Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 44: Nghe đâu anh ta có bạn gái mới rồi



Chỉ mới xa thành Nam nửa tháng mà Ôn Từ có cảm giác như đã cách một thế hệ.

“Sao ra ngoài một chuyến mà bị bệnh rồi.”

“Chỉ bị cảm sơ thôi ạ.”

“Gần đây phải chú ý giữ ấm, cháu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Bà ngoại vừa dặn dò vừa trách cô giấu giếm không nói qua điện thoại. Ôn Từ hàn huyên với bà cụ một hồi lại hỏi thăm sang mẹ: “Mẹ con gần đây đang làm gì ạ?”

Nói đến chuyện này, Tống Lan Chi lại thấy tức giận.

Không phải tức giận con gái mà vì Tiêu Văn Sâm cứ quấn mãi không buông.

“Lần đầu tiên bà và ông ngoại cháu nhìn thấy thằng nhóc kia là đã cảm thấy không đáng tin cậy, sự thật chứng minh đúng là như thế, lúc còn trẻ không chịu trách nhiệm, hơn năm mươi tuổi lại trở thành đồ lưu manh vô lại.”

Nhắc tới Tiêu Văn Sâm, Tống Lan Chi cũng không nể nang nữa.

Nếu không phải Tiêu Văn Sâm lừa gạt Ôn Như Ngọc trước, sau đó còn ruồng bỏ Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc cũng không đến mức trải qua đủ loại chuyện như sau này.

“Bà còn chưa hỏi cháu, cháu có cảm nghĩ gì về người bố ruột đột nhiên xuất hiện này không?” Ở trước mặt cháu gái, Tống Lan Chi cũng không kiêng dè, hỏi rất trực tiếp.

Ôn Từ hơi cụp mắt.

Mặc dù lúc mới biết chân tướng cô từng có một thời gian khá sa sút, nhưng hiện tại cô rất chắc chắn một điểm: “Đối với cháu, ông ấy cùng lắm chỉ là một người xa lạ.”

“Vậy thì tốt.” Tống Lan Chi vịn vào ghế: “Khi còn bé cháu hay nói rất hâm mộ những đứa trẻ khác có bố, bà và mọi người lại không tiện nói cho cháu biết, nhưng nếu cháu đã trưởng thành, có quyền tự phán đoán đúng sai hay lựa chọn, bà mới nói những chuyện này cho cháu hay.”

Ôn Từ gật đầu, lại nói: “Mẹ không hy vọng cháu biết ạ.”

Bà cụ khẽ thở dài: “Nó là kiểu người vậy đó, muốn bảo vệ cháu nhưng lại không tìm được cách thức thích hợp.”

Ôn Từ chầm chậm thả bước trong hành lang, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của bà ngoại.

Yêu một người rất quan trọng, cách thức cũng rất quan trọng, nếu không, cho dù có thật sự thích đi nữa cũng có thể khiến đối phương bị tổn thương.

Ôn Từ thất thần nhìn chằm chằm mặt đất, cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nhận điện thoại không lâu, sắc mặt Ôn Từ đột nhiên thay đổi.

Cô nhanh chóng chạy tới Linh Lung các, Đường Lâm Lãng liếc mắt nhìn cô, hai người cùng nhau đi lên lầu.

“Cô giáo đến sớm hơn cô một phút, vừa mới lên trên.”

Vừa rồi Đường Lâm Lãng gọi điện thoại cho cô nói có hai mẹ con đến Linh Lung Các tìm Ôn Như Ngọc.

Lúc ấy Ôn Như Ngọc không ở đây nên hai người đó đã nán lại chờ.

Từ trong cuộc đối thoại biết được cô con gái đó họ “Tiêu”, nghĩ đến Tiêu Văn Sâm gần đây luôn dây dưa với Ôn Như Ngọc, đáp án không cần nói cũng biết.

Hai người vội vàng cất bước, Đường Lâm Lãng nói: “Tôi không quản được chuyện của cô giáo, cũng không biết tình hình bên trong thế nào, chỉ có thể gọi cô tới.”

Ôn Từ: “Lần này cảm ơn cô.”

“Không cần, tôi chỉ vì cô giáo.” Đường Lâm Lãng đứng ngoài hành lang, từ xa xa chỉ vào cánh cửa đó.

Ôn Từ không chút do dự tiến lên đẩy cửa ra, thấy mẹ mình, Tiêu Yên Nhiên và một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Tiêu Yên Nhiên.

Thấy cô xuất hiện, Hàn Hinh đẩy tay con gái ra, tỉ mỉ đánh giá Ôn Từ từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ khi cô mặc sườn xám có vài phần giống Tiêu Yên Nhiên, Hàn Hinh lập tức bốc hỏa.

