Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II

Chương 22: Sẵn sàng



- Đây là gì vậy? – Mình chỉ vào đốm đen trên màn hình

Đông Phong mở rộng màn hình. Lực lượng của bọn chúng đang tập trung lại. Có bốn đội ở đấy. Do không thể cho máy quay tiến lại gần nên chỉ thấy chúng tập trung khá đông rồi lập tức di chuyển về phía hầm xe. Có lẽ các đội kia đã tấn công nên chúng đang di chuyển đến các doanh trại xung quanh để tiếp viện. Chúng có hỗ trợ từ cả trên không và bộ binh. Mỗi đội khoảng mười tên

- Mọi người – Mình gọi tất các mọi người

Tất cả tập hợp đứng thành hàng ngũ ngay ngắn

- Chuẩn bị cho tác chiến – Mình nói

- Rõ – Tất cả đồng thanh

- Anh hai. Có một đội đang di chuyển trên đường đến đây – Đông Phong chạy lại nói

- Tất cả di chuyển trú ẩn

Toàn đội di chuyển và rừng. Bọn chúng đang di chuyển. Lực lượng bên trong của chúng còn khá là mỏng. Chắc còn hơn một nửa. Chúng di chuyển rất nhanh. Có lẽ đang rất gấp. Có sự hỗ trợ từ các đội còn lại quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều

Đông Phong chạy lại gần mình

- Anh hai xem này

Qua máy quay, mình nhìn thấy chúng đang lắp ráp tên lửa GBU 57 tên sân thượng và ngoài bãi cỏ. Chúng đang chuẩn bị rất nhanh. Mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là gì đây?

- Tất cả tăng tốc độ - Mình nói với toàn đội

- Rõ

Hai giờ sau.

Toàn bộ lực lượng di chuyển đến các vị trí đã định. Tất cả đã sẵn sàng chiến đấu. Mình dẫn một đội đi tiến dần đến địa điểm gần cổng vào. Cánh cổng đã đóng kín. Mà thật sự thì với tình hình này thì chúng nên đóng kín thật

- Các đội đã sẵn sàng chưa – Mình gọi cho các đội

- Sẵn sàng – Các đội báo cáo lại

Tất cả các thành viên tiến vào vị trí đã định chò đợi sự hỗ trợ của tổ chức đến.

Mười lăm phút sau.

- Báo cáo. Máy bay số 987. Phi đội I đã đến. Xin chỉ thị

Phi công từ máy bay yểm trợ đã đến. Tất cả chỉ đợi vào lúc này

- Tốt lắm. Cậu đến rồi. Xử lý cổng thép và các chướng ngại vật bên trong đi – Mình nói

- Đã rõ. Mục tiêu hai cửa thép. Xác định – Phi công đã xác định chuẩn mục tiêu

- Khai hỏa

Hai quả tên lửa AIM–120 rời khỏi bệ phóng lao thẳng tới

“Bùmmm.......”

.

.

.

.

.

To be continue