Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 21



"Chị biết là anh ta!" Trên mặt Tiêu Vi trànđầy căm giận: "Thành, em không cần sợ anh ta, chị bây giờ phải đi mời luậtsư, chị không tin thế giới này không có pháp luật..."

"Chị..." Tiêu Thành kéo lại Tiêu Vi đang nổigiận đùng đùng. "An Nặc Hàn, người này không đơn giản."

"Cho dù không thắng kiện, chị cũng không để anhta sống những ngày sung sướng."

Tiêu Thành kéo chặt tay cô ấy, vì dùng sức quá mạnh,tác động đến vết thương, anh ta đau đến nỗi mặt không còn giọt máu. Tiêu Vikhông dám cử động nữa, vô cùng khẩn trương hỏi anh ta có chuyện hay không.

"Chị có biết anh ta nói với em cái gìkhông?" Tiêu Thành nói.

Mạt Mạt ngừng thở nghe anh ta nói tiếp, bỗng nhiên lạicó chút sợ hãi nghe câu kế tiếp của anh ta.

"Anh ta cảnh cáo em, nếu như em mà nói một câukhông nên nói, anh ta sẽ uy hiếp tính mạng của chị!" Tiêu Thành đột nhiênmỉm cười, nụ của của anh ta còn thiếu sức sống hơn cả khuôn mặt anh: "Anhta dám tìm người xã hội đen giữa ban ngày ban mặt đánh em, còn có chuyện gìkhông dám làm nữa?"

Sắc mặt Tiêu Vi nhất thời tái mét, ngón tay lạnh lẽonắm chặt thành nắm đấm.

"Anh ta thật sự nói như vậy..."

Cô ấy ngồi bệt xuống bên giường, trên khuôn mặt khôngphải là sự kinh hoàng, cũng không phải sợ hãi, mà lại một loại hoàn toàn tuyệtvọng.

...

Ngay lúc này, điện thoại di động mới mua của Mạt Mạtreo lên, hai chị em trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cô.

Cô chẳng kịp nghĩ bất cứ cái gì, vô thức cầm lấy điệnthoại chạy về phía cầu thang, dừng lại trong một góc tối không ai trông thấy.

Là điện thoại An Nặc Hàn gọi tới. Sau khi nối máy, haiđầu điện thoại đều im lặng một lúc, hô hấp hai người rõ ràng như vậy, lại xaxôi như thế.

Im lặng vô cùng khiến Mạt Mạt nhớ lại khuôn mặt khônghề có chút máu của Tiêu Thành, nhớ tới thần sắc tiều tụy không chịu nổi củaTiêu Vi, cô cũng không muốn trách cứ bất kì ai, lại càng không muốn chỉ tríchAn Nặc Hàn, thế nhưng bất mãn trong lòng cô, không biết trút ra thế nào.

Cô biết chính mình đã nói rất nhiều điều không nênnói. Cô cũng không cố tình, chẳng qua khi cô nghe thấy tiếng hô hấp của An NặcHàn, liền mất đi lý trí nên có. Càng nghe An Nặc Hàn luôn miệng nói Tiêu Thànhmuốn tổn thương cô, Mạt Mạt thật muốn nói cho anh biết:

Ngoạitrừ anh ra không ai có thể làm tổn thương trái tim em, người làm tổn thương emsâu nhất thật ra là anh.

Anhkhông thương em, vì sao còn đối xử tốt với em như vậy? Không muốn lấy em, vìsao lại lừa gạt em khi em lên bảy?

Vàolúc em ôm hy vọng vô nghĩa, mỗi ngày tha thiết trông mong lớn lên, anh lại ởtrước mặt em ôm cô gái khác một cách đương nhiên anh anh em em.

Chờem, đối với anh, khó như vậy sao!

Cái gì cô cũng chưa từng nói, bởi vì cô cảm thấy AnNặc Hàn đang tức giận, hơn nữa là rất rất tức giận.

