Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 18



Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Văn Tài huynh, đừng lo lắng, Diệp gia muội tử là người tốt chắc chắn sẽ được trời giúp, không có chuyện gì đâu.” Vương Lam Điền nhìn Mã VănTài giờ phút này đang đứng bên ngoài y quán, sắc mặt trắng bệch âm trầm, đi tới vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Huynh cũng mệt mỏi suốt đêm rồi, đi nghỉtrước đi!”

Mã Văn Tài không đẩy tay Vương Lam Điền ra, cũng không trả lời, trong mắt vốn trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, bây giờ càng u ám, lộ ra vẻ khó lường, không biết đây có phải là yên bình trước bão táp hay không.

Hồi lâu, Vương Lam Điền mới nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp của Mã Văn Tài: “Không, ta ở chỗ này với muội ấy.”

Hiếm khi Mã Văn Tài ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với hắn như vậy, nhưng giờ phút này trong lòng Vương Lam Điền không có chút mừng rỡ. Hắn nhìn y quán, nhớ tới thiếu nữ đang được trị liệu bên trong, lại nhìn Mã VănTài một thân chật vật vẻ mặt tiều tụy, thở dài, dặn dò Mã Thống đangđứng bên cạnh một chút, rồi xoay người rời đi. Được rồi, hắn cũng bậnrộn cả ngày, nên đi rửa mặt trước, sau đó chuẩn bị ít quần áo mang tới!

Mã Văn Tài cũng không để ý Vương Lam Điền rời đi, hiện tại trong đầuhắn vô cùng hỗn loạn, khủng hoảng, lo lắng, tức giận, tự trách, các loại tâm tình phức tạp xông lên đầu.

Hắn đứng bên ngoài y quán, lại không thể đi vào cùng nữ tử hắn yêumến, bởi vì Vương Lan phát hiện Quân Lan là nữ, liền cự tuyệt không chohắn vào, nếu không phải sợ làm chậm trễ việc điều trị cho Quân Lan, hắntuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy.

Nhìn đại môn y quán, trong lòng Mã Văn Tài tràn đầy khổ sở, đó là nữtử hắn yêu mến, là nữ tử hắn nâng trong lòng tay đặt trong tim, là nữ tử mà hắn hận không được giao ra hết thảy chỉ vì cầu một tiếng cười củanàng, hiện tại tái nhợt yếu ớt như vậy, vết thương đầy người nằm trêngiường, giống như chỉ cần hắn lơ là thì nàng sẽ biến mất.

Từ từ nắm chặt bàn tay trong tay áo, từng tia máu rỉ ra, sau đó từng chút từng chút, nhiễm đỏ ống áo.

“Công tử, công tử, ngài đang làm gì, tay của ngài. . . . . .” MãThống cũng bất chấp phân cách chủ tớ, một phát bắt được tay Mã Văn Tài,nhìn từng vết thương trên tay, trong giọng nói mang theo chút nghẹnngào: “Công tử, Diệp cô nương sẽ không có chuyện gì, công tử cũng phảibảo trọng thân mình chứ!”

Mã Văn Tài hất tay Mã Thống ra, không nói, ánh mắt chăm chú nhìn đạimôn không dời, Quân Lan, muội sẽ không sao đúng không? Một khắc này, nét mặt hắn cực kỳ giống hài tử yếu ớt bất lực. Muội nói, muội sẽ không sao có đúng không? Chúng ta sẽ ở cùng nhau, muội sẽ cười, sẽ tức giận, sẽtủi thân, sẽ làm nũng, sẽ gọi ta Tu Nhân, mà không phải nằm trong kia,mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, có phải hay không?

Mã Văn Tài hoảng hốt nở ra một nụ cười mờ mịt, trong mắt mất đi tiêu cự, Quân Lan, chúng ta sẽ ở cùng nhau, có đúng hay không?

Cửa mở ra, Vương Lan thoải mái bước ra ngoài, nhìn hai chủ tớ ở phía ngoài nở một nụ cười ấm áp.

Mã Văn Tài nhìn nàng chăm chú, nghe nàng nói: “Diệp cô nương khôngsao rồi, ta đã giúp nàng xử lý vết thương, cũng hạ sốt rồi, các huynhtrước tiên có thể đi thăm nàng một chút, nhớ là động tác phải nhẹ nhàng, còn có. . . . . .” Không đợi nàng nói xong, Mã Văn Tài đã nhanh chóngchạy vào y quán.

Vương Lan vẻ mặt kinh ngạc, Mã Thống nói xin lỗi với nàng, giọng nóikhôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: “Vương cô nương, công tử nhà ta chỉlà quá lo lắng thôi, xin thứ lỗi!” Vương Lan nhớ tới Mã Văn Tài một thân chật vật, sắc mặt tiều tụy, cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình không ngại.

Mã Thống xoay người, trở về chuẩn bị đồ, từ tối hôm qua công tử nhà hắn cũng chưa ăn gì, còn có y phục cũng cần phải đổi.

Trên giường bệnh, Diệp Quân Lan nằm đó, Trụy nhi ở bên cạnh.