Khó trách trong điện thoại con gái vô cùng ấm ức, lại cắt nát toàn bộ sườn xám trong nhà, ai nhìn thấy chị em cùng cha khác mẹ với mình mà không chán ghét cho được chứ?

Tình huống này cũng nằm ngoài dự liệu của Ôn Như Ngọc, bà gần như vô thức nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc: “Sao con lại tới đây?”

Ôn Từ nhìn về phía mẹ, gọi một tiếng “Mẹ”.

Xác nhận quan hệ của hai người, Hàn Hinh khoanh tay đi tới trước mặt hai người, liếc mắt chất vấn Ôn Như Ngọc: “Con bé là con gái riêng của cô?”

“Bốp ——”

Bất ngờ, Ôn Như Ngọc trở tay cho bà ta một cái tát: “Ăn nói sạch sẽ cho tôi.”

Một cái tát giòn giã khiến ai nấy cũng sửng sốt, Hàn Hinh che mặt, ánh mắt như bốc lên tia lửa: “Cô dám đánh tôi?”

Ôn Như Ngọc hừ lạnh: “Sao, vừa rồi vẫn chưa thấy rõ à, hay tôi lại thưởng cho cô một cái tát nữa nhé?”

“Cô!” Hàn Hinh giơ tay chuẩn bị tát trả, lại bị Ôn Từ nắm lấy cổ tay.

Thấy thế, Tiêu Yên Nhiên lập tức vọt tới tách hai người ra, đưa tay chắn trước mặt Hàn Hinh: “Đừng chạm vào mẹ tôi!”

Ôn Từ vốn không dùng bao nhiêu sức: “Các người tới đây làm gì?”

Không đợi ai trả lời, Ôn Như Ngọc đã thẳng thừng bước tới kéo con gái qua bên cạnh: “Chuyện này con đừng quan tâm.” Vừa nói vừa liếc nhìn hai mẹ con Hàn Hinh một cái sắc lẹm.

Hàn Hinh đã từng thấy dáng vẻ hung dữ liều lĩnh của Ôn Như Ngọc, bà ta lập tức kéo con gái ra sau lưng bảo vệ: “Yên Nhiên, chuyện này không liên quan đến con, con ra ngoài trước đi.”

“Yên Nhiên? Tiêu Yên Nhiên?” Nghe đến cái tên này, Ôn Như Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười.

Khi bà còn ở trên sân khấu nhảy múa, Tiêu Văn Sâm đã từng khen qua một câu “Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên tung tống Du Long Kinh”. Lúc đó tình cảm của hai người đang mặn nồng, Tiêu Văn Sâm bèn nói: “Sau này chúng ta có con gái thì đặt tên cho nó là Yên Nhiên.”



“Ngay cả cái tên cũng lượm nhặt lại của con gái tôi, có gì mà đắc ý chứ?” Ôn Như Ngọc hếch cằm về phía hai mẹ con Hàn Hinh, trả lời lại một cách mỉa mai: “Trước đây tôi không tìm cô tính sổ là bởi vì người đàn ông đó không đáng để tôi hao tâm tốn sức, cô thì hay rồi, chủ động mò tới cửa để bị ăn mắng.”

“Cô nói cái gì?” Hàn Hinh khó có thể tin trừng to mắt.

Ôn Như Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Cô có thể về hỏi lại Tiêu Văn Sâm, xem thử tại sao lại đặt tên cho con gái là Yên Nhiên, hai người các cô đã là vợ chồng mấy mươi năm, chắc hẳn ông ta sẽ nói cho cô biết đấy.”

Trong nháy mắt, Hàn Hinh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, bà ta không khỏi nhớ đến cái năm con gái được sinh ra, Tiêu Văn Sâm đã buột miệng thốt ra cái tên Yên Nhiên, sau đó yêu thương con gái bằng mọi cách.

Tiêu Yên Nhiên đỡ lấy mẹ mình, cũng không cam lòng yếu thế cứng miệng tranh luận với Ôn Như Ngọc: “Bà chưa chồng đã chửa, dựa vào cái gì mà đứng đây kiêu ngạo với mẹ tôi?”

Bốp ——

Ôn Như Ngọc thuận tay tát cho cô ta một cái: “Dựa vào chuyện trong lúc tôi và Tiêu Văn Sâm còn chưa cắt đứt quan hệ mà mẹ cô đã có cô.”

“Con gái tôi là đường đường chính chính xuất hiện trên đời này, còn cô thì cùng lắm chỉ là sản phẩm của sự dây dưa hỗn loạn.”