Cô không muốn làm anh cáu, vì thế liền nói: "AnhTiểu An, sau này em sẽ không gặp lại Thành nữa!"

Không nghĩ tới An Nặc Hàn nói với cô không mang theochút tình cảm nào: "Mạt Mạt, em muốn gặp người nào thì không ai có thểngăn cản em được."

Anh đánh Tiêu Thành, anh đe dọa Tiêu Thành, mục đíchkhông phải là sợ Tiêu Thành lừa cô, tổn thương cô.

"Thế nhưng..."

Không đợi cô nói xong, An Nặc Hàn chặn đứng lời cô:"Em vì cậu ta, chết cũng sẵn lòng, ai còn có thể ngăn cản em?"

"Không phải..." Cô vội vàng giải thích:"Em là muốn cứu anh ấy thôi, em không nghĩ tới..."

Trong cuộc điện thoại vượt đại dương vang tới một mộttiếng gọi mơ hồ: "An..."

Sau đó, điện thoại liền bị ngắt.

Mạt Mạt đờ đẫn nghe tiếng báo máy bận trong điệnthoại, dựa vào vô số lần kinh nghiệm chuyển đổi giờ của cô, hiện nay là sángsớm ở Anh, một chàng trai và một cô gái vào lúc sáng sớm sẽ làm cái gì? Côkhông muốn biết.

Cô chỉ muốn biết vì sao anh phải ngắt điện thoại,dường như cô là người thứ ba vụng trộm, không thể thấy ánh sáng.

Cô giận dữ quay số lần nữa, đối phương đã tắt máy...

Bàn tay cầm điện thoại mất hết sức lực buông thõngxuống, Mạt Mạt tựa lưng vào tường, mỉm cười, lúc này hình như không nên cười.

Thế nhưng cô không dằn lòng được muốn cười nhạo chínhbản thân mình!

Trên đời có nhiều chàng trai tốt như vậy, cần gì phảikhăng khăng yêu anh ấy? Anh ấy đáng sao?

Cô dâng trọn cả trái tim cho anh, mà anh thì ở bênngoài chơi bời trăng hoa, sau khi chà đạp trái tim của cô, lại còn chế giễu cô "không cócơ thể khiến người ta có thể yêu"...

"An Nặc Hàn! Anh là một thằng khốn nạn! Tôi HànBọt cho dù cả đời không lấy được ai, cũng không lấy anh!"

Quát tháo xong, Mạt Mạt ngồi xuống giữa cầu thang, ômchặt lấy ngực.

Lồng ngực rất đau, rất đau. Từng giọt máu đào rơi títách tí tách!

Sau đó, ngực không còn đau, máu dường như cũng đã chảykhô. Cô lần theo tay vịn cầu thang đứng dậy, từng bước từng bước đi xuống tầng,rời khỏi bệnh viện.

Ngày thứ ba sau sinh nhật mười lăm, cô thật sự đãtrưởng thành!

Mới phát hiện ra, trưởng thành chẳng hay ho gì!

...

Năm ngày trôi qua, anh không gọi điện lại, cô cũngkhông muốn nghe giọng nói của anh.

Một chút cũng không muốn!

Sau khi tắm rửa, Mạt Mạt dùng khăn mặt lau khô nướctrên người, thay một chiếc váy màu đen, hoa văn tối màu mới mua, lấy lược chảitừ trên đỉnh đầu xuống mái tóc ẩm ướt đang bện vào nhau , ánh mắt rơi vào mànhình di động cách đó không xa.

Tóc vướng vào lược, cô dùng thêm sức, tiếp tục chải.Chân tóc bị kéo mạnh đứt đoạn, cô chẳng hề cảm thấy đau, tiếp tục chải.

Đúng lúc, di động reo vang, cô chạy hai bước đến trướctủ cầm điện thoại lên.

Mặt trên hiện lên một dãy số xa lạ, cô có chút chờ đợinhận máy, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ: "Xin hỏi, cóphải Hàn Mạt không?"

