người ta không để ý đếnnhững nguy hiểm tiềm ẩn sau nó.”

Trần Hi bĩu môi, cô nghiêng đầu nhìn sang cái hồ nước cùng sân cỏ xinh đẹp,ai có thể nghĩ đến, cô trải qua muôn vàn gian khổ đi tới đích cuối cùng lại lànguy hiểm nhu thế.