Tiêu Yên Nhiên từ nhỏ đã sống trong sự đùm bọc che chở, làm sao từng chịu đựng ấm ức như bây giờ, cô ta sợ tới mức nước mắt chảy ròng.

Ôn Như Ngọc chỉ dựa vào bản thân đã áp chế được hai mẹ con Hàn Hinh, khiến bọn họ không có sức để phản kháng, bấy giờ Ôn Từ mới biết lo lắng của mình dư thừa cỡ nào. Cô khẽ há miệng, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Ôn Như Ngọc lúc này mới hoàn hồn lại, kéo con gái ra khỏi cánh cửa này.

Đến hành lang, Ôn Như Ngọc buông tay con gái ra, trầm giọng chất vấn: “Ai kêu con tới đây? Mau về nhà đi.”

Ngữ khí của bà không được tốt, thoạt nghe rất giống mấy người hung ác, nhưng đã trải qua chuyện vừa rồi, Ôn Từ mới biết trước đây khi mình cãi nhau với mẹ, mẹ đã tiết chế rất nhiều.

“Ai bảo con tới không quan trọng.” Ôn Từ quyết định ngả bài với bà: “Mẹ, chuyện cho tới bây giờ mẹ còn muốn giấu con sao?”

Ôn Như Ngọc hỏi ngược lại: “Mẹ giấu con chuyện gì chứ?”

Ôn Từ: “Tiêu Văn Sâm là bố ruột của con, đúng không?”

Ôn Như Ngọc lớn tiếng: “Ông ta không phải bố của con!”

Thấy biểu cảm phẫn nộ của mẹ, Ôn Từ vội vàng trấn an: “Con không định nhận ông ta, con chỉ không hy vọng một mình mẹ gánh vác nhiều chuyện như thế thôi.”

Xác định thái độ của con gái, Ôn Như Ngọc hít sâu một hơi: “Ân oán của người lớn đâu có liên quan gì đến một đứa trẻ như con?”

“Mẹ, năm nay con đã hai mươi lăm tuổi, cách cái tuổi mười tám vừa mới trưởng thành cũng đã rất xa.”

“Tuổi tác thì tính là gì, tuổi như con mới dễ bị bắt nạt nhất.” Giống như ngưỡng tuổi bà tin nhầm Tiêu Văn Sâm vậy.

“Cho nên mẹ mới bảo vệ con nghiêm ngặt, đúng không?” Đối mặt với lời nói sắc bén của mẹ, Ôn Từ không phản bác lại từng câu như trước, cô cầm tay mẹ, cong cong khóe môi: “Mẹ, dáng vẻ vừa rồi của mẹ rất ngầu đấy.”

Độ mềm mại lại rắn chắc từ giữa các ngón tay Ôn Từ làm Ôn Như Ngọc hơi ngẩn ra.

Lần trước sau khi từ thành phố Cảnh trở về, Ôn Từ không cãi nhau với bà nữa, mỗi lần tranh luận đến khi kết thúc, giọng nói của con gái bỗng nhiên trở nên mềm mại khiến bà quên đi cảm xúc một giây trước đó.

Khóe miệng Ôn Như Ngọc mấp máy “Ừ” một tiếng: “Con là con gái của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào sỉ nhục con.”

Ôn Từ khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên càng rõ ràng.

Mẹ cô không phải là gai nhọn khắp người, mà là nữ hoàng giẫm lên gai nhọn.

Ôn Như Ngọc không quen với bầu không khí hài hòa ấm áp, chỉ một lòng muốn con gái cách xa những nơi thị phi như thế này.

Ôn Từ thuận theo ý của bà, nhưng vẫn gọi điện thoại nội bộ dặn dò bảo vệ: “Mời hai người kia ra ngoài, không cho phép họ đặt chân vào Linh Lung Các nữa.”

Tìm hiểu thất bại, hai mẹ con Hàn Hinh bị đả kích lại tìm đến Tiêu Văn Sâm, ầm ĩ đến mức Tiêu Văn Sâm không tài nào yên ổn.

Tuy rằng Hàn Hinh và Tiêu Văn Sâm đã làm vợ chồng nhiều năm nhưng lại không có bao nhiêu tình cảm, biết được hai người đến Linh Lung Các gây sự, Tiêu Văn Sâm tức giận đến run tay: “Hai mẹ con bà lại còn chạy tới Linh Lung Các bôi tro trát trấu!”

Hàn Hinh lập tức nắm lấy trọng điểm, hỏi đi hỏi lại: “Tiêu Văn Sâm, ông nói rõ xem cái tên Yên Nhiên này rốt cuộc là từ đâu tới?”