"Là tôi." Giọng nói này cô không chỉ từngmột lần nghe trong điện thoại, là Tiêu Vi: "Chị tìm tôi có việc gìsao?"

"Tôi có thể nói chuyện với cô không?"

Cô vừa định nói chúng ta không có việc gì để nói, TiêuVi rất nhanh bổ sung một câu: "Về Thành."

"Được."

Mấy ngày nay, cô rất muốn biết tình trạng thương tíchcủa Tiêu Thành có khá lên chút nào chưa.

...

Nửa tiếng sau, Mạt Mạt đi trên con đường rải đầy lácây bạch quả ra khỏi trường học, Tiêu Vi đã chờ cô tại cổng chính.

Mấy ngày không gặp, Tiêu Vi càng hốc hác hơn, quần áohàng hiệu, đồ trang sức lấp lánh cũng không thể che đậy được vẻ u ám trên khuônmặt cô ấy. Mạt Mạt vô thức sờ mặt mình, đoán rằng sắc mặt của cô cũng không tốthơn Tiêu Vi là mấy.

"Có thể tìm một chỗ nào đó ngồi không?"

"Có thể." Cô đưa Tiêu Vi đi tới quán nướccạnh khuôn viên trường, gọi hai cốc trà sữa nóng, chờ Tiêu Vi mở lời.

Trước khi nói chuyện, Tiêu Vi mỉm cười một chút, cườirất cay đắng: "Chuyện Thành bị đánh cảnh sát đã điều tra rõ rồi."

Mạt Mạt kinh hãi, cốc trà sữa trong tay bị bóp đếnthay đổi hình dạng.

Tiêu Vi bình thản nói: "Cảnh sát nói, ông chủquán bar của Thành thua rất nhiều tiền trong một sòng bạc, không dậy nổi, lạikhông muố phải cầm cố cả quán bar đi gán nợ, người phụ trách sòng bạc đã từngthương lượng với ông ta rất nhiều lần, cũng không có kết quả. Thế nên, ngườicủa sòng bạc đã mời xã hội đen tới hỗ trợ. Người trong xã hội đen làm việc cũngkhông tính hậu quả, vì cảnh cáo ông chủ bar, đứt khoán đập tan tành cả quán,làm Thành bị thương..."

Đây là câu chuyện nghìn lẻ một đêm thần thoại nhất màMạt Mạt đã từng nghe, hóa ra cảnh sát Australia còn có thể bịa chuyện hơn sovới người Hy Lạp.

"Ông chủ quán bar đã xin lỗi Thành, nói ông tasẵn lòng nhận toàn bộ trách nhiệm, còn nói người của sòng bạc mong muốn trả choThành một số tiền khá lớn, coi như bồi thường, khuyên nó có thể đồng ý hòa giảikhông cần tòa án. Thành ngoại trừ đồng ý không còn lựa chọn nào khác."

"Thương tích của Thành đã tốt hơn chưa?"

Tiêu Vi lắc đầu, cúi mặt uống một hớp trà nóng, giữahơi nóng mong manh, trên lông mi của cô ấy đọng lại giọt nước. "Các ngườivì sao muốn đối xử với nó như thế, vì nó là em tôi sao?"

Mạt Mạt không cách nào trả lời được, trên thực tế,chuyện này cô cũng từng hỏi vô số lần: Vì sao muốn đối xử như thế vớiTiêu Thành? Anh ta làm sai cái gì?

Mỗi người đều cho cô một đáp án giống nhau: Bởi vì cậu talà em trai Tiêu Vi.

"Cô hận Thành, đúng không?" Tiêu Vi hỏi lạicô.

Mạt Mạt lắc đầu, cô không hận, cho dù anh ta là emtrai Tiêu Vi, cho dù anh ta vì báo thù cho chị gái mình, cố tình tiếp cận cô,cô cũng không hận anh ta.

Chưa hề đầu tư tình cảm, làm sao có hận?