Mã Văn Tài nhẹ nhàng đi tới, khoát khoát tay, ý bảo Trụy nhi đừngnói, mình thì cầm ghế, đặt ở bên giường, chầm chậm ngồi xuống, không cóbất kỳ động tác nào, chỉ lẳng lặng tham lam nhìn Diệp Quân Lan, thiếuchút nữa hắn đã cho rằng sẽ không còn được nhìn thấy nàng.

Y phục trên người Diệp Quân Lan đã đổi lại, vết thương trên ngườicũng xử lý thỏa đáng, trên mặt hơi trầy da, không nghiêm trọng lắm,nghiêm trọng nhất chính là xương sườn có chỗ bị gãy, cũng may khôngthương tổn đến phổi, chân trái hơi gãy xương, nhưng cũng còn may, theoVương Lan nói, Diệp Quân Lan vận khí không tệ. Hơn nữa tố chất thân thểnàng quả thật không tồi, thương thế như vậy chỉ cần dưỡng tốt, khỏi rồisẽ không để lại di chứng gì.

Mã Văn Tài cứ nhìn nàng nằm như vậy, mặc dù sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều, thần kinh căng thẳng thoáng cái buônglỏng, nhất thời toàn thân mệt mỏi rã rời, vô lực. Hắn không khỏi tựgiễu, xem ra hắn nên trở về nghỉ ngơi một chút, sau đó thử nghĩ xem nênxử lý chuyện sau này thế nào. Trong mắt hiện lên một tia sát ý, lập tứcngưng đọng.

Hắn đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diệp Quân Lan, thấy nàngbởi vì thân thể đau đớn mà khẽ cau mày, cúi đầu, thương tiếc in lêntrên trán nàng một nụ hôn, sau đó cũng không để ý ánh mắt hoảng sợ củaTrụy nhi, xoay người rời đi.

Trụy nhi nhìn Mã Văn Tài rời đi, lại nhìn tiểu thư không biết gì nằmđó, nhất thời sinh lòng áy náy, tiểu thư, thật xin lỗi, em không giữđược trong sạch cho người. Chờ người tỉnh lại, Trụy nhi nhất định sẽ lấy cái chết để tỏ lòng!

Tác giả: Trụy nhi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều! Tiểu thư nhà ngươi biết rồi cao hứng còn không kịp nữa là!

“Diệp gia muội tử không sao rồi! Thật tốt quá! Như vậy ta liền yêntâm!” Vương Lam Điền vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, ngẫm lại vẫn khôngyên lòng, liền xoay người định đi y quán, nửa đường gặp Mã Văn Tài trởlại, mới biết được Diệp Quân Lan đã thoát khỏi nguy hiểm, vốn định đixem một chút, nhưng bởi vì một câu của Mã Văn Tài nói “Quân Lan vừangủ!”, không thể làm gì khác hơn đành đi theo Mã đại công tử trở vềphòng.

Mã Văn Tài để Vương Lam Điền vào phòng hắn cùng Diệp Quân Lan, bảnthân thì đi vào bên trong rửa mặt, tắm rửa, đổi y phục, đi ra ngoài ănchút điểm tâm mà Mã Thống chuẩn bị, tinh thần tốt lên không ít, cũngkhông buồn ngủ, tinh tế nghĩ tới chuyện sau đó.

“Đúng rồi, hình như ở chỗ Dong Khê truyền ra tin tức, còn chưa tìmđược Chúc Anh Đài.” Vương Lam Điền thấy Mã Văn Tài không mở miệng, chỉmiễn cưỡng uống trà, hắn xem xét sắc mặt của Mã Văn Tài, mở miệng nói,trong giọng nói rõ ràng có chút phẫn hận, hừ, nếu không phải tại ChúcAnh Đài, Diệp gia muội tử cũng không phải chịu tội như thế này!

Mã Văn Tài giữ cái chén trong tay, từ từ nắm chặt lại, giống như lơđãng thuận miệng đáp: “Phải không?” Ánh mắt chợt lạnh lẽo, choang ——,cái chén vỡ tan, thân thể Vương Lam Điền run lên, chậc chậc, hỏa khíthật lớn, Diệp gia muội tử, hắn thật sợ a!

Mã Văn Tài cầm khăn tay Mã Thống đưa tới, chậm rãi lau khô tay, cũngkhông quan tâm đến cái chén vỡ kia, nhìn thẳng Vương Lam Điền, mở miệngra lệnh: “Vương Lam Điền, ngươi trở về trước chờ tin, khi nào có tin tức của Chúc Anh Đài thì báo lại với ta, Mã Thống ngươi đi theo hắn.”

“Dạ, công tử!” Mã Thống đáp

“Tại sao phải quản Chúc Anh Đài!” Vương Lam Điền vô cùng tức giận, không sao hiểu được, “Nếu không phải tại hắn . . . . .” (TNN: bạn Vương không biết CAĐ là nữ nhé ^^)

“Ta tự có an bài!” Chúc Anh Đài, nếu ngươi đã chết thì thôi, nếu chưa chết. . . . . . đừng trách ta không khách khí! Ánh mắt tối sầm lại, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.