Hai người trong lúc cãi vã đã ăn ý ngăn Tiêu Yên Nhiên ở ngoài cửa.

Vốn Tiêu Yên Nhiên không tin bố mẹ mình là loại người như vậy, cho nên đã tìm mẹ xác nhận sự việc.

Hàn Hinh bởi vậy mới biết được chuyện Tiêu Văn Sâm và Ôn Như Ngọc còn có con riêng, lúc này mới tức giận chạy từ Hồng Kông về thành phố Cảnh, nào biết Tiêu Văn Sâm không có ở đây, bọn họ lần theo manh mối tìm đến được thành Nam, vì thế mới xảy ra cảnh tượng như hôm nay.

Tiêu Yên Nhiên hiểu ra.

Thì ra sườn xám mà bố ruột may cho mình từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả tên của mình đều có bóng dáng của người khác.

*

Đại khái là bởi vì Hàn Hinh gây sự nên liên tiếp mấy ngày liền Tiêu Văn Sâm cũng không xuất hiện nữa.

Phong thủy ở Thành Nam rất tốt, Ôn Từ về nhà ở mấy ngày mà bệnh cảm mạo đã bớt đi không ít, cũng không còn ho nữa.

Cô lại khôi phục nhịp sống trước kia, thỉnh thoảng nhớ tới biển rộng mênh mông, mặt trời chiều rực rỡ tươi đẹp, màn biểu diễn đặc sắc trong buổi hòa nhạc trên bãi biển, cô sẽ có cảm giác như đã qua một thế hệ.

Quen biết lâu nay nhưng bọn họ thậm chí không có một tấm ảnh chụp chung, một khi xóa bỏ liên lạc trên mạng thì giống như chưa từng gặp gỡ.

“A Từ, em về rồi đây.” Mỗi thứ Sáu đến, Tô Hòa Miêu kết thúc một tuần chương trình học xong sẽ nhao nhao trở lại nhà họ Ôn, lúc nào cũng tràn ngập sức sống: “A Từ, gần đây em mới học được một trò chời trên bàn cờ, để em dạy chị chơi nhé.”

Ôn Từ đứng lên, đi vào ánh mặt trời ấm áp: “Được.”



Mối quan hệ với mẹ dịu đi, lại học thêm vài trò chơi mới, sức khỏe cũng dần dần hồi phục…

Cuộc sống trở lại quỹ đạo ban đầu, dường như luôn hướng tới những điều tốt đẹp.

Bên phía Sa Sở cũng truyền đến tin tức tốt, nói tìm được một cửa hàng không tồi: “Chỗ đó vị trí rất tốt, giao thông thuận tiện, lưu lượng người cũng lớn.”

“Ông chủ của cửa hàng đó làm việc đã nhiều năm, chỉ là bây giờ tuổi tác đã cao, định đến thành phố nơi con gái định cư để sinh sống, cho nên nơi này để không.” Sa Sở mở quán trà ở đây đã được nhiều năm, khá là nhanh nhạy với tin tức xung quanh: “Có điều bọn họ cũng là khách thuê, tốt nhất cậu nên nhanh chân đi xem thử, xác định thích còn phải liên lạc với chủ nhân của căn nhà nữa, tránh để người khác giành mất.”

Ôn Từ không dám kéo dài, cùng ngày đã bảo Sa Sở dẫn cô qua đó.

Cửa hàng này tổng cộng có hai tầng, diện tích thích hợp, chủ yếu là vị trí thuận tiện, Ôn Từ nhìn cũng cảm thấy hài lòng, bèn yêu cầu ông chủ liên lạc với chủ nhà.

“Các cô tới thật đúng lúc, chủ nhà gần đây mới quay về, chúng tôi đang định buổi chiều bàn giao, chi bằng các cô chờ thêm một lát để gặp mặt trò chuyện luôn.”

Ôn Từ lập tức đồng ý.

Cho đến khi chủ nhà xuất hiện, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì người đàn ông trước đó vài ngày gặp ở Paris giờ phút này lại xuất hiện trước mặt cô: “Là cậu à.”

Phong Hữu Trí gật đầu cười cười: “A Từ, lại gặp mặt rồi.”

Hoàn toàn không ngờ hai người này lại quen biết nhau, Sa Sở và ông chủ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Chuyện này xem như ổn rồi.

Hai người dứt khoát đi đến quán trà của Sa Sở để trao đổi tỉ mỉ.

Ôn Từ tò mò: “Chẳng phải nhà cậu đã dọn khỏi thành Nam từ rất lâu rồi ư? Tại sao ở đây vẫn còn sản nghiệp?”

Phong Hữu Trí trả lời: “Chỗ đấy là ban đầu bố mẹ tôi mua để đầu tư, sau đó phát triển các điểm du lịch để thúc đẩy thương mại ở khu vực lân cận.”

Ôn Từ khẽ gật đầu, lại hỏi: “Lần này cậu về là?”

“Bố mẹ tôi muốn về thành Nam, với lại, tôi cũng qua đây tìm đất cho họ làm ăn.”

Bố mẹ của Phong Hữu Trí là tự do yêu đương, khi còn trẻ bố ruột vì mẹ anh ta nên mới tới đến thành Nam, cho đến khi ông nội bị bệnh thì gia đình ba người mới trở về kế thừa gia nghiệp.

Tới hôm nay Phong Hữu Trí đã có năng lực tiếp quản nhà họ Phong, bố mẹ anh ta lại muốn trở về thành Nam để trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại.

Nghe anh ta nói đang tìm nơi buôn bán, trái tim Ôn Từ thoáng lơ lửng, thử thăm dò: “Vậy cửa hàng này của cậu định làm gì?”

Phong Hữu Trí không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn thuê cửa hàng này để làm gì?”

“Thêu thùa.” Cô đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ mục đích cuối cùng đã rõ ràng: “Tôi muốn mở một cửa hàng thêu tay.”

Phong  Hữu Trí cầm chén trà lên, cổ tay hơi chuyển động: “Vậy để cho cậu làm đấy.”

Ấn đường của Ôn Từ khẽ giật giật: “Sảng khoái thế cơ à?”

Phong Hữu Trí rũ mắt: “Lúc trước cô ấy cũng rất thích.”

Văn Điệp từng là một trong những học trò của Tống Lan Chi, cô ấy dốc lòng muốn trở thành thợ thêu như Tống Lan Chi, đáng tiếc sau đó có một lần xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì Phong Hữu Trí mà cô ấy bị thương ở tay, để lại di chứng, sau đó không làm được mấy việc tỉ mỉ nữa.

Địa chỉ mở cửa hàng cuối cùng cũng được chọn, Ôn Từ cũng bắt đầu bận rộn.

Cô cải bộ sườn xám ra, thay sang quần áo thường phục dễ làm việc và giày đế bằng bôn ba khắp nơi, không có tinh lực để nghĩ đến những thứ khác nữa.

Thỉnh thoảng băng qua đám đông cô sẽ vô thức quay đầu lại, nhưng mà từ xa nhìn lại chỉ thấy dòng người xa lạ.

Phong Hữu Trí ở bên cạnh dừng bước: “Sao vậy?”

Ôn Từ lắc đầu: “Không có gì.”

Có thể là quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác.

Gần đây Phong Hữu Trí ở lại thành Nam, cũng giúp cô không ít việc, hôm nay Ôn Từ mở tiệc ở Thủy Vân Gian để bày tỏ sự cảm ơn chân thành với anh ta.

“Chuyện nhỏ ấy mà.” Phong Trí bảo cô cứ yên tâm, duy chỉ có một điểm: “A Từ, tôi hy vọng cậu có thể làm tốt chuyện này.”

Cô biết trong câu nói đó ẩn chứa sự chờ mong của hai người, niềm tin trong lòng lại kiên định.

Lúc rời khỏi Thủy Vân Gian, bên ngoài không biết đã đổ mưa tự lúc nào, hai người vốn dĩ mỗi người đi mỗi ngã lại lên cùng một chiếc xe, Phong Hữu Trí đưa cô về nhà họ Ôn trước rồi mới rời đi.

Chưa từng nghĩ cảnh tượng này lại bị Tô Hòa Miêu nhìn thấy, cô ấy cứ đuổi theo sau Ôn Từ nói bóng nói gió: “A Từ, gần đây có vẻ chị rất thân thiết với anh Phong kia nhỉ.”

Tô Hòa Miêu vừa đảo mắt là Ôn Từ đã biết cô ấy đang nghĩ gì, bèn nói rõ với cô ấy: “Không phải như em nghĩ đâu.”

“Như em nghĩ thì đã sao, bây giờ chị đang độc thân, quen biết nhiều người cũng tốt mà.” Tô Hòa Miêu ưỡn thẳng ngực, nghiêm túc dặn dò: “Chị đừng thương nhớ tên cặn bã kia nữa, nghe đâu anh ta có bạn gái mới rồi.”

“Vậy sao?”

Cơn mưa bên ngoài càng lớn hơn, rơi xuống bên tai gần như nuốt chửng cả giọng nói của Ôn Từ.

“Vậy thì…chúc mừng cho anh ấy.”

 

------oOo------