"Nó thật lòng yêu cô, hôm đó, nó nói những lời đólà có nỗi khổ tâm."

"Tôi biết..."

Tiêu Vi giương mắt nhìn cô, tiếp tục nói: "Trướckia, Thành đánh giá rất cao thiên phú của cô, cũng bị sự cố chấp của cô với âmnhạc làm cảm động, nhưng nó không muốn dạy cô hát, vì cô đã giành mất bạn traitôi... Nhưng cô nhiều lần kiên trì, nhiều lần dây dưa. Về sau nó bị cô dây dưađến phiền, cố tình lừa cô, muốn cô tự thấy khó mà rút lui, từ bỏ suy nghĩ họcnhạc với nó. Không ngờ cô lại tìm cả ngày trong nhạc viện. Ngày đó, Thành nóivới tôi: Nó muốn dạy cô..."

Mạt Mạt nhớ tới ngày cuối tuần mấy tháng trước, cô đikhắp nơi tìm Tiêu Thành, mệt đến nỗi cạn kiệt cả tinh thần lẫn sức lực.

Ngày đó, nếu cô sớm biết đến quan hệ của Tiêu Thành vàTiêu Vi, tuyệt đối sẽ không ép anh ta. "Nhưng nếu anh ấy nói sớm cho tôibiết, tôi sẽ không cưỡng cầu anh ấy."

"Thành thích cô thật, nó nói cô là một cô gái cóthế giới nội tâm vô cùng phong phú. Nó còn nói cho tôi biết, tình cảm của côđối với An Nặc Hàn chẳng hề kém tôi, chuyện tình cảm, không có ai đúng ai sai,chỉ có ai thua ai thẳng. Vì chuyện của cô, tôi còn từng cãi nhau với nó khôngchỉ một lần..."

Tiêu Vi khóc, Mạt Mạt đưa giấy ăn cho cô ta, Tiêu Vilau nước mắt, tiếp tục nói: "Về sau, tôi phát hiện thấy nó thật lòng yêucô, nó muốn đem toàn bộ những thứ mình biết dạy cho cô, nó muốn giúp cô quên đinỗi buồn, sống những ngày thật tốt, hài lòng vui vẻ. Tôi hiểu cảm giác yêu mộtngười, cũng không trách nó thêm nữa."

"Vì sao muốn nói với tôi những thứ này?"

"Bởi vì..." Tiêu Vi khẩn khoản nắm lấy taycô: "Thành cần cô, trừ cô ra không ai có thể giúp nó."

"Cần tôi? Vì sao?"

Bác sĩ nói phổi của nó bị hư tổn, sau này có thể khônghát được những âm cao nữa."

"Cái gì?" Mạt Mạt kinh hãi đánh độ cốc trànóng trong tay. "Chị nói anh ấy không thể hát được nữa?"

"Cũng không phải nói hoàn toàn không thể, bác sĩnói: cũng không phải không có khả năng khôi phục. Nhưng Thành không tin, nó nóibác sĩ đang an ủi nó... Trạng thái tâm lý của nó rất kém, tôi lo nó xảy rachuyện."

Âm nhạc là tính mạng của Thành, không thể hát, vậy đốivới anh ta có nghĩa lý gì?

"Mạt Mạt, chỉ có cô mới có thể giúp nó. Cô đikhuyên nó tỉnh táo lại mà đứng lên, đồng ý điều trị... Coi như tôi cầu xin cô,cô nhất định phải giúp nó."

"Chị yên tâm, tôi sẽ làm." Mạt Mạt gật đầu.Trong lúc người đàn ông yếu ớt nhất, điều khiến anh ta có thể xây dựng đượclòng tin không phải là bố thí, mà là sự coi trọng và mến mộ của người khác đốivới anh ta.

Khi Tiêu Vi rời đi, cố ý dặn dò cô: "Đừng đểThành biết tôi đã từng đến tìm cô, nó nhất định sẽ trách tôi… Nó không muốnquấy rầy cô."

"Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết."