Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 36



“A… Khả Nhi, thả lỏng một chút, anh không chịu nổi!”, Đường Chá gầm lên, gương mặt tuấn tú tràn đầy kích tình.

“Khả Nhi không khống chế được!”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, mật đạo đang co rút mãnh liệt đem đến cho cả hai kích thích chưa từng có.

“Khả Nhi, anh muốn bộc phát”, Đường Chá đột nhiên nâng hai chân cô lên đặt lên vai mình, hung hăng tiến vào sâu trong cô.

“Ừm… sâu quá… Chá thúc thúc… mạnh quá”, Khả Nhi động tình kêu lên.

Đường Chá tựa như rồng như hổ, dốc hết toàn lực vận động trong cơ thể Khả Nhi. Vào lúc kích tình bộc phát, cô cảm thấy trước mắt hiện lên một tia lửa rồi chết ngất dưới thân Đường Chá, đôi chân dài xinh đẹp vẫn đặt trên vai anh.

Đường Chá nghiêng đầu hôn lên chân cô, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt tình, sáng lấp lánh: “Khả Nhi, 17 năm qua, em là người phụ nữ duy nhất anh chạm qua”.

“Có thật không?” Khả Nhi đột nhiên mở to đôi mắt linh hoạt đang nhắm chạt, cười hỏi.

Không ngờ Khả Nhi vẫn còn tỉnh táo, Đường Chá lúng túng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, luống cuống liếm đôi môi mỏng.

“Người chưa từng chạm qua lão yêu bà Lệ Tây Á sao?”, Lâm Khả Nhi hạnh phúc cười ngọt ngào, quấn chặt lấy Đường Chá, đôi tay vòng qua cổ anh, còn đôi chân thuận thế kẹp chặt eo anh.

“Chưa từng!”, Đường Chá đột nhiên đứng lên, nâng người Khả Nhi lên, thở hổn hển nói, “Khả Nhi, anh muốn em bao nhiêu cũng chưa đủ!”.

“Vậy người cứ muốn đi!”, Khả Nhi cười duyên, chủ động đưa hoa tâm tiến sát vào cự long đang sưng lên.

Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, một lần nữa lại xông vào trong cơ thể cô. Anh đứng trên giường, nâng người Khả Nhi lên, mãnh liệt tiến công. Hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi, tư thế này khiến bọn họ cảm thấy khoái cảm khác thường.

“Sâu quá!”, cả người Khả Nhi đung đưa, vui sướng kêu lên.

‘Còn có thể sâu hơn nữa!”, Đường Chá đột nhiên nâng hông cô lên, mãnh liệt thúc vào.

“Thích không?”, Đường Chá thở hổn hên dịu dàng liếm liếm vành tai Khả Nhi, khàn giọng hỏi.

“Chá thúc thúc thích thì Khả Nhi cũng thích”.

Ánh mắt Đường Chá ánh lên một tia hưng phấn, tay anh nhẹ nhàng đặt lên chỗ kết hợp của hai người, kích thích hoa tâm non nớt của cô, khiến cô thở gấp không thôi.

“Khả Nhi không chịu nổi, thúc thúc, nhanh lên một chú”, Khả Nhi nắm lấy tay anh, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Còn muốn nhanh nữa? Khả Nhi chịu được không?”, Đường Chá nhướn mày, dùng ngón tay cái ra sức ấn lên tiểu hạc cứng rắn của cô.

“A! Thúc thúc thật là xấu”, Khả Nhi bị kích thích run lên,xuân thủy chỗ hai người kết hợp đột nhiên trào ra, thấm ướt “cự long” Đường Chá.

Đường Chá hài lòng nhếch môi, trong cơ thể Khả Nhi luật động chầm chập, chính là không muốn để cô thỏa mãn.

“Thúc thúc!”, Khả Nhi bất mãn nũng nịu kêu lên. Loại động tác chậm chạp này đúng là đang hành hạ cô mà.

“Không đùa em nữa”, Đường Chá quyết định bỏ qua cho cô, nâng người cô lên, nhanh chóng luật động.

“Nhanh nhanh lên một chút…. A….. Chính là như vậy….”, Khả Nhi không kiềm chế được kêu lên…. Chá thúc thúc thật mãnh liệt, mặc dù cô chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng thân thể cô hoàn toàn bị Chá thúc thúc khống chế hoàn toàn, mỗi động tác của anh đều khiến cô vui vẻ cực hạn.

“Tiểu quỷ tham lam!”, Đường Chá cười nhẹ, tăng nhanh tốc độ công kích.

Không biết triền miên bao nhiêu lần, không biết ân ái đã bao nhiêu lần, nhưng Đường Chá dường như vẫn không được thỏa mãn. Anh không ngừng chiếm lấy thân thể non nớt của Khả Nhi.

Liều chết,

Triền miên,

Đến chết,

Mới ngừng!

Liên tục triền miên, liên tục ân ái đem hai người lần lượt ném lên trời cao rồi lại chìm xuống biển sâu.

Cho đến khi đêm đã tàn, ngày đã sang, trận hoan ái kịch liệt này vẫn còn tiếp tục.

Từng tiếng kêu rên, từng hơi thở hổn hển liên tục vang lên.

Đến khi mặt trời đã lên cao, Đường Chá mới thỏa mãn được một chút, anh ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực ngủ thật sau.

Đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên anh nghe thấy dưới lầu truyền đến từng trận ồn ào khiến anh thức giấc, sau một ngày một đêm lý trí mới dần dần trở lại.

Anh thật hận không thể nào giết chết chính mình.

Cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng anh đôi môi sưng đỏ, trên người đầy vết hôn thê thảm, sao có thể là Khả Nhi chứ!

Trời ạ! Anh đã làm cái gì?

Chẳng lẽ anh đã động thủ với Khả Nhi?

Anh bất an nhìn xuống dưới, chứng kiến cảnh hai người vẫn kết hợp chặt chẽ thật muốn đâm thủng mắt mình.

Là thật!

Anh thế nhưng lại lên giường cùng Khả Nhi!

Anh thế nhưng lại bôi đen cô gái anh vẫn coi như con!

Sao anh lại có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này chứ.

Làm sao anh có thể phụ lòng giao phó của Tần Phong?

Nhưng nói xin lỗi thì có tác dụng gì?

Tần Phong đã tin tưởng giao Khả Nhi cho anh chăm sóc, thế mà anh lại tận tình đưa cô bé lên giường “chăm sóc”?

Sao anh lại có thể làm vậy.

Thật muốn dùng đao đâm chết chính mình.

Anh cảm thấy thật ảo não, hy vọng đây tât cả chỉ là một giấc mơ, nhưng lại là sự thật. Anh vừa muốn rút ra khỏi cơ thể cô thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào náo động. Anh vội vàng kéo chăn lên che kín cơ thể hai người

Cánh cửa bị đá văng ra, Lệ Tây Á dẫn một nhóm người xông vào trong phòng. Ánh đèn flash lóe lên ghi lại "hiện trạng" của Đường Chá cùng Lâm Khả Nhi.